Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 265: Thúc không phải là cha

Tiếng khóc xé toạt tâm gan truyền ra từ tẩm thất, khiến lòng Lãnh Như Tuyết đau như vạn tiễn xuyên tâm.

Từ trước đến nay, hắn đều biết, Tiêu Tịch trong lòng nàng, có một vị trí cực kì quan trọng, tuy là biết vậy, nhưng nay khi chính tai hắn nghe thấy nàng vì sự rời khỏi của y mà đau lòng khóc, tim hắn tan vỡ thành từng mảnh.

Hắn không trách nàng trong lòng có Tiêu Tịch, hắn chỉ trách bản thân, khi ấy, là hắn chính tay đẩy nàng rời khỏi mình, đẩy nàng sang phía Tiêu Tịch, và nay, nàng vì sự rời khỏi của Tiêu Tịch mà đau đớn vô cùng, đó cũng là chuyện thường tình.

Dù sao đi nữa, Tiêu Tịch bồi cạnh nàng đi hết năm năm, không phải sao? Hắn nên cảm kích Tiêu Tịch, nếu như trong năm năm nay, không có sự quan tâm và bảo bảo của Tiêu Tịch, vậy thì, hắn thật không dám nghĩ, một nữ nhân yếu ớt như nàng mang theo hài tử sẽ như thế nào!

Và những thứ này, đều là lỗi của hắn, là hắn tạo thành, hắn thân là vương gia cao cao tại thượng, khi ấy lại tổn hại người nữ nhân mình yêu nhất như vậy, hắn đáng chết, thật là đáng chết, hắn bây giờ có tư cách gì trách nàng vì người nam nhân khác mà thương tâm?

Lãnh Như Tuyết từ từ đi khỏi Vô Trần điện, cơ thể cao lớn vạm vỡ, lúc này nhìn vô cùng mệt mỏi và cô độc! Sự rời khỏi của Tiêu Tịch, đã thành toàn cho hắn và nàng, nhưng hắn lại mãi mãi nợ hắn một tình người, và trong lòng nàng, có lẽ cũng sẽ mãi mãi không quên được người nam nhân tên là Tiêu Tịch!


Ra khỏi Vô Trần điện, hắn đã không nghe thấy được tiếng khóc đau đớn tuyệt vọng của nàng, nhưng tiếng khóc bi thương ấy của nàng, vẫn còn vang bên tai hắn, vang mãi không dừng, trong đầu hắn đầy bộ dạng thương tâm tuyệt vọng nước mặt đầy mặt của nàng, lòng hắn đang đau, đang rỉ máu, đang co thắt, đang vì nàng mà đau đớn.

Trong bất tri bất giác, hắn dần dần bước vào Lan các, hắn liếc nhìn Lan các cách đó không xa, trầm ngâm một lúc, sau đó từ từ đi vào.

Vân Nhi đang ôm Niệm Nhi trong đại đường, nhìn thấy Lãnh Như Tuyết đến, trên mặt thoáng qua tia kinh hoảng, vội đứng dậy, hành lễ với Lãnh Như Tuyết, nhỏ tiếng nói: “vương gia.”

Lãnh Như Tuyết chỉ nhìn nàng ta khẽ gật đầu, ánh mắt rơi trên người Niệm Nhi.

Niệm Nhi dù sao cũng là đứa bé, có lẽ là thiên tính của phụ tử, Niệm Nhi đối với Lãnh Như Tuyết không chút cảm giác xa lạ, nhìn thấy Lãnh Như Tuyết đến, ngược lại còn vũng vẫy trong lòng Vân Nhi, đưa tay nhỏ sang phía Lãnh Như Tuyết, cười gọi: “thúc thúc bế bế.”

Hai mày Lãnh Như Tuyết khẽ nhíu, bị con trai mình gọi là thúc thúc, cảm giác này kì thực không dễ chịu, hắn đưa tay ôm lấy Niệm Nhi từ tay Vân Nhi, điểm điểm cái đầu nhỏ, nói: “gọi cha, ta là cha con, không phải thúc thúc.”

Niệm Nhi chu miệng, bất mãn đáp: “thúc không phải là cha, là thúc thúc, Niệm Nhi có cha rồi.”

