Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 2 - Chương 34

Mà lúc này hai mắt Vân Chỉ nhìn chằm chằm vào quân doanh phía đối diện, đang đoán xem đâu mới là chủ nhân của bọn hắn, đâu là doanh trướng của chủ tướng.

"Nếu quân doanh Khâu Lệ đã ở phía trước mà không làm chút việc gì đó thì thực lòng phải xin lỗi bản thân rồi! Ta đi đốt lương thảo của bọn hắn, muốn hắn phải ăn miếng trả miếng!" Giọng nói của Vân Chỉ mạnh mẽ, âm u, cuối cùng còn chưa hoàn toàn nói xong thì đã biến mất trong bóng đêm.

"Chỉ nhi!" Mặc Kỳ Uyên gọi to nhưng không kịp, cánh tay chỉ kịp chạm vào góc áo của nàng thì mắt đã thấy nàng khom người lao về phía doanh trướng.

Đêm nay bọn họ đến chỉ với mục đích dò đường, không thể nhiều chuyện, nhỡ đâu gặp phải phiền toái gì sẽ rất khó thoát thân.

Không thể dùng tốc độ nhanh nhất ngăn Vân Chỉ lại, hai người còn lại oán giận nhìn nhau, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi nhanh chóng đuổi theo.

Ba người đều là cao thủ trong số các cao thủ, bóng dáng nhẹ nhàng lướt qua hàng loạt các doanh trướng, không cần phải mất thời gian tìm kiếm Vân Chỉ đã nhanh chóng phát hiện một núi nhỏ lương thảo đang ở một nơi dễ thấy trong bóng tối.

Trong lòng mừng rỡ, nhưng cũng có chút nghi ngờ, lương thảo của cả một đại quân thì hẳn là nên đặt ở một nơi bảo vệ thật tốt mới đúng chứ, làm sao lại có thể đặt ở một dễ thấy như vậy được?

Tuy nhiên chỉ cần đó là lương thảo, đốt nó là được, cần quái phải để ý nó đặt ở nơi nào chứ! Lấy từ bên hông ra một hộp quẹt nhỏ, lửa vừa được đốt lên thì đã bị Khâu Lệ Mang Lãng ở phía sau nhanh chóng dập tắt, ngăn cản hành động của nàng.

"Đây không phải là lương thảo thật sự, chỉ là ảo giác mà thôi, ngươi mà châm lửa như vậy thì sẽ có người ra vây đánh chúng ta!" Mang Lãng nhanh chóng giải thích, may mà hắn ngăn cản kịp thời, nếu đến chậm một bước thì ba người bọn họ cho dù có mọc cánh thì sợ rằng cũng không thể thoát khỏi đây mà phải chấp nhận làm tù binh!

Vân Chỉ nghĩ mà cảm thấy có chút sợ hãi, quả nhiên nàng vẫn nên tin tưởng trực giác của bản thân.

"Ngươi có biết lương thảo thật sự được đặt ở đâu không?" Tuy rằng thất bại nhưng Vân Chỉ vẫn chưa từ bỏ ý định. Việc không có đạo đức chính là việc nàng thích làm nhất, hơn nữa lần trước quân địch đã đốt lương thảo của mình trước, nên nhất định nàng phải trả lại gấp đôi, đốt quân lương của bọn hắn!

"Đi theo ta!" Khâu Lệ Mang Lãng bất đắc dĩ nói. Tuy rằng hắn không biết vị trí chuẩn xác của quân lương nhưng dựa vào hiểu biết của hắn đối với Khâu Lệ thì hẳn sẽ không sai được.

Tuyệt nhiên không để uổng chút công phu nào, mấy người đã tìm đến được nơi để lương thảo thật sự, trong lòng Vân Chỉ thầm than, quả nhiên bên người có người nhà quân địch thì mọi chuyện đều dễ làm hơn, so với một người không đầu không đuôi như nàng quả là có hiệu suất hơn hẳn!

