Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 227: Cuối cùng cũng được gặp

Bởi vì anh cả đột nhiên cho gọi, cho nên cả đám đều vô cùng khẩn trương, họ chỉ nghĩ tới mang bình dưỡng khí hay những thứ phòng tránh có thể cứu được một mạng của họ đi theo, nhưng họ đã quên mất một điều cả bản nhất chính là phòng lạnh!

Hiện giờ tất cả những đôi mắt hâm mộ xen lẫn đố kị đều tập trung hết lên trên cái túi chườm nóng của Hứa Y Nhiên.

Nhị thiếu Nghiêm Thiếu Hoành của nhà họ Nghiêm chính là anh họ nhỏ của Ngư Ngư lúc này đang bình tĩnh ôm vợ yêu nhà mình, còn dùng áo khoác bao bọc lấy thân thể của cô ấy, sau đó nhìn về phía đám tiểu Bát rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào cái túi chườm của vợ yêu mà cười sáng lạn.

"..." Đám tiểu Bát phủi áo không thèm nhìn tiếp nữa.

Không nhìn còn đỡ, còn nhìn nữa... chắc chắn anh hai sẽ để cho bọn họ đi ngủ cùng với anh cả mất!

Cuộc sống này ngày càng khó khăn mà...

Bọn họ vốn đang gào khóc trong lòng một trận, nhưng ngay sau đó thì phát hiện ra có điều gì đó không đúng!

Anh cả chưa bao giờ lãng phí thời gian, nếu có chuyện muốn nói thì chắc chắn khi vừa xuất hiện anh ấy sẽ vào thẳng vấn đề, nhưng bây giờ ngoại trừ nhắc đến chuyện bình dưỡng khí của tiểu Bát ra thì chưa nói thêm gì cả, hơn nữa anh ấy cũng không có ý định ngồi xuống, vẫn đứng bên cạnh ghế sofa

Anh cả... muốn làm gì?

Không khí này khiến người ta vừa khẩn trương vừa sợ hãi, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên giống như cái phao cứu mạng mọi người.

"Em ra mở cửa!" Từ Nghiêm Yêu Nghiệt đứng hàng thứ ba đến tiểu Cửu nhỏ tuổi nhất, tất cả anh em nhà họ Nghiêm đều cùng hô vang, sau đó phủi áo chạy đi, kéo hết ra ngoài cửa.

Cả hai nhóm đứng trong và đứng ngoài đều trừng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Ngư Ngư vốn muốn tạo sự bất ngờ cho người mở cửa, bỗng nhiên tất cả mọi người đều nhảy ra, còn làm nét mặt kỳ quái, điều này ngược lại khiến nàng bị dọa hết hồn.

Cũng may Hách Liên Dạ đứng bên cạnh nàng nhanh tay lẹ mắt, vững vàng đỡ được nàng, sau đó cũng không buông tay, thuận tiện ôm nàng vào lòng.

Y cao hơn Ngư Ngư rất nhiều, cái ôm này khiến chân Ngư Ngư không chạm được xuống đất, rõ ràng toàn bộ sức nặng đều đè lên cánh tay y, nhưng y lại ôm rất thoải mái.

Thật ra hiện giờ Hách Liên Dạ cũng thấy hơi ngạc nhiên.

Y vẫn thường thấy dung mạo của mình trong gương, thật ra cho dù có dung mạo như thế nào thì cũng sẽ không xuất hiện tâm trạng "kinh ngạc" như thế này.

Thế nhưng một trai đẹp và một dàn trai đẹp đồng thời xuất hiện.... Thì hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều.

Mặc dù đang rất khẩn trương nên sắc mặt của đám tiểu Bát vô cùng kì quái, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng chút nào đến sắc đẹp của bọn họ, bảy trai đẹp cùng đồng loạt xuất hiện tạo nên hiệu ứng hết sức sinh động.

