“Giết nàng, bắn tên đi….” Rống to cực kì chính khí, xuyên phá bầu trời, vì quân pháp mà không niệm tình thân.
Chung quanh trầm lặng, hàng ngàn hàng vạn mũi tên nhọn bắn tới càng nhanh.
“Hữu tướng đại nhâ, lên đường thanh thản.”
Tiếng hô to chỉnh tề mà đồng đều, tôn kính như vậy, giống hy sinh vì sự tồn vong của nhân loại, võ sĩ anh dũng hy sinh chính mình, hủy diệt ma vương.
Hàn tiến, đã lên cung.
“Ha ha ha…..” Rốt cục cũng không nhịn được, Lưu Nguyệt ngay tại lúc dầu sôi lửa bỏng này, đột nhiên cười to ầm ĩ, tiếng cười thanh thúy lên như diều gặp gió, ở trong một mảnh hàn quang, cực kì đột ngột.
Sát khí lạnh như băng vừa thu lại, trên dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia, nở rộ ra yêu mị khôn cùng, tà khí khôn cùng, khóe miệng khẽ cong cong, sóng mắt lưu chuyển, dưới ngọn đèn sáng như ban ngày, hồn xiêu phách lạc, đích thực là một yêu tinh tuyệt thế.
Khóe miệng gợi lên tà khí, Lưu Nguyệt yêu mỵ đảo mắt qua tất cả mọi người có mặt, thực hoang mang lại thực quyến rũ nói : “Muốn giết ta, được, ta chờ.
Nhưng mà, nghe nói thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ muốn ta thì phải, nếu ta chết trong này, hắn không lấy được người, không biết hắn có thể cuồng nộ, diệt cả Thiên Thần chăng?
Ôi, vậy thì phải thế nào mới tốt đây, Hữu tướng đại nhân, đại công thần của Thiên Thần, đã có thể biến thành người mang trọng tội, đây chính là tội nghiệp của Lưu Nguyệt.”
Dung nhan yêu mị cười cươi, sóng mắt bay lượn, cười mà như không, thần sắc vừa lo vừa không, quả thực hấp dẫn con người đến đui mù con mắt.
Nhưng mà, lời vừ nói ra, mọi người chung quang nhất tề trố mắt.
Lời này………….
Đúng vậy, thái tử Ngạo Vân quốc chính là vì cướp đoạt Lưu Nguyệt mà tới, Lưu Nguyệt nếu đã chết, vậy……..
Trong nháy mắt, mọi người đều chần chờ, ngay cả hữu tướng chính khí thấy chết không sờn cũng sửng sốt.
Thầm nghĩ trừ bỏ đại họa Lưu Nguyệt làm nhiễu loạn tâm tư Hiên Viên Triệt, ngược lại đã quên………….
Ngay khi mọi người rung động trong nháy mắt này, thần sắc yêu mị của Lưu Nguyệt thu lại, chủy thủ đặt trên cổ Hữu tướng, hung hăng nắm chặt, mặt không đổi sắc nói : “Lúc này, nể mắt Hiên Viên Triệt, ta tạm tha cho ngươi, còn có lần nữa, Dù Thiên Vương lão tử có đến đây, ta cũng không quan tâm.”