Lúc này, Mặc Kỳ Uyên nhìn hai người đứng một bên, ghen ghét lộ rõ trên mặt, hai mắt bốc hỏa bắn về phía Khâu Lệ Mang Lãng, không tiếng động trách cứ: "Ngươi mang Chỉ nhi chạy loạn như vậy làm gì! Vạn nhất bị phát hiện thì làm sao bây giờ?"

Không ngại nhìn thẳng vào hai mắt hắn, giống như đang nói: "Ai bảo ngươi ngay cả nương tử của mình cũng không trông chừng được!"

Lửa cháy bắt đầu lan rộng, ánh lửa chói mắt nhanh chóng nở rộ trong đêm đen, Vân Chỉ còn bỏ vào đó một chút thuốc bột dẫn lửa, hỏa lực sẽ càng mạnh hơn, không hề kém cạnh so với dầu mỏ đốt trên mặt sông, cho dù lửa có bị dập tắt thì một chút lương thảo cũng thể giữ lại!

Ba người dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi hiện trường, nhưng đúng lúc xoay người quay đi là lúc mà bỗng nhiên một cái lưới dệt bằng tơ xuất hiện. Nhất thời thân hình bị nó chắn lại, mà ngọn lửa cũng rất nhanh chóng gây sự chú ý với đám binh lính phía trước!

"Là quân địch! Nhanh đi bẩm báo Tướng quân đến thu lưới!" Có người bình tĩnh hạ lệnh trong đám người.

Đao thương của tất cả mọi người vây xung quanh cái lưới đang ngăn cản ba người kia, nhưng cũng không dám xông lên xé lưới bắt người.

Mà trên thực tế cũng không dám, cái lưới này chỉ người trong Hoàng tộc Khâu Lệ mới có khả năng tháo ra.

Đương nhiên, đám binh lính đứng ở đó cũng hoàn toàn không thể nghĩ là trong số ba người đứng đó có một người là Hoàng tử Khâu Lệ!

Vừa bị cái lưới này bao vậy, Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng chuẩn bị phá vỡ tấm lưới này, nhưng Khâu Lệ Mang Lãng bên cạnh lại ngăn cản lại, dùng ánh mắt ý bảo hắn có thể phá giải cái lưới này.

Không ngờ là làm một Hoàng tử chịu đau khổ ở Khâu Lệ mà lại còn có cơ hội dùng đặc quyền của người Hoàng tộc để cứu bản thân hắn một mạng.

Lặng lẽ đọc chú ngữ, tay tạo ra một luồng gió xoáy ảo diệu, trong chớp mắt đã thu được cái lưới đang vây khốn bọn họ vào trong tay, không đợi đến khi đám binh lính trông coi phản ứng kịp, ba người dùng tốc độ tia chớp hướng về nơi ít người nhất để phá vòng vây.

Lúc này Khâu Lệ Thương Kình cũng đang chạy ra để thu lưới bắt người, liếc mắt một cái liền nhận ra ba người đang đánh nhau cùng đám binh lính, mà lửa cháy bên kia chính là kiệt tác của bọn họ.

Lửa giận tăng vọt, lập tức phi người đánh về phía mấy người kia!

Ba người gian nan giải quyết xong đám binh lính liền nhanh chóng chạy về nơi an toàn, những người truy kích phía sau dần dần giảm đi nhưng vẫn có bóng dáng mấy người khinh công không kém vẫn cố gắng đuổi theo.

Phía trước có một doanh trướng chắn đường, ba người rất ăn ý chia thành ba đường tiếp tục chạy, sau khi Khâu Lệ Mang Lãng chạy vào bên trong đám doanh trướng, do dự một chút rồi nhanh chóng hướng về một hướng khác rồi tiếp tục chạy!

Khâu Lệ Mang Lãng phải chạy qua lều trại nên tốc độ có phần không thể theo kịp.

Tiếng bước chân đuổi theo càng ngày càng gần, vừa đúng lúc chạm mặt một cái doanh trướng liền nhanh chóng vén rèm đi vào bên trong trốn.