Ánh mắt hiện giờ của tiểu Bát cũng khiếp sợ như vậy, ánh nhìn chuyển đổi liên tục từ Ngư Ngư sang đến Hách Liên Dạ lạ lùng này.

Ngư Ngư "mất tích" đã trở về, sau khoảng thời gian bàng hoàng ngắn ngủi, đám người họ cũng đã bình tĩnh lại được mà tiếp nhận được chuyện này.

Bởi vì bản thân bọn họ cũng tin tưởng, trong tương lai sẽ có một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ lại xuất hiện. Mà nguyên nhân cho sự mất tích của em họ cũng rất đơn giản, bởi vì vị anh cả cao quý siêu cấp kia không rốt ruột chút nào.

Mặc dù anh cả là người ngoài hành tinh khác biệt, nhưng anh ấy luôn hết sức bao che khuyết điểm cho loài người.

Mà đại thiếu gia ngài đã bao che khuyết điểm thì chắc chắn sẽ khiến kẻ khác vô cùng phẫn nộ... Đương nhiên, cũng không có ai dám nói ngài ấy như vậy cả...

Nhưng nếu tiểu Cửu mất tích thật sự vì gặp phải nguy hiểm thì anh cả nhất định sẽ lật tung cả Địa cẩu này lên để tìm ra người, nhưng sau khi tiểu Cửu gặp chuyện bất trắc thì anh ấy lại không phản ứng gì.

Phản ứng như vậy cũng khiến mọi người cảm thấy an tâm hơn, cho nên khi thấy Ngư Ngư xuất hiện thì cũng chỉ vui mừng chứ không ngạc nhiên.

Thế nhưng... Ánh mắt sắc bén như đèn đường phẫn nộ quét nhìn Hách Liên Dạ một lượt từ trên xuống dưới, sau đó di chuyển đến cánh tay "có ý đồ xấu" kia.

Trước mặt bọn họ lại dám ôm tiểu Cửu thân mật như vậy sao?

Em họ của anh cả cũng chính là em họ của bọn họ, người đàn ông yêu nghiệt này ở đâu chui ra vậy? Đã trải qua khảo nghiệm của đám người họ chưa? Còn chưa có "danh phận" gì mà đã dám kiêu ngạo như vậy sao?

Không cần phải thương lượng gì hết, những người đứng ở đằng sau đều tự động đẩy yêu nghiệt này ra ngoài.

Thân là nhân sĩ lâu năm trong giới yêu nghiệt, đám yêu nghiệt đều thống nhất phải khảo hạch người đàn ông này như thế nào.

Một người đứng đối lập với một đám yêu nghiệt, hình ảnh này quả thật chính là... mê hoặc chết người...

Cũng may hai nhóm người này Ngư Ngư đã nhìn thấy quen rồi, nếu không có thể đã phải choáng váng mất một lúc mất.

Cũng giống như những người khác của nhà họ Nghiêm, cô cũng gọi Nghiêm Yêu Nghiệt đứng hàng thứ ba là "Yêu".

"Yêu!" Mới trải qua một tháng đầy sự sợ hãi và kinh ngạc, đến khi gặp lại nhau thì vui mừng nở nụ cười, Ngư Ngư cao hứng nhảy từ trong ngực Hách Liên Dạ ra, "Sao vẻ mặt của mọi người trông kì quái vậy?"

Nghiêm Yêu Nghiệt không vội trả lời, vẻ mặt giờ đây đang nở nụ cười có thể gọi là quyến rũ xinh đẹp, liếc nhìn dáng vẻ trưởng thành không thể "đàng hoàng" của Hách Liên Dạ, sau đó gật đầu lia lịa không do dự chút nào, trực tiếp giang tay nói, "Tiểu Cửu, hoan nghênh đã về nhà!"

Mấy người khác của nhà họ Nghiêm cũng có ý định như vậy, họ lập tức chạy tới, "Tiểu Cửu, bọn này nhớ em chết mất thôi!"

