Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 228: Khó trách hôm nay Nghiêm đại thiếu rất khác thường

"Ngày mai dẫn tôi đi mua," Giọng Nghiêm đại thiếu không có bất kỳ cảm xúc lên xuống nào... Có thể nói lại thật sự vươn tay ra, "Nghiêm Thiếu Huân."

Trước ánh mắt của bao người, hai bàn tay cứ thế mà cầm vào nhau.

Rắc rắc! Răng rắc, rầm!

Đương nhiên, hiện trường không có âm thanh như vậy.

Đây là tiếng sét đánh trong lòng của mấy anh em nhà họ Nghiêm, trái tim tan nát dưới đất, sau đó không chống đỡ được mà ngã xuống luôn... (=]] chỉ là tưởng tượng trong lòng mấy chai ẹp thôi ~)

Thật ra Ngư Ngư rất hi vọng mình có thể ngất xỉu...

Bởi vì hiện thực thật sự quá tàn khốc, chồng nàng và anh họ đại nhân bắt tay, không chết không bị thương, hơn nữa anh họ đại nhân lại "nói chuyện" với y.

Đối với anh họ đại nhân tích chữ như vàng mà nói, hai câu được cho là "nói chuyện" rồi nhỉ?

Ôm một tia hi vọng cuối cùng, Giang Ngư Ngư chuyển mắt sang Nghiêm Thiếu Hoành ở một bên, muốn anh họ nhỏ hiểu rõ anh họ đại nhân này xác nhận.

Nghiêm Thiếu Hoành đang vỗ về vợ yêu đang rối rắm muốn đi gãi tường, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy hy vọng của em gái họ, anh ta có chút đồng tình gật đầu. 

Không sai, đối với anh cả mà nói, đây tuyệt đối được coi là nói chuyện.

"..." Trong nháy mắt tâm trạng của Ngư Ngư trở nên bi tráng.

Cho nên nàng thật sự đã gả cho một người ngoài hành tinh sao?

Nếu không phải giải thích cục diện bây giờ như thế nào?

Mặc dù rõ ràng Hách Liên Dạ và anh họ đại nhân không đến cùng một tinh cầu, nhìn cũng không dọa người, nhưng.... làm một người Địa Cầu thuần khiết, nàng muốn an phận có một anh chồng Địa Cầu cỡ nào chứ!

Hơn nữa chờ sau này lúc sinh em bé... cục cưng "hỗn huyết" Địa Cầu với ngoại tinh...

Hỗn xa như vậy, lỡ như xảy ra sai sót gì đó, tính cách cục cưng giống "người" tinh cầu khác, ví dụ như... giống anh họ đại nhân... phải làm sao đây?

Hu... Từ lần bốn tuổi bị một tiếng bắt chuyện của Nghiêm đại thiếu hù dọa cho khóc, còn có sau ngày hôm đó tưởng rằng Hách Liên Dạ đã xảy ra chuyện, lần thứ ba Ngư Ngư muốn khóc...

Hách Liên Dạ đương nhiên đã sớm chú ý tới vẻ mặt cổ quái của nương tử bảo bối bên cạnh, tiểu nha đầu này lại đang suy nghĩ lung tung gì đây?

Thấy phản ứng khoa trương của người nhà họ Giang và nhà họ Nghiêm đối với Nghiêm Thiếu Huân, y đã đoán được điều Ngư Ngư băn khoăn.

Cười lên ôm người vào trong ngực, y trịnh trọng cam đoan, "Ta là người Địa Cầu."

Lừa ai đó?

Anh em nhà họ Nghiêm ở một bên đang bận bịu hít dưỡng khí cấp cứu cùng gào thét trong lòng...

Còn Nghiêm đại thiếu đứng bên cạnh, lại hiển nhiên vẫn đang "trúng độc"...

Bởi vì xưa nay Đại thiếu gia tích chữ như vàng, thậm chí đến sáu tuổi mới mở miệng nói câu đầu tiên trong đời... Anh đột nhiên lại hỏi một câu, "Cổ đại thú vị không?"

Hách Liên Dạ nhếch môi, "Thú vị, phong cảnh khác xa hiện đại."

Nói xong, không hề cảm thấy Nghiêm đại thiếu đáng sợ, "Nếu ngươi muốn đi chơi, ta có thể làm người dẫn đường."