Bên trong có một người, trong đầu Khâu Lệ Mang Lãng nhanh chóng xác định, nhanh tay nhanh chân định nhảy ra phía ngoài dùng một tay đã chế trụ được bóng dáng đó.

"Bên trong có quân địch sao?" Trong bóng đêm, người ngăn cản Mang Lãng phát ra một giọng nói của một người phụ nữ, hơn nữa giọng nói còn rất thong thả, không có chút sợ hãi nào khi của người đang bị bắt ép.

Giọng nói này rất quen thuộc, Khâu Lệ Mang Lãng cảm giác có chút quen thuộc, chẳng lẽ người này là người hắn đã từng quen biết sao?

Thấy Mang Lãng không lên tiếng, hai hàng lông mày của Khâu Lệ Đại Cơ thẳng ra, cánh tay như rắn vòng qua kiềm chế ngược lại hắn, nhẹ nhàng di chuyển ở phía trên vai phải của hắn rồi đảo người ra, dĩ nhiên là đã điểm trúng huyệt đạo của Khâu Lệ Mang Lãng.

Cánh tay áo rộng rãi vẫy nhẹ, ngay sau đó, doanh trướng liền trở nên sáng ngời!

Ánh sáng bất ngờ, hai người nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc!

Ánh mắt Khâu Lệ Mang Lãng nhìn khuôn mặt có phần quen thuộc kia, trong ánh mắt có chút gì đó ủy khuất, người trước mắt chính cô cô yêu thương hắn nhất khi hắn còn là một thiếu niên, là người trước khi Khâu Lệ Thương Kình ác ma kia trở về đã đi lấy chồng xa ở Mặc Kỳ, không ngờ đến một ngày có thể nhìn thấy nàng ở trong quân doanh Khâu Lệ này!

Mấy chữ Đại cô cô trong miệng còn chưa kịp nói ra thì đột nhiên lại lời nói của Khâu Lệ Đại Cơ dọa sợ giật mình.

"Yêu quái! Ngươi là yêu quái!" Đột nhiên nàng kích động nói ra tiếng, vẻ mặt vui sướng giống như gặp phải một chuyện không có khả năng xảy ra mà cảm thấy vui mừng khiếp sợ như điên. "Yêu quái, ta đang nằm mơ hay sao? Ngươi sống lại, ngươi trở lại bên ta rồi sao!"

Ôm chặt lấy Khâu Lệ Mang Lãng đang mơ màng không hiểu vào lòng, hoàn toàn không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng.

Một người nào đó bị ôm lấy cũng không thể động đậy, hắn có thể nhìn ra cô cô này không giống với trước đây. Trải qua cả mười mấy năm trời, thế nhưng nàng lại không già đi một chút nào, hơn nữa nàng lại có võ công và nội lực thâm hậu như vậy, vừa nhìn thấy đã nhận sai mình, rốt cuộc người này có phải là Đại cô cô hắn biết lúc nhỏ hay không quả là khó xác định.

"Trước tiên có thể giải huyệt cho ta hay không?" Nuốt ba chữ Đại cô cô vào trong bụng, Khâu Lệ Mang Lãng cũng không phủ nhận thân phận của nàng.

Khâu Lệ Đại Cơ từ từ phục hồi lại tinh thần, nàng nhấc tay giải huyệt cho hắn, hai mắt lưu luyến nhìn khuôn mặt trước mắt, giống như còn chưa dám xác định người mà nàng ngày nhớ đêm mong có một ngày có thể trở lại bên nàng!

Dĩ nhiên gương mặt xinh đẹp trở nên đẫm nước mắt, khóe miệng nhếch lên muốn hỏi chuyện thì ngoài trướng lại vang lên tiếng Khâu Lệ Thương Kình: "Tỷ tỷ, ngươi còn tỉnh sao?"

