Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 264: Thư hàm của Tiêu Tịch

Trong tẩm thất, tĩnh lặng. Trong không khí, khẽ phảng phất sự ai oán và ưu thương.

Cuộc trùng phùng sau năm năm xa cách, lần đầu tiên họ yên tĩnh như vậy mà ôm lấy nhau, nhưng trong vòng tay mỗi người, họ lại không cảm nhận được an tâm và vui mừng, chỉ có sự thấp thỏm bất an và thương tâm.

Họ đều quá để tâm đối phương, nhưng cũng đều có quá nhiều thứ không thể từ bỏ, cho nên mới tổn thương lẫn nhau, tổn thương da không chỗ nào lành.

Yêu thương lẫn nhau, khúc mắc không thể gỡ bỏ, nhưng họ không biết rằng, trầm mặc như vậy, mới thật sự là gây tổn thương người nhất.

Không biết qua bao lâu, Lãnh Như Tuyết cuối cùng nhẹ nhàng buông nàng ra, cơ thể cao to của hắn khẽ run lên, nhẹ nhàng cúi đầu in một nụ hôn lên vầng trán của nàng, khàn giọng nói: “Song Nhi, xin lỗi, ta biết trong lòng nàng oán ta, hận ta, hận ta ép buộc nàng đưa nàng về vương phủ, nhưng nàng hãy tin ta, ta làm như vậy, là có nỗi khổ của bản thân, sau này nàng sẽ hiểu.”


Nói tới đây, Lãnh Như Tuyết thở dài một tiếng, lấy từ trong người ra một bức thư hàm, ngập ngừng rồi nói: “ta sẽ không ép buộc nàng nữa, nhưng nàng bây giờ vẫn không thể rời khỏi vương phủ, đây là thư của Tiêu Tịch cho nàng, nàng hãy xem đi! Nếu như…nếu như nàng vẫn không thể từ bỏ y, vậy thì ta sẽ không cưỡng cầu nàng ở lại.”

Nói hết câu này, Lãnh Như Tuyết phảng phất như dùng hết sức lực toàn thân, lòng hắn có ngàn vạn âm thanh đang điên cuồng gào thét, Song Nhi, đừng rời khỏi ta, ta đối với nàng sẽ mãi mãi bao giờ không từ bỏ.

Nhưng hắn không thể không ép buộc bản thân nói ra những lời này, bởi vì hắn không thể lần nữa ép nàng, không thể tiếp lần nữa hại nàng, nếu như trong năm năm nay, nàng đã yêu Tiêu Tịch, vậy thì hắn thà rằng buông tay, chỉ cần nàng hạnh phúc là được, sợ là, khi nhìn nàng rời khỏi, lòng hắn sẽ như vạn tiễn xuyên tâm.

Tay cầm bức thư hàm của hắn, khó mà khống chế mà run lên, bức thư hàm ấy tựa như nặng ngàn cân, nhưng hắn vẫn cố chấp, sững người mà đưa qua.

Hắn không xem nội dung trong bức thư hàm của Tiêu Tịch, bởi vì, hắn không có tư cách xem.

Trong lòng Ưu Vô Song đột nhiên dâng lên cảm giác hoảng loạn, cảm giác thấp thỏm bất an ấy mãnh liệt biết bao, mãnh liệt đến nỗi, toàn thân nàng đều run lên, tay nàng, run rẩy đón lấy bức thư hàm mà Lãnh Như Tuyết đưa, cơ hồ không có sức lực mà mở bức thư hàm ra.

Qua một lúc sau, nàng mới miễn cưỡng đè nén sự bất an trong lòng, nàng nhẹ nhàng mở bức thư hàm ra, nhưng khi nhìn thấy nội dung bức thư hàm, nước mắt phút chốc chảy đầy mặt.

Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng thương tâm của nàng, lòng đau như dao cắt, hắn rất muốn ôm nàng vào lòng, an ủi nàng, nhưng hắn lại không làm vậy, hắn cố nhịn xúc động ôm chặt nàng vào lòng, quay người, đi ra ngoài, và nhẹ nhàng đóng cửa thẩm thất cho nàng.