"Được." Nghiêm đại thiếu lại không chút do dự đồng ý...

"..." Hu... Cứu mạng với...

Bình dưỡng khí hiển nhiên không thể cứu vớt tâm hồn nhỏ bé của đám anh em bọn họ rồi, đôi mắt nhỏ mang theo cầu xin ném về phía Nghiêm Thiếu Hoành ở một bên.

Anh Hai, mau lên đài đi!

Nếu cứ để cho anh cả tiếp tục như vậy nữa, say này anh sẽ không còn đám em họ này nữa... trong mắt đám người long lanh nước mắt, tất cả đều là dáng vẻ cô dâu nhỏ chịu đựng đủ "giày vò".

Nghiêm Thiếu Hoành ung dung ngồi ở một bên nhìn, ngoại trừ lúc mới bắt đầu, Hách Liên Dạ có dũng khí đứng gần anh cả, thậm chí còn đối mặt với anh cả ra, chuyện kế tiếp đều không khiến anh ta lộ ra bất kỳ phản ứng kinh ngạc nào.

Giống như mấy vấn về khảo nghiệm thần kinh người này đều nằm trong dự liệu của anh ta.

Dáng vẻ phúc hắc "Tôi đã nắm chắc tất cả" này, bình thường khiến bọn tiểu Bát vẽ vòng tròn không ít, nhưng bây giờ lại cảm thấy nơi này luân phiên đả kích người, rốt cục bọn họ lại thấy hy vọng sống sót - là anh Hai đại phúc hắc này, nhất định sẽ không có sai lầm!

Tạm thời buông vợ yêu ra, đứng dậy đi đến bên cạnh đám em họ, Nghiêm Thiếu Hoành liếc nhìn dáng vẻ cô dâu nhỏ bị bắt nạt của bọn họ, rất "hiền lành" cười cổ vũ bọn họ, "Không có em họ trai, có thêm mấy em họ gái cũng không tồi."

"..." Hu... Bọn Tiểu Bát giãy dụa tìm con đường khác.

Trong nhà chỉ có chị họ Hai là tốt bụng!

Đây chính là thần tượng của tiểu nha đầu kia?

Khoảng cách gần quan sát Nghiêm Thiếu Hoành, trong lòng Hách Liên Dạ không thể nào bình tĩnh được.

Đối lập với mấy người kia, dáng vẻ bình tĩnh của Nghiêm Thiếu Hoành càng lộ vẻ rộng lượng hơn người, nhìn vào quả thật không phải người bình thường.

Nhưng bình tĩnh tự nhiên như vậy, y cũng có thể làm được, vậy sao không thấy tiểu nha đầu kia sùng bái y?

Vốn trong lòng có chút bất mãn, hoạ vô đơn chí, Ngư Ngư vốn rất muốn khóc, nhìn thấy anh họ nhỏ mình sùng bái nhất đi tới, thì lập tức nghênh đón.

Hu hu hu, nàng muốn ôm chị dâu nhỏ khóc lớn một trận...

"..." Không ngăn cản nàng, nhưng người nào đó lập tức hóa thành thùng dấm chua lớn hình người, khuôn mặt có chút hơi đen.

Phản ứng như vậy, khiến Nghiêm Thiếu Hoành đột nhiên bật cười.

Làm một thế tay về phía Ngư Ngư, ra hiệu cô đứng im ở đó đừng tiến lên, sau đó cười vươn tay ra, "Nghiêm Thiếu Hoành, anh họ nhỏ của tiểu Cửu."

"... Hách Liên Dạ." Dễ dành tiếp nhận y như vậy sao? Thái độ của Nghiêm Thiếu Hoành khiến Hách Liên Dạ cũng là phúc hắc sửng sốt một chút.

Nghiêm Thiếu Hoành có lý do của mình, anh ta thầm mến vợ anh ta bảy năm, đồng thời cũng ăn dấm bảy năm, đối với phản ứng ghen tuông này thật sự không có gì xa lạ.

Có thể khiến cho một đại phúc hắc siêu cấp không thể duy trì bình tĩnh thâm trầm, còn biểu hiện rõ cảm xúc lên mặt?

Đặc biệt là dáng vẻ Hách Liên Dạ suýt nghiến răng, lại chỉ có thể hết cách nhìn tiểu Cửu bỏ quên ở một bên, gần như là phiên bản của mình năm đó.