Hắn nghe thấy bên trong có tiếng động nên mới đi đến phía ngoài doanh trướng này, không đợi đến khi người bên trong trả lời đã dùng tay xốc rèm lên đi vào, đập vào mắt là hình ảnh Khâu Lệ Mang Lãng đứng bên người tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ! Hiện tại người này là phản đồ của Khâu Lệ, tỷ tỷ nhanh đi đến bên người Bổn vương!" Nhìn Khâu Lệ Đại Cơ không có vẻ gì là phòng bị đứng ở đó, tưởng rằng Mang Lãng đã thắng được nàng nên muốn hắn muốn bảo vệ tỷ tỷ của hắn.

Thấy có người đến đây, Khâu Lệ Đại Cơ nhanh chóng ổn định cảm xúc: "Cái gì mà phản đồ! Yêu quái làm sao lại chịu là một quân cờ trong sự tranh đấu của mấy nước nhỏ chứ, ngươi muốn giết hắn thì còn chưa có khả năng đó!"

"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?" Khâu Lệ Thương Kình cau mày, mỗi chữ tỷ tỷ nói hắn đều không hiểu: "Hắn là Vương điệt Khâu Lệ Mang Lãng, nhất định hôm nay Bổn vương phải bắt hắn!"

"Hừ, ta đã đến đây thì chắc chắn không sợ gặp ngươi! Hiện tại chúng ta thanh toán hết mọi ân oán luôn một thể đi!" Cũng không chờ hắn ra tay liền ra chiêu trước, tuy rằng trong lòng biết hiện tại năng lực bản thân còn chưa chiến thắng được hắn nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như cá rách lưới chết mà thôi!

Không đúng! Không đúng! Giọng nói này không phải là của yêu quái, rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại có vẻ ngoài giống như đúc yêu quái đến như vậy, Khâu Lệ Đại Cơ ngẩn người không dám tin, vừa vui lại vừa buồn, nhất thời khiến người ta có cảm giác nàng già đi rất nhiều.

Hai người đánh qua đánh lại được mười chiêu, dĩ nhiên thắng bại cũng đã bộc lộ rõ ràng. Khâu Lệ Thương Kình hừ lạnh một tiếng, dùng xích thủ không quyền bức hắn đến mức không còn đường thối lui, năm ngón tay đánh về phía huyệt đan điền, muốn phế võ công người này, sau đó bắt hắn tiến hành tra hỏi.

Nhưng ngay khi một chưởng chuẩn bị đánh tới thì đột nhiên lại bị một đường ánh sáng phá giải chiêu thức tàn nhẫn của hắn, Khâu Lệ Thương Kình không thể chịu được chưởng phong này, mạnh mẽ lùi về phía sau vài bước, một tay che ngực, tức giận nhìn về phía người đã ra tay: "Tỷ tỷ! Ngươi có biết là ngươi đang làm gì không?"

"Cho dù có như thế nào, người này bản cung chắc chắn sẽ bảo vệ!" Ngay cả hắn không phải là yêu quái thì nàng đâu thể trơ mắt nhìn khuôn mặt của yêu quái bị người khác dùng sát chiêu, nàng hoàn toàn không làm được!

"Tướng quân! Không tốt, toàn bộ quân địch đã vượt qua sông, đang ở bên ngoài khiêu chiến!"

Đột nhiên bên ngoài có binh lính lớn tiếng bẩm báo, hiện tại vấn đề này không thể tiếp tục xử lý, Khâu Lệ Thương Kình khẽ chửi một tiếng, chỉ có thể mặc kệ hắn, quân Mặc Kỳ đang đợi bọn họ ở phía trước, trận đánh hôm nay chắc chắn sẽ không tốt đẹp chút nào! 

Không cam lòng liếc nhìn hai người trong màn trướng, phất tay áo đi ra ngoài, một lần nữa Khâu Lệ Mang Lãng chạy thoát trong tay hắn, những thứ hắn muốn từ trước đến nay chưa bao giờ tuột khỏi tay hắn cả!

Trong màn trướng chỉ còn lại hai người, Khâu Lệ Đại Cơ cũng không nói chuyện, giống như là vẫn chưa trở lại được bình thường.