"Em cũng nhớ mọi người lắm!" Ngư Ngư nhảy qua nhảy lại, vô cùng vui vẻ chuẩn bị ôm mọi người.

"..." Hách Liên Dạ bị cô vứt qua một bên lặng lẽ mỉm cười, muốn ôm nương tử của y ư?

Trong mắt mọi người của nhà họ Nghiêm thì y chỉ đang đứng tại chỗ mà mỉm cười thôi.

Bình tĩnh như vậy sao?

Chẳng lẽ bọn họ chọn sai cách rồi, không nên đẩy Yêu ra, đáng ra nên gọi điện thoại cho Tùy Dật, bảo cậu ta đến đây tiếp viện mới đúng chăng?

Có lẽ Tùy Dật vẫn bình tĩnh hơn bọn họ một bậc... hoặc là nói Tùy Dật trong điện thoại kể cho đám người họ nghe "truyện cười", bọn họ không bình tĩnh cũng phải bình tĩnh đến mức đơ người...

Ôm ấp "Giang Ngư Ngư" này, đám người họ còn đang phải nghiêm túc lo lắng đây.

Khoan đã!

Hình như có điều gì đó không đúng!

Cơ thể của tiểu Cửu sao có thể "khổng lồ" như vậy được? Cả đám đồng loạt cúi đầu nhìn người trong ngực, mặt mũi của mấy anh em nhà họ Nghiêm tức khắc đen lại, đầy "Tiểu Cửu" trong ngực ra ngoài.

Tiểu Cửu này không phải là tiểu Cửu của bọn họ, không biết tại sao đám người họ không ôm được Ngư Ngư, người kia còn vừa vặn ôm tiểu Cửu đứng hàng thứ chín nhà họ Nghiêm vào người....

Họ biết Hách Liên Dạ giở trò quỷ, nhưng sao người đàn ông này lại làm được như vậy? Người nhà họ Nghiêm rất mạnh, thân thủ cũng tốt, nhưng cũng chỉ trong phạm vi khả năng của loài người hiện đại mà thôi, khinh công nhanh như thiểm điện không phải là năng khiếu của bọn họ, cho nên trong nhất thời đám người đều ngạc nhiên và bất ngờ.

Người này dường như rất... mạnh?

Trong số đám người này, chỉ có sắc mặt của tiểu Bát cổ quái chôn chân tại chỗ mà thôi, giống như nếu không có người ngoài ở đây thì cậu ta đã chạy vào góc tường vẽ vòng tròn rồi.

"... Anh làm gì vậy?" Tiểu Cửu nhà họ Nghiêm mới vừa trở về đã bị ném ra ngoài lén giật tay áo của cậu ta hỏi. (Ngư Ngư là Tiểu Cửu nhà họ Giang, còn anh Tiểu Cửu này là Tiểu Cửu nhà họ Nghiêm, hình như là thế ấy ~)

Tiểu Bát vừa nhìn thấy tiêu Cửu đã tức giận nói, "Cái ôm đầu của anh không còn nữa rồi!"

"..." Cả đám người đồng loạt nhìn cậu ta.

Tiểu Bát còn tiếp tục bi phẫn nói, "Nhìn cái gì mà nhìn, ngay đến bạn gái em cũng chưa được ôm, muốn để cái ôm đầu cho bà xã cũng không được sao!"

Khi nãy cậu ta cũng hùa theo mọi người vào ôm Ngư Ngư, vốn chỉ định giả bộ để đánh đấm hội đồng chút thôi, ai ngờ đâu em trai tiểu Cửu của mình bất ngờ bị nhét vào trong, mà cậu ta còn thật sự ôm nữa chứ!