... Chỉ là năm đó anh ta bi thảm hơn Hách Liên Dạ nhiều. Nghiêm Thiếu Hoành cũng không thể bình tĩnh mà nghĩ ở trong lòng.

Nói cho cùng, Hách Liên Dạ đối với tiểu Cửu hoàn toàn là quan tâm thật sự, toàn tâm yêu thích, anh ta làm anh họ, không phải là Pháp Hải thích chia rẽ nhân duyên của người ta... Anh ta không tìm được lý do gì để không chấp nhận Hách Liên Dạ.

Nhưng...

"Sau này cưng chiều tiểu Cửu nhiều vào, bằng không..." Mặc dù là nói với Hách Liên Dạ, nhưng ánh mắt của Nghiêm Thiếu Hoành lại ý vị thâm trường quét qua đám em họ, cười nói, "Tôi cho anh đi ngủ cùng anh cả."

Ôi? Đây là hình phạt hết sức đặc sắc của nhà họ Nghiêm, khiến đám tiểu Bát phủi đất nhảy dựng lên.

Đều là phúc hắc, cho dù hôm nay hai người vừa mới gặp mặt, nhưng độ ăn ý tuyệt đối không tầm thường đâu...

Cho nên Hách Liên Dạ lập tức hiểu ý của Nghiêm Thiếu Hoành, hết sức bình tĩnh nhếch môi, lo lắng đến Hứa Y Nhiên có ở đây, âm thanh của y không lớn, chỉ bảo đảm đám tiểu Bát bên cạnh có thể nghe rõ, "Nhưng ta có thói quen ngủ trần."

Phụt.

Đám tiểu Bát lại muốn thổ huyết rồi.

Cho nên đây chính là cách giải quyết sao? Nếu như bọn họ tập quen ngủ trần, không cần đến anh họ đích thân ra tay, lão người máy nhất định sẽ đá bọn họ một đá ra ngoài, không cho phép bọn họ tiến vào địa bàn của lão vào buổi tối nữa!

Từ hôm nay trở đi, bọn họ phải huấn luyện mình ngủ trần! Ai bảo bọn họ mặc quần áo bọn họ cũng không vội!

Nhưng... sao trước kia bọn lại không nghĩ đến điểm này...

Nhớ lại kinh nghiệm "thảm thương" của mấy năm trước, tâm trạng bọn tiểu Bát cực kỳ thống khổ, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hách Liên Dạ rõ ràng là một đại phúc hắc siêu cấp.

Anh, anh thắng...

Hoàn toàn thắng...

Trong lúc bọn tiểu Bát tâm phục khẩu phục đi tới, lúc định lần lượt đi lên tự giới thiệu thì giọng của Nghiêm đại thiếu đột nhiên lại vang lên...

"Tôi có thể mang kính mát ngủ."

Phụt, anh cả, anh không thể như vậy được!

Lão ngài xưa nay anh minh thần võ, trong vòng một ngày có thể trật đường ray* hai lần, xảy ra án mạng rồi!

(* ở đây là thoát tuyến [脱线], tra baidu có nghĩa là miêu tả người điên, tinh thần không bình thường, lúc làm chuyện gì đó đột nhiên nhảy sang chuyện khác. Nói tóm lại là chỉ 1 người có thần kinh không đoàn kết =]]. T tính để hán việt rồi note nghĩa, nhưng thấy để trật đường ray cũng hay nên để vậy lun:D)

Nhưng giùng giằng quay đầu lại, bọn họ lại sụp đổ phát hiện, Nghiêm đại thiếu thật sự lấy từ trong túi tây trang ra một thứ gì đó giống hộp kính.

Dường như lão ta có một cái kính mát...

Bọn họ đều lo sẽ sống không bằng chết, chỉ có Nghiêm Thiếu Hoành tinh mắt phát hiện, trên hộp kính kia có vẽ một thìa nhỏ hình trái tim...

Nhớ lại vợ yêu từng nói cho anh ta biết, tên mà "mỹ nữ người máy" ở chỗ anh cả đặt cho anh cả, Nghiêm Thiếu Hoành cười đến mức cực kỳ thần bí.

Thì ra là vừa nhận được quà.... Khó trách hôm nay tâm trạng của anh cả dường như rất tốt, biểu hiện cũng khác thường như thế.