"Ngươi.........Có phải là Đại cô cô hay không?" Mang Lãng do dự hỏi, tuy rằng hoàn toàn không giống với Đại cô cô trong ấn tượng của hắn, nhưng vừa rồi nàng lại ra tay cứu hắn, lại càng khiến hắn không thể xác định được đúng sai nữa rồi.

Không nghĩ sẽ trả lời vấn đề của hắn, Khâu Lệ Đại Cơ đang không nói gì một hồi lâu rồi lại đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Ngươi đi đi! Đừng để bản cung lại tiếp tục nhìn thấy ngươi!"

Nghi ngờ nhìn lại nàng vài lần nhưng cuối cùng vẫn quay đầu chạy ra ngoài, bên ngoài quân đội cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị ứng chiến, Khâu Lệ Mang Lãng không có gì ngăn cản rất nhanh đã chạy thoát ra bên ngoài, đi vòng đường xa rồi tìm được Vân Chỉ trong quân đội Mặc Kỳ.

Mà lúc này trong doanh trướng chỉ còn lại duy nhất Khâu Lệ Đại Cơ, nàng vẫn đang duy trì động tác ban đầu, không có chút phản ứng nào.

Gặp lại khuôn mặt của yêu quái, chuyện cũ như thủy triều ùa vào trong đầu nàng, không thể nhớ là trước đây bao lâu đã từng có một đôi, triền miên tươi đẹp. Ngay cả khi bọn họ sống trong một tam giới âm u, không có địa vị nhưng bọn họ vẫn yêu nhau say đắm, chân tình đó trong cuộc sống mấy người có thể lĩnh hội được?

Sau đó bọn họ còn tiêu dao hơn so với cả thần tiên, nhưng một trận chiến đã phá hủy hết tất cả mọi chuyện, mà đầu sỏ chính là Mặc Kỳ Uyên hiện tại!

"Thế nào? Nhớ đến chuyện cũ đau lòng rồi hả?"

Nghe thấy một giọng nói tà mị, trong nháy mắt Khâu Lệ Đại Cơ tỉnh táo lại, hai mắt không thể tin nhìn không gian trống rỗng bên cạnh giờ lại xuất hiện một nam tử mặc áo giáp màu đỏ đầy tà khí.

Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng đã biết nam tử trước mặt không phải là người! Hơn nữa, trong đầu nàng còn mơ hồ cảm nhận được người này nàng đã từng biết.

Rất tự nhiên rót cho mình một chén trà, giương mắt nhìn nữ tử đối diện đang cố gắng nhớ lại, không nhịn được lạnh giọng trào phúng: "Xem ra trong thân thể người phàm tầm thường này không chỉ thần lực bị tiêu hao mà ngay cả trí nhớ cũng mất đi rất nhiều!"

Khinh thường khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó một luồng ánh sáng màu đỏ hiện lên trong tay nam tử liên tục chiếu vào Khâu Lệ Đại Cơ.

Khâu Lệ Đại Cơ không phản kháng, bởi vì lúc này trong đầu hiện ra rất nhiều những đoạn ngắn vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng biết, người này đang giúp nàng khôi phục trí nhớ của kiếp trước! Hắn nói không sai, mười năm trước mượn tạm cơ thể coi như thích hợp này đã làm tổn thất đi ngàn năm thần lực của nàng, cũng bỏ đi của nàng rất nhiều trí nhớ.

Ánh sáng thu hồi, hai mắt Khâu Lệ Đại Cơ mở ra, ánh mắt không hề biến hóa nhưng dường như trong đó có thêm vài phần hiểu rõ hơn, công lực toàn thân có sự tăng lên rõ rệt.

"Đế Thú Cữu Lễ?" Đây chính là một người nguy hiểm trong Ma giới, hắn đến Nhân giới làm gì?

"Cuối cùng đã nhận ra bản tôn rồi!" Thấp giọng cười khẽ vài cái: "Đợi ở Nhân giới lâu như vậy, Âm Thần Ngọc Nữ, ngươi không phải là vẫn chưa thu hoạch được gì đó chứ!"

