Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 51: Diễm ngộ tiểu chính thái

Ưu Vô Song trừng mắt nhìn Liễu Yên Nhiên, không thèm quan tâm ả ta, da cười nhưng thịt không cười nhìn Lãnh Như Tuyết, hỏi: “vương gia cần đồ bổ gì? Là canh ngưu tiên? Hay là canh hổ tiên? Hay là canh ngưu hổ thập toàn đại bổ? 

Nghe thấy lời nói của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết bất giác khẽ nhíu mày, nữ nhân này, sao mà thô tục thế? Lập tức có chút không vui nói: “người của thiện phòng biết bổn vương muốn dùng gì, ngươi cứ đi lấy, sao mà nhiều lời vậy?”

Ưu Vô Song hứ một tiếng, sau đó quay người bước ra ngoài.

Liễu viện cách thiện phòng vốn không xa, nhưng mà, vấn đề là Ưu Vô Song căn bản không biết đường.


Nàng chạy ra Liễu viện, bị hàn phong thổi, cả người co lại ngay lập tức, trời cực kì lạnh, cơn gió bông tuyết lạnh thấu xương rơi trên người nàng, cộng thêm chiếc váy đơn mỏng sớm đã bị nước trà tạt ướt hết một nửa, giờ đây càng cảm thấy lạnh vô cùng.

Đôi tay nàng ôm lấy người, nhịn lấy cái lạnh thấu xương, dưới trời tuyết đảo một vòng, nhưng lại phát hiện bản thân vốn không tìm thấy đường đến thiện phòng, mà tệ hơn nữa, ngay cả đường về Liễu viện nàng cũng quên luôn!

dưới trời tuyết đảo hồi lâu,Ưu Vô Song cảm thấy lạnh không chịu nổi, cố cử động đôi chân có chút ma mục, sau đ1o chọn nhanh một hướng, chạy đi.

Đột nhiên, nàng phát hiện căn nhà phía trước càng sáng ánh lửa, không thèm nghĩ ngợi gì, tăng nhanh bước chân đi về phía căn nhà, cửa cũng không gõ, đẩy mạnh cánh cửa nhỏ, xông vào. 

chính giữa căn nhà đang đặt một chiếc thùng gõ lớn, thùng gỗ đang dâng làn khí nóng, trên mặt nước còn rải một số cánh hoa.


cách thùng gỗ đó không xa, một vị thiếu niên đang khỏa thân nửa người đứng đó, tay vị thếu niên ấy đang cầm lấy chiếc áo bào rộng lớn, đã mặc được một nửa, tức khắc thái độ có phần kinh ngạc vì Ưu Vô Song đột nhiên xông vào.

Ưu Vô Song bị lạnh đến cả người sắp hóa đá, nàng không kịp dò xát vị thiếu niên ấy, đôi mắt nhanh chóng quan sát một lược trong phòng, sau đó, ánh mắt rơi trên chiếc y phục duy nhất trong nhà, cũng chính là chiếc áo bào đã bị vị thiếu niên mặc được một nửa.

nhìn thấy chiếc áo bào, ánh mắt Ưu Vô Song phát sáng, đột nhiên xông nhanh về phía trước, dùng tay kéo lấy một nửa áo bào vị thiếu niên chưa kịp mặc quấn lấy cơ thể đã sớm bị lạnh đến run rẩy, run cầm cập nói: “lạnh chết ta rồi, lạnh chết ta rồi!”

Nàng chỉ cố quấn lấy cơ thể mình, không hề phát hiện, cơ thể nàng và vị thiếu niên kia đã dựa chặt vào nhau, và lại cả người nàng, xem ra rất giống đang dính chặt vào người vị thiếu niên đó.


Cơ thể vị thiếu niên phút chốc hóa đá, nhưng rất nhanh lộ ra tia cười đùa cợt, đột nhiên dang tay ra, ôm chặt lấy người Ưu Vô Song, cười nói: “ngươi là món quà mà thất hoàng đệ tặng bổn vương?”

Ưu Vô Song cảm thấy cơ thể không còn lạnh nữa, lúc này mới quay lại nhìn về hướng vị thiếu niên, cái nhìn này, chỉ thấy nàng ánh mắt nhìn chằm chằm, cả người lặng hẳn!

Vị thiếu niên trước mắt có chút quen, nhưng nàng tuyệt nhiên chưa gặp qua tên này, nhưng mà, điều này không quan trọng, quan trọng nhất là, vị thiếu niên này quả nhiên tuấn mĩ không ai bì kịp, dưới ánh nến, làn da của tên này còn mềm mại hơn da nữ nhân, đôi mắt ta tròn, lông mi vừa dài vừa cong, tên này có một khuôn mặt búp bê cực kì dễ thương! Hắn, tuyệt đối là một cực phẩm thiểu chính thái! (PP: nghĩa là baby cực dễ thương)