Tiếng nói vừa dứt, năm đầu ngón tay Lưu Nguyệt nắm chặt, túm lấy hữu tướng phía sau, ném về phía đám người phía trước.
Đám người nhất thời loạn lên, cuống quít đón lấy Hữu tướng.
Mà ngay trong nháy mắt, Lưu Nguyệt phi thân một cái, ngược lại không lui về phía sau, mà hướng về phía trung tâm đám đông.
Bóng người nhảy lên không, nhanh như tia chớp.
Cùng lúc đó, Đỗ Nhất xông đến nửa đường, thấy không tốt, lập tức ẩn thân, từ phía sau tiến lại đây, lén lút châm hỏa pháo trong bóng đêm.
Ánh lửa đẹp đẽ lập tức nhảy ra khỏi màn đêm đen tối, trốn trong trung tâm đám cung thủ, nhoáng lên một cái, hiện ra rõ ràng.
Mũi tên ánh trắng bạc, nhanh như chớp, chớp mắt đã như thiên la địa võng bao trùm, Lưu Nguyệt nhảy lên một cái, đã muốn nhảy vào trong thế trận của đám cung thủ.
Muốn sát thương nàng, khó như lên trời.
Chủy thủ trong tay tung hoành, vốn vẫn ẩn nhẫn lửa giận, nhất tề phát tiết mạnh mẽ lên đám hắc y nhân.
Thực tức giận, người sắp trở thành ngoại công của nàng, lại muốn giết nàng, bọn họ đem Hiên Viên Triệt đặt ở đâu? Bọn họ đem Hiên Viên Triệt đặt ở đâu?????????
Luôn mồm vì tốt cho Hiên Viên Triệt, vì tốt cho Thiên Thần.
Rốt cuộc là vì cái gì, trong lòng bọn họ đều biết.
“Không hay, yêu nữ đã đi ra khỏi chỗ xung yếu.”
“Bắn tên, bắn tên….”
“Ôi….”
Một mảnh bối rối, một mảnh thảm thiết.
Lưu Nguyệt đã vào trong đám người, còn ai có thể bắn được nàng, còn ai có thể ngăn cản nàng rời đi.
Tóc đen bay bay, một khắc trước còn là dung nhan yêu mị như yêu tinh, lúc này một mảnh thiết huyết lãnh khốc.
Lửa giận ngập trời, ở trong đám hắc y mạnh mẽ mở ra con đường máu, xông ra ngoài.
Ánh lửa màu đỏ phi vọt, đem một vùng đen tối nhuộm đẫm mười phần sức sống.
“Chủ nhân.” Đỗ Nhất khinh công từ một phương khác lại đây, dung nhan lạnh như băng ẩn chứa lo lắng.
“Đi.” Vung lên tay áo bào, Lưu Nguyệt nhìn qua ngọn lửa, cả đám hắc y nhân và thị vệ của phủ hữu tướng đang vọt về phía nàng, lạnh lùng ném một câu.
Gió thu bay lên, ngọn lửa xinh đẹp.
Nhấc lên vạt áo màu đen bao trùm tất cả, không muốn để ai biết được nhan sắc.