Trong giây phút cửa tẩm thất đóng lại, Ưu Vô Song đã không khống chế được, nhào lên giường khóc thành tiếng, nước mắt, tựa như dòng suối, phút chốc ướt đẫm tấm khăn trải trắng tinh.

Bức thư ấy, bay lượn xuống giường, nét chữ thanh tú, trên ấy ghi rõ ràng rằng: Vô Song, ra đi vội vã, không kịp từ biệt nàng, mong hãy thứ lỗi. Niệm Nhi và Vân Nhi đã ở trong vương phủ, vương gia sẽ chăm sóc tận tâm, nàng không cần lo lắng. Việc năm ấy, kì thực trong lòng Tiêu Tịch luôn biết tiền nhân hậu quả, giấu nàng không nói, chỉ là vì thiên ý như vậy, cũng chính là sự ích kỉ trong lòng Tiêu Tịch.

Vương gia một lòng đối với nàng, cũng mong nàng không cần vì Tiêu Tịch mà cự tuyệt sự quan tâm của vương gia, Tiêu Tịch và nàng duyên phận nông cạn, có thể bên cạnh nàng năm năm, Tiêu Tịch đã cảm tạ ông trời chiếu cố, lần này rời khỏi, kì thực là vì nàng và ta duyên phận đã tận, cố chấp lưu lại, chỉ sẽ gây nên khốn khó cho nàng và vương gia, cho nên, hãy thứ lỗi cho Tiêu Tịch không từ mà biệt.

Lần này nàng được vương gia đón về vương phủ, là yêu cầu của Tiêu Tịch, xin nàng không cẩn vì việc này mà trách vương gia, nay đương kim hoàng thượng long thể bất an, Tây Diệm sắp đối diện với phong ba lớn nhất, nàng và vương gia phải cùng nhau hợp lực, cùng vượt qua cơn hoạn nạn này, vương gia là người có phúc, hạnh phúc của nàng, cũng liên quan đến vương gia, xin đừng vì việc của Tiêu Tịch mà lòng áy náy.

Tiêu Tịch vốn là người sơn dã, lần này rời khỏi sẽ đi vân du, nếu như sau này có duyên, nhất định sẽ gặp lại! Xin đừng mong nhớ! Tiêu Tịch thân bút.


Tiêu Tịch, một nam tử đạm nhã tựa thần tin, một nam tử chu đáo đến mức khiến người khác đau lòng, trong những dòng chữ nhỏ thanh tú này, trong những chữ đạm nhiên này, Ưu Vô Song nhìn thấy sự đau khổ bất lực và ưu thương của y!

Người nam tử như vậy, sao không khiến nàng đau lòng? Sao không khiến nàng ruột gan đứt đoạn? Nàng không phải là mục đầu, năm năm qua, Tiêu Tịch đối với nàng quan tâm bảo bọc, nàng có thể cảm nhận được, dù cho trong lòng nàng vẫn cố chấp không quên người nam nhân khác, nhưng việc này không có nghĩa nàng đối với Tiêu Tịch không hề có tình cảm!

Tình cảm hoạn nạn có nhau trong năm năm, không phải nói quên là có thể quên được, nói từ bỏ là từ bỏ được, hơn nữa, tình cảm của con người vốn dĩ là thứ phức tạp nhất, nàng có lẽ đối với Tiêu Tịch không có tình yêu nam nữ, nhưng lại có tình cảm còn thân hơn huynh muội ruột thịt, sự cảm kích nàng đối với sự quan tâm che chở lặng lẽ năm năm nay của y, đã vượt quá sự tưởng tượng của nàng!

Y đột nhiên rời khỏi, khiến lòng nàng không nỡ, và không biết làm gì, nàng đã quen với sự bồi cạnh của y, quen với sự quan tâm lẳng lặng của y, quen dựa dẫm vào y! Quen với sự ưu thương nhạt nhòa, không dễ lộ ra của y.

Nàng bây giờ cứ như một đứa trẻ chìm trong nước, không tìm được sự cứu vớt thuộc về mình, chỉ biết bất lực òa khóc, sự bất lực và hoảng loạn, là việc trước nay nàng chưa từng có.