"..." Cả đám người tiếp tục đơ người nhìn cậu ta, khóe miệng co giật nửa ngày, tiểu Cửu không hề tôn trọng anh mình chút nào hỏi, "Ngay đến cả cái ôm đầu cũng không có... Chẳng lẽ không phải vì không có bạn gái hay sao?"

"..." Tiểu Bát không thèm để ý nhiều như vậy, lệ rơi đầy mặt chạy vào trong phòng vẽ vòng tròn.

Cả đám người đứng ở cửa co ro trong gió lạnh, giọng nói của Nghiêm Thiếu Hoành thản nhiên vọng từ trong phòng khách ra, "Anh cả đang chờ mọi người đấy."

Tinh quang trong mắt Hách Liên Dạ chợt lóe, giọng nói này... là một kẻ phúc hắc thâm niên, y dễ dàng nhận ra được giọng nói của đồng loại như thế nào!

Xem ra kẻ vừa lên tiếng chính là anh họ đứng hàng thứ hai của Ngư Ngư, cũng là người đứng thứ hai trong hàng đại tình địch của y.

Những người khác thì đã muốn khóc ròng.

Cứu mạng với.

Bọn họ lại dám cả gan để lão anh cả phải "chờ" lâu như vậy!

Biết thời gian của đại nhân nhà người ta quý giá thế nào không! Không nên hỏi ngoại trừ đi làm ra, thời gian không ở nhà anh ấy làm gì mà lại bận rộn như vậy, bởi vì chính bọn họ cũng không biết nữa.

Thật ra trong nhà cũng chỉ có anh hai mới biết anh ấy làm cái gì, bọn họ cũng chỉ đoán mò rằng... Anh ấy bận việc... giữ gìn hòa bình cho vũ trụ chăng...

Đám người mới vừa ngăn ở cửa lập tức phất áo chạy lại phòng khách, tự động ngồi xuống vị trí của mình.

Còn về phần Ngư Ngư, sau khi nghe được giọng nói đã lâu không được nghe cũng đã kích động chạy vào phòng khách, "Anh họ nhỏ! A... Chị dâu nhỏ!"

Mặc dù khi cô mất tích, Nghiêm Thiếu Hoàng vẫn chưa kết hôn, nhưng bản thân nàng cũng biết người mà anh họ nhỏ thầm mến nhiều năm là ai, đương nhiên hiện giờ cũng không thể không nhận ra.

Cuối cùng anh họ nhỏ cũng đã lấy được chị đâu về cửa rồi hả? Chờ đến khi chạy tới nơi, nàng phát hiện trên mặt đất còn có thêm hai cục cưng đáng yêu nữa thì Ngư Ngư càng vui mừng hơn, đã có cả cục cưng rồi sao?

Nàng vô cùng khẩn trương muốn biết trong khoảng thời gian nàng mất tích này, giữa anh họ và chị dâu đã xảy ra chuyện gì, Ngư Ngư mới phát hiện ra c  điều gì đó không đúng.

Chị Y Nhiên đứng dậy, vốn muốn ôm cô một cái, nhưng ánh mắt đột nhiên nhìn ra chỗ khác, vẻ mặt khiếp sợ nhìn đằng sau cô.

Cứ tưởng rằng chỉ có Y Nhiên mới như vậy, nhưng anh họ nhỏ trước giờ vẫn luôn bình tĩnh phúc hắc cũng ngước mắt lên, bộ dạng vô cùng kinh ngạc.

Sau lưng nàng... đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cuối cùng Ngư Ngư cũng nhớ tới Hách Liên Dạ mà mình "mang theo", không phải yêu nghiệt này đã khiêu khích gì anh họ đại nhân kia rồi chứ?

Ngư Ngư vội vã quay đầu, cảnh tượng hiện ra trước mắt chính là cục diện giằng co của hai đại mỹ nam.

Hách Liên Dạ mới từ cổ đại tới thế giới hiện đại, điều này vượt qua những kiến thức thông thường của tất cả mọi người đang "dũng cảm mà kiên cường" đứng cách Nghiêm đại thiếu có một mét.