"Hừ, ta đã lấy thân thể này đọ sức cùng hắn lâu như vậy, đương nhiên là muốn hành hạ hắn thật tốt, dùng tài năng và hiểu biết của ta giải trừ mối hận trong lòng!" Bị Cửu Lễ dùng giọng trào phúng nói, cừu hận trong lòng lại ầm ầm trỗi dậy, cho dù không cần chân thân, chỉ bằng năng lực hiện tại của nàng, muốn giải quyết vài kẻ phàm tục vẫn còn dư dả!

Cữu Lễ chậm rãi đứng dậy, cử chỉ tà mị cao quý của hắn hoàn toàn không có chút khác biệt nào so với trước đây.

"Theo như bản tôn biết, hiện tại thân là người phàm nhưng Mặc Kỳ Uyên và Thiên Đại Vân Chỉ đã trở thành chủ nhân của Phượng Hoàng Thần Thú, không qua bao lâu nữa, bằng chút thần lực hiện tại ngươi cũng sẽ không còn là đối thủ của bọn họ rồi!" Nhìn về phía Khâu Lệ Đại Cơ cười một cách quỷ dị, giọng nói trầm thấp, đáng sợ giống như đến từ địa ngục nhưng lại có một sự mê hoặc như bị ma quỷ dụ dỗ: "Ngươi và bản tôn vẫn là quan hệ hợp tác như trước kia, thời gian này bản tôn vẫn không thể xuất hiện thời gian dài ở Nhân giới, tuy nhiên bản tôn sẽ luôn ở một chỗ bí mật mà âm thầm giúp đỡ ngươi!"

Nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng Khâu Lệ Đại Cơ cũng hiểu rõ chỉ bằng một mình nàng thì sẽ rất khó đối phó với mấy người này, tuy rằng biết Cửu Lễ giúp đỡ mình là có mục đích nhưng chỉ cần quá trình vẫn tương tự như vậy thì có gì mà không thể hợp tác?

"Được thôi! Cuối cùng bản cung sẽ giao Thiên Đại Vân Chỉ cho ngươi, hiện tại ngươi cho bản cung năm trăm năm thần lực!" Khâu Lệ Đại Cơ bình tĩnh giao dịch, giao dịch cùng với ma quỷ đương nhiên không thể có một chút lơi lỏng và tổn thất nào!

"Ha ha ha, quả nhiên khẩu vị vẫn lớn như vậy! Tuy nhiên bản tôn có thể cho ngươi được!" Cửu Lễ kiêu ngạo cười to vài tiếng, ngôn ngữ và biểu cảm của hắn khiến người ngoài không thể nhìn ra hỉ nộ của hắn!

Giao dịch hoàn thành, tự nhiên trở thành lão bằng hữu, Khâu Lệ Đại Cơ nhìn Cửu Lễ, có chút tò mò hỏi: "Vì sao đường đường là một Đế Thú lại đi si tình với một nữ thần không biết tốt xấu như thế, ngay cả đến khi nàng là một người phàm tầm thường mà ngươi vẫn không ghét bỏ buông tay? Nghe nói lúc trước nàng một mực cự tuyệt Đế Thú ngươi, không để cho ngươi chút mặt mũi nào!"

"Hừ, làm gì có nữ nhân nào mà bản tôn không chiếm được! Đã chuyển thế làm người thì bản tôn sẽ chinh phục nàng - một người phàm không sức lực, rồi hủy diệt thân thể nàng, trừng phạt hành động ngày đó của nàng!" Lời nói của Khâu Lệ Đại Cơ chạm vào nỗi đau của hắn, làm kẻ đứng đầu Ma giới, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất nữ nhân hắn coi trọng lại cự tuyệt hắn, không có chút nào nể tình sự bi thương của hắn!

Khâu Lệ Đại Cơ âm thầm cười, động cơ của hắn đã là như vậy thì nàng sẽ vui vẻ giúp hắn một chút, như vậy chẳng phải công cuộc trả thù của nàng với Mặc Kỳ Uyên sẽ càng thú vị hơn sao?