Đứa bé hơn bốn tuổi đã có cách nghĩ của mình, Niệm Nhi gọi Lãnh Như Tuyết là thúc thúc, chỉ vì hắn không phải Tiêu Tịch, trong chiếc đầu nhỏ ấy, Tiêu Tịch mới là cha. Cho nên, Niệm Nhi đối với lời của Lãnh Như Tuyết bất mãn, cũng không hiểu.

Bởi vì, trong tâm linh nhỏ bé ấy, cha là không thể thay thế, đây chính là tâm tư của trẻ nhỏ.


Nghe thấy lời của Niệm Nhi, lòng Lãnh Như Tuyết dâng lên cơn đắng cay, trong năm năm nay, rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ những gì? Bỏ lỡ cơ hội bên cạnh nàng, bỏ lỡ cơ hội gần gũi với con thân sinh của mình, đến nỗi bây giờ con trai mình gọi Tiêu Tịch là cha, gọi hắn là thúc thúc!

Còn Vân Nhi khi nghe thấy lời của Niệm Nhi bị dọa trắng cả mặt, nàng ta khẩn trương nhìn Lãnh Như Tuyết, sợ hắn nổi giận, sẽ làm gì Niệm Nhi.

Bởi vì, dù sao hắn cũng là phụ thân thân sinh của Niệm Nhi, mà Niệm Nhi lại chỉ biết Tiêu Tịch là cha. Việc này thật sự khiến người khác khó mà chấp nhận, hơn nữa, Lãnh Như Tuyết còn là một người hỷ nộ vô thường.

Nhưng bất ngờ là Lãnh Như Tuyết không hề tức giận, mà chỉ ôm ngang cơ thể nhỏ bé của Niệm Nhi vào lòng, dỗ: “Niệm Nhi ngoan, mau gọi cha.”

Và bất ngờ là Niệm Nhi vẫn ngoan cố, đưa cánh tay nhỏ ra, ra sức đẩy Lãnh Như Tuyết, nói: “thúc không phải là cha, thúc là người xấu, thúc là người xấu gạt Niệm Nhi.”

Nhìn Niệm Nhi vùng vẫy trong vòng tay của mình, Lãnh Như Tuyết bất lực nhìn sang Vân Nhi, sau đó vỗ nhẹ cơ thể nhỏ của Niệm Nhi, tiếp tục dỗ: “Niệm Nhi, cha không gạt con, nếu như con không tin, có thể hỏi dì Vân của con.”


Vân Nhi bị tính khí tốt của Lãnh Như Tuyết làm cho ngẩn người, sững sờ nhìn phụ tử hai người, mãi cho đến khi âm thanh mềm mại ai cầu nàng ta, nàng ta mới vội vàng gật đầu, nói: “Niệm Nhi, vương gia là phụ thân thân sinh của con, mau gọi cha đi.”

Nghe thấy lời của Vân Nhi, Niệm Nhi trước tiên là sững sốt, qua một lúc sau, đột nhiên ‘oa’ lên một tiếng, khóc ầm lên, nằm trong vòng tay Lãnh Như Tuyết, vừa khóc vừa vùng vẫy hét: “dì Vân là người xấu, thúc ấy không phải là cha, con muốn mami, con muốn cha, oa…”

Thấy Niệm Nhi đột nhiên khóc ầm lên, Lãnh Như Tuyết trước nay chưa từng dỗ trẻ con nhất thời lúng túng, hắn ôm lấy Niệm Nhi cơ thể cứng đờ đứng tại chỗ, cầu cứu nhìn sang Vân Nhi.

Vân Nhi vội vàng tiến lên trước, ôm lấy Niệm Nhi, nhưng Niệm Nhi lại ra sức đẩy nàng ta ra, khóc hét: “dì Vân là người xấu, Niệm Nhi không cần dì Vân, Niệm Nhi muốn mami muốn cha”

Nhìn bàn tay bị Niệm Nhi hất ra của mình, Vân Nhi chỉ có thể gượng gạo nhìn Lãnh Như Tuyết, nhất thời bó tay.