Hơn nữa, y còn đang đối mặt với Nghiêm đại thiếu kìa.

Cái mà Nghiêm đại thiếu có không chỉ là thực lực, đại nhân nhà người ta còn có mỹ mạo nữa...

Mặc dù Nghiêm Thiếu Hoành đã đẹp trai đến mức người khác phải thét chói tai, hay khuôn mặt yêu nghiệt chỉ cần một nụ cười mỉm cũng khiến hoa đào bay tán loạn của Nghiêm Yêu Nghiệt kia cũng đều không thể bằng được Nghiêm đại thiếu này.

Chỉ cần có kẻ nào cả gan dám nhìn anh ta lâu hơn một chút thôi thì nhất định sẽ bị choáng váng ngay tại chỗ... Nhưng cho dù không bị dọa sợ đến choáng váng thì cũng sẽ bị đông chết thôi.

Thật ra Nghiêm đại thiếu không phải mỹ nam băng sơn, trên mặt của đại nhân người ta cũng chưa bao giờ xuất hiện loại cảm xúc "mặt nạ sương lạnh bảo hộ" mãnh liệt như vậy, thật sự đấy.

Nhưng... Nhưng... nhất định là khi đại nhân ngài tới Trái Đất đã quên loài người còn có thất tình lục dục, đã quên trên đời này còn có một cụm từ gọi là "biểu hiện qua vẻ mặt"!

Thật ra mỗi lần Nghiêm đại thiếu Nghiêm Thiếu Huân xuất hiện thì những người khác đều đều nghĩ đến cụm từ này trước tiên, đó chính là... "viện bảo tàng". Bởi vì điểm hấp dẫn nhất của người ta mãi mãi không phải là ngũ quan tuấn mỹ, mà chính là khí chất khiến người khác bị mê hoặc, tôn quý và thần bí giống như một vị thần vậy. Ngài giống như một Đế Vương xuyên không tới hiện đại, khiến người ta bất giác muốn thần phục cúng bái. Cảm xúc trong lòng họ chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là "pho tượng".

Lão nhân gia người ta chính là một... pho tượng Đế Vương xuyên không đến đây.

Hơn nữa pho tượng này còn mới đi từ Nam Cực về, một pho tượng không bao giờ rời được cái tủ lạnh...

Cũng vì bộ mặt và giọng nói đều lạnh giống như nhau, cho nên mới không thể nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt của lão ta, hơn nữa chỉ cần ngài liếc mắt một cái thôi là khiến người ta như vừa rơi vào hầm băng, nhiệt độ trên cơ thể cũng hoàn toàn biến mất sạch, có cảm giác tia sinh mệnh trên cơ thể cũng dần vụt mất.

Nhưng bây giờ, Hách Liên Dạ lại đang cực kì bình tĩnh đối mặt với Nghiêm đại thiếu, thậm chí khóe môi còn nhếch nở nụ cười, bộ dạng tươi cười như thể kẻ đang đối mặt với y chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi.

Qua một khoảng thời gian nhìn rất lâu mà đám người xung quanh vẫn không hiểu được tình hình hiện giờ, Hách Liên Dạ chủ động vươn tay ra, "Hách Liên Dạ."

Mặc dù ý muốn ban đầu là kiểm tra, nhưng đây cũng chính là một nửa mà Ngư Ngư đã chọn trúng, bọn họ vẫn muốn y được an toàn, không phải sao!

Gan có lớn đến mấy thì cũng phải kéo y ra mới được.

Mà muốn "cứu" Hách Liên Dạ thì phải đến gần anh cả...

Sự phát hiện này quả thật quá tàn khốc!

Vì quá khẩn trương cho nên cũng khiến mấy anh em nhà họ Nghiêm sắp trở cao thủ khinh công rồi, nhanh chóng vọt tới bên cạnh Hách Liên Dạ như sét đánh, vội vã muốn kéo người ra.