Trong lúc Nghiêm đại thiếu đang rất khảo nghiệm thần kinh người dường như muốn mang cái kính mát kia lên thì...

" Tích tắc!" Một tiếng kêu vang lanh lảnh, giống như là tiếng nhắc nhở của máy điện tử nào đó.

Xem đi,xem đi, nhất định là cảnh báo, hệ thống báo nguy tự trói buộc anh cả, nhắc nhở anh cả trúng độc!

Dưới ánh mắt quỷ dị lại phức tạp của mọi người, Nghiêm đại thiếu lấy ra một thứ gì đó nhỏ hơn cái điện thoại một chút, nhìn thoáng qua.

Sau khi liếc nhìn, mọi người điên rồi...

Bởi vì... Mặt Nghiêm đại thiếu đổi sắc!

Thái độ đột nhiên xuất hiện này của lão ta... cực kỳ kỳ lạ, thôi, vẻ mặt của người ngoài hành tinh, bọn họ vốn xem cũng không hiểu.

Nhưng đây tuyệt đối không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là, từ nhỏ đến lớn, anh cả chưa từng biểu lộ bất kỳ sắc mặt nào, hiện tại thì sao!

"Trúng, trúng độc!" Hơn nữa "độc" anh cả trúng bản thân anh ấy cũng không tiêu diệt được!

"Ngắt điện!" Dây điện của anh cả ở đâu? Lập tức có người xông lên tìm.

"Hủy ắc-quy!" Có khi nào thấy anh cả kéo một đoạn dây điện đi khắp nơi chưa? Nhất định lão ta dùng ắc-quy!

"Tưới nước!" Thiết bị điện trục trặc rất dễ bốc cháy!

"Em cút sang bên! Lửa điện không thể tưới nước, bình chữa cháy đâu!

"Cồn có thể tiêu độc..." Có người đầu óc hỗn loạn đưa ra một ý kiến khác...

Phòng khách nhà họ Nghiêm nhất thời rối thành một nùi, Hách Liên Dạ yên lặng hỗn độn trong từng tiếng động ở nơi này...

Cũng may, mười giây sau, Nghiêm đại thiếu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ánh mắt bình tĩnh đến mức nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng so với ánh sáng X thì tuyệt đối sắc bén hơn, "véo" một cái xẹt qua, bọn tiểu Bát đều run nhẹ lên.

Anh cả khôi phục lại bình thường rồi!

Cho nên giây phút khác thường vừa rồi... là lão ta đang sống lại sao?

Quả nhiên là anh cả, giết độc thành công nhanh như vậy! Giết hết tất cả virut trên thị trường!

Vui mừng đi qua, lại nghĩ đến vẻ mặt "đại nghịch bất đạo" vừa rồi của bọn họ, trong lòng bọn tiểu Bát chỉ còn lại kinh hãi.

Nghiêm Yêu Nghiệt muốn đi rút dây điện cùng Tiểu Lục muốn huỷ ắc-quy lập tức đứng thẳng người, không chút do dự cầm tay đối phương, vẻ mặt kích động "Người anh em, rốt cuộc tôi cũng tìm được cậu"

Tiểu Cửu vừa mới xách thùng nước trở về cũng thả thùng nước xuống, tiện tay xé một mảnh áo không biết là của ai, ngâm nước bắt đầu lau bàn, "Mẹ nói phải lao động nhiệt tình..." Hu...

Tiểu Ngũ liếc chai rượu trong tay... May mà hồi nãy gấp gáp, cậu không tìm được chai cồn, cầm trong tay là một chai rượu trắng 53 độ.

Thật ra cậu không biết uống rượu... Nhưng không uống sẽ vĩnh biệt Địa Cầu! 

Nghiêm Thiếu Bách đứng hàng thứ năm trong nhà họ Nghiêm cắn răng một cái, mở nắp chai tu một ngụm lớn, "Đúng lúc hôm nay muốn uống rượu..."

Một đám người đều tự mình nghĩ cách, che dấu ý nghĩ "cấp cứu" ngổn ngang vừa mới nghĩ ra kia, cho nên tiểu Bát liền bi phẫn...

Cậu lấy một bình chữa cháy!

Làm sao bây giờ? Học theo anh Năm, mở nắp bình nhét vào miệng sao?

Nếu không phải thứ này quá nặng, cầm lên tự đánh mình ngất luôn cho rồi?

Cuộc sống này thật khó mà sống nổi mà...

