Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 273: Thánh chỉ thật giả

Và Ưu Vô Song cảm nhận được hàn ý phát ra từ người Lãnh Như Tuyết, đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, sau đó cười với Trần công công nói: “công công, thực sự ngại quá, bởi vì con trai trong người không được khỏe, bây giờ thật sự không thích hợp vào cung, còn mong công công kiến lượng! Còn về chỗ hoàngthượng, ta sẽ không làm khó công công, tự ta sẽ nói rõ với hoàng thượng.”

Ánh mắt Trần công công thoáng qua tia không hài, tên ấy liếc nhìn Ưu Vô Song, làm bộ khó xử nói: “thất vương phi, khi nãy người nghe thấy rồi đấy, trong thánh chỉ hoàng thượng ghi rõ ràng, bảo thất vương phi đưa tiểu vương gia cùng vào cung diện thánh. Việc này thật sự khiến nô tài khó xử a!”

Ưu Vô Song thấy Trần công công cố ý làm khó, trong lòng biết tên này ắt được hoàng hậu giao phó, cố ý ép nàng đưa con trai vào cung, nhưng nàng vào cung là do không còn cách nào, nàng sao có thể đưa con trai vào miệng cọp được?

Tuy rằng bây giờ trở mặt với tên nô tài này không phải là một việc tốt, nhưng nếu như tên này không biết tốt xấu, ép nàng đưa con trai vào cung, vì con trai, nàng cũng không thể lo nhiều đến vậy!

Ưu Vô Song phát giác được nộ khí của Lãnh Như Tuyết, nàng thầm véo tay Lãnh Như Tuyết, mặt khẽ trầm xuống, lạnh lùng nhìn Trần công công nói: “công công, nay hoàng thượng long thể bất an, việc này ngươi cũng biết, giờ đây hài tử đang bệnh nằm trên giường, sao thích hợp kiến giá? Còn nữa, Trần công công, ngươi đừng quên điều này, trên thánh chỉ ghi là thất vương phi cùng tiểu vương gia cùng vào cung kiến giá, nhưng mà ta tuy từng là thất vương phi do hoàng thượng ban hôn, nhưng lại không thành thân với thất vương gia, điều này, ta tin Trần công công không phải không biết chứ?”


Trần công công nghe thấy lời của Ưu Vô Song, khẽ sững sốt, tên này không ngờ Ưu Vô Song dám thừa nhận nàng và Lãnh Như Tuyết chưa thành thân trước mặt nhiều người như vậy.

Trong thời cổ đại phong kiến này, không có ai dám nhận mình chưa cưới đã có mang, hơn nữa còn là chưa cưới đã sinh con! Bởi vì trong xã hội phong kiến này, trong sạch của một nữ tử là rất quan trọng!

Ưu Vô Song đã hạ sinh một đứa hài tử của Lãnh Như Tuyết, nàng cũng từng là vương phi do hoàng thượng đích thân ban hôn, hơn nữa nay sống trong thất vương phủ, vì những lí do này, mỗi người đối với thân phận vương phi của Ưu Vô Song đều thầm mặc nhận, nhưng nay, Ưu Vô Song trước mặt nhiều người phủ nhận mối quan hệ phi thê với Lãnh Như Tuyết, đây là ý gì, Trần công công không phải không hiểu!

Tuy Trần công công trong lòng rất hiểu ý của lời nói của Ưu Vô Song, nhưng tên này lại không nói ra được nửa lời đáp trả, tên này chỉ liếc nhìn, miễn cưỡng nói: “vương phi đã nhận thánh chỉ, tự khắc thừa nhận thân phận của mình, vẫn mong vương phi đừng làm khó nô tài!”

Hay cho một điêu nô! Trong lòng Ưu Vô Song phẫn nộ, nàng đã nói rõ như vậy rồi, tên nô tài này vẫn bám lấy không buông, thực sự khiến người khác chán ghét mà!