Thế nhưng... Hách Liên Dạ dường như không có động tác gì, bóng dáng của y chợt lóe xuất hiện bên ngoài vòng vây của cả một đám trai đẹp, khóe miệng vẫn treo nụ cười vui vẻ thản nhiên, tư thái nhàn nhã.

Nếu không phải do góc áo hơi bay lên kia thì dường như tất cả mọi người đều cho rằng y chưa bao giờ cử động, vẫn đứng ở chỗ đó ngay từ đầu.

Động tác của người này... sao lại nhanh như vậy?

Thân thủ của anh hai có thể nói là đứng đầu so với nhóm bạn đặc công, nhưng đến anh ấy cũng không làm được động tác nhanh đến mức mắt thường không nhìn thấy được này.

Đầu tiên là có can đảm tới gần anh cả của bọn họ, thậm chí còn "to gan lớn mật" tiếp xúc tay chân với anh cả, thế nhưng hiện giờ lại thể hiện tốc độ nhanh đến mức quỷ dị thế này thì...

Cả đám người đang phỏng đoán thân phận của Hách Liên Dạ, thì lúc này chợt nghe thấy giọng nói không có chút cảm xúc phập phồng nào của Nghiêm đại thiếu lần nữa vang lên.

"Quần áo mua ở đâu vậy."

Phốc.

Đám tiểu Bát suýt chút nữa phun máu, cảm giác bản thân sắp không trụ nổi nữa rồi.

Hứa Y Nhiên cũng muốn khóc to, ngoại trừ cào đệm ra thì cô cũng không biết phải biểu hiện tâm trạng hiện giờ của mình ra sao nữa.

Lại nữa rồi, lại nữa rồi! Đây đã là lần thứ hai rồi đấy!

Lần trước có báo lá cải đăng hình Nghiêm Thiếu Hoành nửa đêm đi "thuê phòng" khách sạn với một mỹ nữ thần bí, đại thiếu gia ngài còn đặc biệt gọi điện thoại đến bắt cô xem tấm hình kia, sau đó còn rất thẳng thắn hỏi "Đẹp không?"

Lúc ấy cô sợ tới mức đánh rơi cả di động...

Cũng vì chuyện này quá thử thách thần kinh con người, cho nên sau đó cô vẫn luôn không dám hỏi lão ngài là khi đó ngài hỏi "Đẹp không" là hỏi cái gì...

Nhưng hiện giờ đại thiếu gia ngài đang trúng độc sao?

Có thể so sánh đại thiếu gia với một máy tính hoạt động liên tục trong hai mươi tư tiếng đồng hồ, cho nên thỉnh thoảng trúng độc cũng là điều có thể lí giải được, nhưng tại sao mỗi lần "trúng độc" lại có những phản ứng nguy hiểm như vậy...

Hách Liên Dạ không thể nào hiểu được tại sao mọi người lại có bộ dạng sống không bằng chết như vậy...

Y cúi đầu liếc nhìn bộ quần áo mà mình đang mặc trên người hiện giờ, đáp lại vô cùng bình tĩnh, "Thụy Phúc Trai ở Kinh Thành, ta là cổ nhân."

Dứt lời, lại một lần nữa không ai thấy rõ động tác của y như thế nào thì người y đã lại đứng ở vị trí cách Nghiêm đại thiếu một mét, thái độ rất tự nhiên vươn tay ra, "Hách Liên Dạ."

Lúc này đã không còn ai muốn "cứu" y nữa rồi.

Trải qua một màn một hỏi một đáp này, đến cả phản ứng của Hách Liên Dạ cũng thử thách thần kinh con người thế này, đám tiểu Bát có cảm giác sinh mệnh của mình sắp cạn rồi...

Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng đằng sau đó vẫn còn một kích "trí mạng" nữa...