Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 272: Hồ Giả hổ uy

Ưu Vô Song nhìn bộ dạng do dự không quyết của Lãnh Như Tuyết, trong lòng biết hắn khó mà quyết định, đồng thời cũng cảm nhận thấy lòng mình ấm áp, dù sao đi nữa, từ điểm này nàng có thể thấy rõ, bây giờ Lãnh Như Tuyết thật sự rất xem trọng nàng và con trai.

Nhưng mà chủ ý nàng đã quyết, liền tiếp tục khuyên: “Lãnh Như Tuyết, bây giờ hoàng hậu phái người đến chính là đợi ta tiếp chỉ, thời gian đã qua không ít rồi, còn tiếp tục kéo dài nữa là bất kính, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt, không phải vì ta mà là vì ngươi và con trai!”

Lãnh Như Tuyết nhìn sự kiên định trong ánh mắt Ưu Vô Song, lòng bỗng nhói đau, hắn đưa tay, ôm chặt Ưu Vô Song vào lòng, sau đó hôn nàng.

Nụ hôn của hắn, mang chút không nỡ, phảng phất như trừng phạt, cũng phảng phất như kinh đoạt, không có sự ôn nhu thường ngày, chỉ có sự đau lòng và cuồng quét điên cuồng!

Ưu Vô Song rất yên lặng, nàng không vùng vẫy, mà mãnh liệt đáp lại hắn, hai tay nàng khoác lấy bờ vai rộng của hắn, hai mắt khẽ nhắm lại, năm năm sau ngày hôm nay, lần đầu tiên nàng tiếp nhận nụ hôn của hắn một cách thản nhiên như vậy.


Hai người yêu nhau, cư như vậy mà quấn quýt lấy nhau, hôn lấy đối phương, cảm nhau hơi thở quen thuộc của đối phương.

Hồi lâu, Lãnh Như Tuyết mới từ từ buông Ưu Vô Song ra, hắn nhìn đôi môi kiều diễm đỏ mỏng của nàng, nhẹ nhàng tì trán lên trán nàng, giọng trầm khàn, nói: “Song Nhi, hứa với ta, bất luận xảy ra việc gì, đều không được bỏ ta lại, đều không được rời khỏi ta! Hoàng hậu không phải là người dễ đối phó, đối với bà ta, nàng phải hết sức cẩn thận, đợi qua ít ngày nữa, khi ta chuẩn bị xong tất cả, ta sẽ đón nàng trở về!”

Ưu Vô Song nhướn nụ cười, nói; “ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, còn nữa, lần này ta vào cung, không thể đưa Niệm Nhi theo, ngươi hãy cẩn thận bảo vệ con trai thật tốt!”

Đôi tay ôm lấy nàng của Lãnh Như Tuyết, khẽ thu chặt lại: “nàng yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc con trai thật tốt đợi nàng trở về.”

Thời gian không còn nhiều, Ưu Vô Song khẽ thoát khỏi vòng tay của Lãnh Như Tuyết, nhỏ tiếng nói: “Lãnh Như Tuyết, chúng ta ra ngoài thôi! nếu như đã quyết định, thì đừng để người khác đợi lâu!”

Lãnh Như Tuyết luyến tiếc nhìn Ưu Vô Song, ánh mắt đầy đau khổ và vô nại, hắn mặc cho Ưu Vô Song nắm lấy tay hắn, từng bước từng bước đi ra ngoài thư phòng, mỗi bước đi, hắn đều cảm thấy thật khó khăn, bước chân phảng phất như nặng ngàn cân.

Trong lòng hắn có ý nghĩ mãnh liệt muốn kéo Ưu Vô Song trở lại, nhưng hắn lại không thể, cứ như vậy, người hóa thạch, từng bước từng bước cùng nàng đi ra ngoài, đi về hướng của thời khắc phân li.

Trong đại đường. Thái giám đến tuyên thánh chỉ là tâm phúc của đương kim hoàng hậu, sớm đã đợi đến mất kiên nhẫn, nếu như không phải đây không phải là hoàng cung mà là thất vương phủ của Lãnh Như Tuyết, tên này sớm đã bộc phát rồi!

Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song cùng đến đại đường, Trương ma ma đứng đợi một bên thấy hai người đến, liền vội vàng lên trước hành lễ.


Còn tên thái giám đến tuyên chỉ vì thân phận của Lãnh Như Tuyết, cũng không dám quá xấc xược, nhìn thấy Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song bước vào, trên mặt nở nụ cười giả tạo, cao giọng nói: “nô tài tham kiến thất vương gia, vì nô tài mang thánh chỉ trong người không tiện hành lễ, mong thất vương gia và vương phi kiến lượng!”

Lãnh Như Tuyết liếc nhìn tên thái giám, hắn biết tên này, tên này chính là đại thái giám tâm phúc bên cạnh đương kim hoàng hậu được sủng ái nhất, lần này hoàng hậu để tên này đến truyền thánh chỉ, có thể thấy quyết tâm có được Ưu Vô Song của bà ta.

Nghĩ tới đây, khóe môi Lãnh Như Tuyết cong lên nụ cười lạnh, hắn khẽ gật đầu, nói: “Trần công công không cần khách khí, mọi việc cứ làm theo quy tắc trong cung, bổn vương tự khắc sẽ không trách ngươi!”

Trần công công cười giả tạo quan sát Ưu Vô Song, sau đó cao giọng nói: “khó có được thất vương gia hiểu cho nô tài như vậy, nô tài cảm thấy thật là hổ thẹn!”

Nói rồi, tên ấy không đợi Lãnh Như Tuyết trả lời, đã nhìn Ưu Vô Song: “thất vương phi tiếp chỉ!”

Ưu Vô Song liếc nhìn Lãnh Như Tuyết, rồi lại nhìn Trần công công vẻ mặt đắc ý kia, rất không tình nguyện bước lên trước, từ từ quỳ xuống.


Nàng tự nguyện vào cung là một chuyện, việc quỳ xuống này lại là một chuyện khác, bởi vì, nàng dù sao cũng là người của thế kỉ 21, trong quan niệm của nàng, trên quỳ trời đất, dưới quỳ cha mẹ, đây là việc thiên kinh địa nghĩa, và trong lòng nàng căn bản không có phân biệt giữa tôn tì, nay muốn nàng quỳ trước tên nam nhân giả hồ giả hổ uy này, lòng nàng thật sự rất không nguyện ý!

Nhưng mà, tình thế này, dù nàng có không phục, có ủy khuất, cũng không thể không quỳ, cho nên, nàng chỉ có thể chửi thầm hoàng hậu kia và tên nam nhân giả này một trận!

Nhìn Ưu Vô Song hạ mi quỳ xuống, ánh mắt Trần công công thoáng qua tia đắc ý, sau đó nâng cao giọng nói lanh lảnh, lớn tiếng nói: “phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: nay tuyên thất vương phi và tiểu vương gia vào cung diện thánh!”

Dứt lời, Trần công công đưa thánh chỉ cho Ưu Vô Song, cười giả tạo nói: “thất vương phi, tiểu vương gia đâu? Hoàng thượng muốn thất vương phi đưa tiểu vương gia cùng vào cung, thất vương phi nghe rõ rồi chứ?”

Lãnh Như Tuyết thấy thái độ của Trần công công không chút kính trọng Ưu Vô Song, sắc mặt bất giác trầm xuống, hai tay vô thức siết chặt lại.