Miệng bảo nàng đừng làm khó tên này, nhưng tên này lại làm khó nàng! Đây là thất vương phủ mà còn làm như vậy, thật khiến người khác không nhịn được!

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Trần công công dứt khoác nói rõ: “lời của công công thật nực cười, ta tiếp thánh chỉ, chẳng qua là vì ta từng là thất vương phi do hoàng thượng đích thân ban hôn, nhưng mà ta và vương gia chưa thành thân là sự thật, con trai ta sao có thể gọi là tiểu vương gia? Ta có thể theo công công vào cung diện thánh, nhưng mà con trai ta chưa hẳn cần theo ta cùng đi đúng không?”

Sắc mặt Trần công công thay đổi, ánh mắt tên này thoáng qua tia không phục, nhưng cũng chỉ có thể nhịn, cắn răng nói: “nếu như thất vương phi đã nói rõ như vậy, vậy nô tài tự khắc không còn gì để nói, chỉ là đến chỗ hoàng thượng, e là vương phi phải tự mình nói rõ rồi!”


Ưu Vô Song cười nhẹ một tiếng, không thèm quan tâm Trần công công, mà quay đầu nói với Lãnh Như Tuyết: “Như Tuyết, ta theo công công vào cung một chuyến, ngươi không cần lo lắng!”

Lãnh Như Tuyết khẽ gật đầu, đôi mâu đen thâm trầm của hắn chăm chú nhìn Ưu Vô Song, trong ánh mắt có muôn ngàn lời không nỡ, tất cả những điều này, lại chỉ lộ ra trong lặng lẽ.

Trần công công thấy không đạt được mục đích, trong lòng đã không muốn ở lại lâu, liền mặt không biểu cảm nói với Ưu Vô Song: “thời gian đã không còn sớm nữa, thất vương phi, mời!”

Nói rồi, cũng không cáo từ Lãnh Như Tuyết, tự đi ra ngoài đại đường.

Ưu Vô Song bỏ tay Lãnh Như Tuyết ra, cho hắn một nụ cười an ủi, đang định cáo biệt Lãnh Như Tuyết, nhưng ánh mắt Lãnh Như Tuyết nhìn theo bóng người Trần công công, đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Trần công công, nếu như giả truyền thánh chỉ, sẽ có kết cục như thế nào?”


Người Trần công công khẽ chao đảo, sau đó vội dừng bước chân, sắc mặt tên này bỗng chốc trở nên trắng bệch, qua một lúc sau, mới từ từ quay người lại, trên mặt cố gượng nụ cười khó coi, nói: “thất vương gia sao lại nói vậy? Không lẽ thất vương gia cho rằng thánh chỉ của nô tài là giả sao?”

Biểu tình Lãnh Như Tuyết lạnh lùng, hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Trần công công nói: “bổn vương sao dám suy đoán lung tung chứ? Nhưng mà, Trần công công hầu hạ trong cung nhiều năm, tự khắc biết rõ hơn bổn vương kết cục của tội danh giả truyền thánh chỉ! Điều này, tin rằng không cần bổn vương nói, trong lòng Trần công công cũng rõ!”

Nói tới đây, Lãnh Như Tuyết dừng lại, sắc mặt cực kì khó coi nhìn Trần công công, đột nhiên lại cười, nói: “sao sắc mặt Trần công công khó coi thế? Không lẽ là trong người không khỏe sao? Công công trước nay được hoànghậu nương nương trọng dụng, phải bảo trọng a!”

Sắc mặt Trần công công hết xanh rồi lại trắng, qua một lúc, mới miễn cưỡng nở nụ cười, nghiến răng nói: “đa tạ thất vương gia quan tâm! Hảo ý của thất vương gia nô tài xin nhận! Cáo từ!”

Dứt lời, tên này cũng không hành lễ với Lãnh Như Tuyết, tự mình lớn bước bước ra ngoài!