Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 2 - Chương 33

Ngay khi đại quân còn đang chỉnh đốn, Mặc Kỳ Uyên, Mặc Hình và một đám tướng lĩnh đang ở chủ trướng để bàn bạc biện pháp đối chiến, hiện tại quân địch đang chiếm thế chủ động, bọn họ muốn dùng tốc độ nhanh nhất xuất binh chiến đấu, đánh hắn trở tay không kịp, chứ nếu để chậm thêm chút nữa nhất định sẽ rơi vào bẫy của đối phương.

"Dùng sông Bàn Niết là phòng tuyến cũng chỉ là kế tạm thời, các vị lão tướng quân có tuyệt chiêu gì không để có thể khiến quân ta qua sông chiến đấu mà có thể đại thắng trở về?" Mặc Kỳ Uyên kính cẩn hỏi, mấy người này đều là những lão tướng đã hành quân tác chiến nhiều năm trên sa trường, tự nhiên sẽ có kinh nghiệm vô cùng phong phú.

"Vương gia, quân ta đều là những dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến, chiến đấu trên mặt đất sẽ không hề thua kém Khâu Lệ, phía sau còn có sông Bàn Niết là phòng tuyến tinh cậy, có thể tiến có thể lùi, cho nên quân ta đang chiếm lợi thế." Vu lão tướng quân nói lên sự hãnh diện của bản thân về quân đội Mặc Kỳ, hoàn toàn không để Khâu Lệ vào mắt. "Nhưng mà, địa hình bờ sông bên kia chúng ta không am hiểu rõ ràng, cần phái người sang đó tra xét một phen."

"Theo như lời nói của tướng quân thì tốt nhất ta cần phái người sang đó để giải quyết hết các cạm bẫy mà quân địch đặt, dọn sạch đường đi cho quân ta, nhờ đó mà khi ta tấn công quân địch sẽ nắm chắc phần thắng hơn!" Một tướng quân khác cũng lên tiếng phụ họa theo.

Ngồi ở trên, một tay chống lên tay vịn bên cạnh, buồn bực cúi đầu rồi lập tức ngẩng đầu lên tuyên bố quyết đoán: "Rạng sáng mai Bổn vương sẽ mang theo mấy người đi qua sông dẹp đường, lão tướng quân ở lại trong quân trấn giữ, đợi đến khi có lệnh hồi báo thì lập tức dẫn quân chia làm ba đường vượt sông tác chiến, để hoàn thành tốt chuyện này mọi người lui ra chuẩn bị đi. Hiện tại thì bắt đầu đi nào!"

"Vương gia, làm sao ngươi có thể đi dò dường nguy hiểm như vậy được!" Một tướng quân giật mình nói, rất nghi ngờ quyết định của hắn, Vương gia là thủ lĩnh của đại quân thì làm sao thể để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm được!

Nâng một tay lên, ngăn cản hắn nói tiếp rồi lạnh nhạt nói: "Bổn vương cần phải đi, chỉ có nắm rõ được thế tấn công của quân địch thì Bổn vương mới hạ được những mệnh lệnh chính xác. Người có chút thân thủ cũng không dễ tìm, Bổn vương sẽ nhanh chóng ra lệnh để một nhóm quân lính đi trước thăm dò, việc còn lại trong quân đành phiền tướng quân chỉnh đốn rồi!"

"Mặc Hình xin đi dò đường cùng Vương gia!" Đột nhiên Mặc Hình quỳ xuống xin chỉ thị, chỉ cần là nơi nguy hiểm, hắn nhất định phải đi cùng Vương gia, trợ giúp Vương gia một tay!

"Còn có ta nữa!" Đột nhiên Vân Chỉ đi ra, thoải mái nói một câu nói không thể bác bỏ giống như tham gia một hoạt động thú vị gì đó.

Nhìn thấy Vân Chỉ đi đến, Mặc Kỳ Uyên bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng không có đồng ý với nàng ngày, mà nói với Mặc Hình đang trịnh trọng quỳ dưới đất kia: "Mặc Hình, ngươi không thể đi, trong quân đang cần người, ta muốn ngươi ở lại trợ giúp cho tướng quân một tay."

Đối với Vân Chỉ, hắn không nói gì, bởi vì hắn biết lời nói của hắn cũng không có tác dụng gì, chỉ cần là nàng đã quyết định thì nhất định sẽ làm bằng được!