Thời khắc mấu chốt, vẫn là Nghiêm Thiếu Hoành xưa nay bình tĩnh ra tay.

Xách bình chữa cháy tiểu Bát muốn đập lên đầu đi, tiện tay kín đáo nhét điện thoại cho cậu ta,"Gọi điện thoại cho Lương Lương, nói với nó một phút sau tiểu Ngũ sẽ say."

"Được!" Tâm hồn nhỏ bị "tàn sát" đến hấp hối lập tức được chữa khỏi, vui vẻ chờ xem kịch hay.

Anh em là cái gì? Có thể ăn sao? Xưa nay bọn họ luôn đi trên con đường vô lương ~~ hà hà.

Hách Liên Dạ tiếp tục ngổn ngang nhìn bọn họ phấn chấn trong nháy mắt, ai làm việc nấy.

Người nhà này... rất thương nhau...

Nói bâng quơ vài ba câu là giải quyết được vấn đề của tất cả em họ, Nghiêm Thiếu Hoành rất bình tĩnh bước đến bên cạnh anh cả, cầm lấy sản phẩm điện tử không biết là thứ gì trong tay Nghiêm đại thiếu.

... Không hổ là anh Hai của bọn họ!

Ngay cả đồ trong tay anh cả cũng dám đụng vào!

Cùng lúc khiếp sợ, bởi vì thay đổi góc độ, bọn chứng kiến thấy đều nhìn thấy vật kia có thể tích không lớn, màn hình phẳng, phân làm hai bên, một bên là số liệu chạy cực nhanh khiến người ta hoa mắt, một bên là chân dung người.

Khoảng cách hơi xa nên không nhìn rõ dáng dấp của người trong tấm hình.

Anh cả đang tìm người? Nếu không thì sao khi nhìn tấm hình, sắc mặt lại thay đổi rõ rệt như vậy?

Còn Nghiêm Thiếu Hoành sau khi nhìn rõ tấm hình kia, lại quét mắt nhìn số liệu bên cạnh.

Làm người thừa kế nhà họ Nghiêm thế hệ này, sự thông minh của anh ta tuyệt đối đừng nên hoài nghi... Nhưng muốn đuổi kịp tốc độ của Nghiêm đại thiếu là người ngoài hành tinh thì vẫn có chút khó khăn.

Khẽ nheo nhắt nhìn số liệu chạy bên trái, gần nửa phút sau, anh ta mới hiểu được đây là cái gì, không khỏi kinh ngạc nhíu mày.

Sau đó, anh ta làm ra động tác khảo nghiệm thần kinh tất cả anh em là vỗ vai Nghiêm đại thiếu.

Phụt

Nhìn thế nào cũng giống như là động tác vỗ vai an ủi và khích lệ, khiến bọn tiểu Bát lại muốn ói ra máu rồi.

Cũng may Nghiêm Thiếu Bách đứng hàng thứ năm của nhà họ Nghiêm đã say mền, lại nghĩ tới vận mệnh của cậu ta như thế, bọn tiểu Bát mới được chữa khỏi lần nữa...

Nhưng anh Hai đang làm gì? Anh cả đã mạnh đến nghịch thiên, còn cần được khích lệ sao?

Ở trong tầm mắt hóa đá của mọi người, Nghiêm Thiếu Hoành ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, ăn cơm."

Đây là câu nói lúc trước Ngư Ngư thích nghe nhất, nhưng bây giờ...

Hu, nàng không muốn ăn cơm!

Vùi đầu vào trong ngực Hứa Y Nhiên không chịu chui ra, nàng cự tuyệt đối mặt với ông chồng người ngoài hành tinh của mình.

Mặc dù mới chính thức quen biết với Hứa Y Nhiên, nhưng đối với người mà anh họ nhỏ của mình thầm mến bảy năm, nàng đã sớm quen đến không thể quen hơn được nữa, cho nên không hề cảm thấy xa lạ.

Hách Liên Dạ đương nhiên muốn đi qua kéo nương tử của mình về.

Thấy y đi tới, Hứa Y Nhiên vẫy vẫy tay muốn chào hỏi y, nhưng tay vừa lắc một nữa thì đột nhiên sững lại, phát hiện có gì đó không đúng. Ố?

Có chút mờ mịt cũng có chút hoài nghi, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt của Hách Liên Dạ.