Mặc Kỳ Uyên dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp xong tất cả, chỉ nghỉ ngơi trong một canh giờ, thừa lúc rạng sáng trời còn tờ mờ tối, một hàng mấy người liền nhanh chóng đi qua sông Bàn Niết, hướng về phía quân doanh đối diện cách đó không xa để tìm kiếm.

Trong mấy người bên cạnh Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ, còn có Công Ngọc Viêm Bân và Khâu Lệ Mang Lãng tự giác đi theo sau.

Di chuyển trong màn đêm một khoảng thời gian, mấy người ở đây đều cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Mặc Kỳ Uyên mở bản đồ ra xem, trong lòng kinh hãi, bọn họ đã đi được cả một đoạn thời gian dài như vậy nhưng mà cũng chỉ đi được có mấy trượng, rõ ràng vẫn là con đường như vậy nhưng lại không hề có dấu hiệu đã đi được xa, chẳng lẽ đã đi vào bên trong mê trận mà quân địch đặt rồi sao?

Trong lòng suy đoán như vậy, lúc này Khâu Lệ Mang Lãng đang yên lặng một bên cũng mở miệng chứng thực suy nghĩ trong lòng hắn: "Đây là Huyễn Thuật Sư của Khâu Lệ được tạo bởi chín bước trận pháp, không cần đi lại linh tinh, nếu chạm vào mắt trận thì chỉ có một con đường chết!"

Nhớ ra Khâu Lệ Mang Lãng là người Khâu Lệ có thể sẽ rất quen thuộc, Vân Chỉ nghi ngờ mở miệng: "Chín bước trận pháp nghĩa là gì, ngươi có biện pháp phá giải nó hay không?"

"Chín bước trận pháp chính là dựng chín cây cột ở bốn phía đông tây nam bắc, chia thành chín khúc, người bước vào trong trận hoàn toàn bị hạn chế bởi chín bước bên trong, trận pháp hay thay đổi, rất khó để tìm được đường ra." Khâu Lệ Mang Lãng bình tĩnh trình bày, nhưng giọng nói vẫn có chút trầm xuống: "Từ nhỏ ta đã không thích mấy cái trận pháp ảo thuật này, đối với cái này cũng chỉ đọc lướt qua, chỉ có thể giải những trận pháp đơn giản nhất!"

Vân Chỉ cũng không nói thêm cái gì nữa, gật gật đầu bình tĩnh nói: "Vậy trước tiên ngươi nói cho ta biết cách giải nhóm trận pháp đơn giản nhất, chúng ta tách ra tìm kiếm đường ra, dù sao cũng chỉ là chín bước mà thôi, sẽ không lạc nhau đâu."

Cũng chỉ còn cách như vậy, hơn nữa tốt nhất là phải phá được mê trận này, nếu không ngày mai đại quân qua sông tác chiến sẽ bị mê trận này vây khốn, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng nổi!

Mấy người gật gật đầu rồi tách nhau ra hành động, đồng thời cũng trao đổi tiếng động để liên lạc với nhau.

Nhưng mấy người làm thế nào cũng không tìm được một chút dấu vết cửa ra, đương nhiên là cho dù công phu có cao siêu thế nào thì cũng không tìm thấy một đường ra nào.

Công Ngọc Viêm Bân có chút nhụt chí đi về chỗ hẹn ban đầu, dựa vào bên cạnh một cây đại thụ ở giữa, lớn tiếng nói với Vân Chỉ đang tiến đến gần: "Chúng ta mà còn tìm như vậy thì trời sẽ sáng mất, Vân Chỉ, ngươi không có loại độc nào có thể ăn mòn vạn vật sao, trực tiếp phá hủy toàn bộ chỗ này rồi ra không được sao?"

"Ngươi sao lại có thể nói ra một câu vô tâm vô phế thế? Ta có thể mang bên người nhiều độc dược như vậy sao? Chỉ biết nói lời vô nghĩa!" Vân Chỉ thở hổn hển quát: "Còn không mau đứng lên tìm đường ra, nếu không ta sẽ tiêu hủy ngươi trước đó!"

"Nơi này căn bản không có đường ra, ta không muốn phải phí sức làm một chuyện chẳng có kết quả gì cả." Cho dù thật sự có đường ra thì mấy người ngoại đạo như bọn họ làm sao có thể tìm được, vẫn nên chờ xem có kì tích nào có thể xảy ra hay không.

"Vậy ngươi ngồi im ở đây chờ đi!"

Đột nhiên, giọng nói của Vân Chỉ lại phát ra từ phía sau lưng Công Ngọc, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì mũi lại ngửi thấy một mùi thơm tuyệt vời, bỗng nhiên sau lưng cảm thấy nóng rực, giật mình nhảy người ra, nhìn vào cái cây đại thụ hắn vừa dựa vào bị độc dược ăn mòn đang dùng tốc độ khủng bố ngã về phía hắn, hơn nữa những cây cột trung gian xung quanh cũng đang không ngừng ngã về hai bên.

Mắt nhìn xuống dưới chân, thấy khí độc đang ăn mòn dần đám rễ cây rồi dần dần hướng về phía bàn chân hắn, không hề nghĩ ngợi liền nhảy ra chỗ khác.

"Vân Chỉ, ta chỉ muốn người dùng độc ăn mòn với những cái xung quanh, vậy mà ngươi lại hạ độc ở phía sau ta làm cái gì? Ngươi đang muốn chỉnh ta sao?" Công Ngọc lớn tiếng oán giận, còn không phải chỉ nói với nàng vài câu thôi sao? Như thế mà đã muốn giết hắn diệt khẩu rồi!

"Ai bảo ngươi nhàn hạ cho sướng! Hôm nay đã được mở rộng tầm mắt........."

Vân Chỉ còn chưa kịp nói xong, một đường ánh sáng hiện lên, ngay sau đó sự vật xung quanh thay đổi hoàn toàn, tựa như mọi người ở đây vừa mới trải qua một giấc mộng vô cùng chân thật.

Sửng sốt một lát, mọi người đều vui mừng hiểu ra, chín bước trận pháp này đã bị phá rồi!

Quay đầu nhìn tất cả đều không có gì kì lạ nữa, ngoài trừ Vân Chỉ không nói gì nhìn về phía Công Ngọc đang kinh hãi đá vào cây cột bên cạnh, cái mắt trận mà bọn hắn tìm nửa ngày không thấy, đánh bậy đánh bạ lại chính là cây đại thụ nằm giữa này sao?

Mấy người vui mừng nhìn nhau, sau đó tiếp tục gia tăng tốc độ tiến về hướng đại quân Khâu Lệ.

Sau đó trên đường đi cũng xuất hiện vài mê trận nhưng cũng không khó phá như cái bắt đầu kia, Khâu Lệ Mang Lãng rất nhanh có thể giải quyết những mê trận đơn giản này. Còn lại cũng chỉ là một vài hố đất chứa bẫy mà thôi.

Dù sao thì sau khi phá được chín bước trận pháp kia bọn họ đều rất tin tưởng, về cơ bản không có cái gì có thể ngăn cản bước tiến của đại quân.

Rất nhanh sau đó mọi người đã nhìn thấy quân doanh Khâu Lệ đang đóng cách đó không xa, lúc này chân trời đã trở thành màu xám đen, đến khi bình minh quân Mặc Kỳ nhất định sẽ qua sông tác chiến.

Mấy người nấp sau mấy bụi cỏ, Mặc Kỳ Uyên hạ giọng nói: "Công Ngọc, ngươi đi về trước bảo đại quân chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta ở chỗ cũ chờ các ngươi."

Công Ngọc cũng không chối từ, gật đầu đáp ứng, nhanh chóng đi xuyên qua sắc trời tăm tối, dáng vẻ linh hoạt rất khó bị người khác phát hiện.

Cứ ẩn nấp ở đây nhìn những bộ quân trang quen thuộc, trong mắt Khâu Lệ Mang Lãng có chút mơ hồ, hắn giúp đỡ Vân Chỉ đối phó với những người trong nước là đúng hay sai? Nhưng cũng chỉ mơ hồ trong nháy mắt, hắn đã nhanh chóng giật mình tỉnh lại, Khâu Lệ quốc chỉ mang lại cho hắn những ám ảnh tội ác, hiện tại việc hắn cần phải làm là đi tìm Khâu Lệ Thương Kình báo thù, hắn lại càng không hối hận khi đi theo Vân Chỉ, một mực yên lặng đi theo bảo vệ, giúp đỡ nàng, không biết từ khi nào nó đã trở thành một thói quen, một mong muốn duy nhất trong lòng.