“Đại thúc!” Nàng bỗng nhiên nói.
“Sao?” Ân Tịch Ly cũng đã hiểu, chủ ý của nàng là bỏ đi chòm râu của hắn, nhưng
bây giờ hắn đã không thể nào tức giận được nữa rồi, thân thể mềm mại ở
trong ngực, áp chế ở trên người hắn, thật kỳ lạ, như vậy lại khiến cho
hắn cảm thấy vô cùng ngọt ngào và thân mật.
Không có bất kỳ dục
niệm nào, hắn đột nhiên cảm thấy, nếu cứ như vậy mà ở cạnh nhau, râu ria gì kia, hắn cũng để cho nàng cạo hết!
“Ngươi có một làn da thật
tốt. . . . .” Con ngươi to tròn lúng liếng của Hạ Thiên phát ra tia
sáng rực rỡ, nàng không hề chớp mắt mà nhìn hắn, dao cạo râu trong tay
cũng không hề ngừng lại, lúc này đã cạo được hai phần ba rồi.
Trông thấy chiếc cằm vòng cung hoàn mỹ đang dần dần lộ ra, còn có bờ môi mỏng gợi cảm, Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, tiểu Thanh lại một lần nữa trở
nên háo sắc, hai mắt của A Vinh thì tỏa sáng, giống như là ở trước mặt
hắn, không còn là một Ly vương điện hạ nữa, mà là một vị cô nương đẹp
như thiên tiên.
Cho đến khi bộ râu đã hoàn toàn được cạo xong, Hạ Thiên dùng khăn ướt lau sạch những sợi râu nhỏ li ti, rồi lại ngơ ngác
nhìn Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly sờ sờ chiếc cằm bóng loáng, có chút
bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, xem ra nếu muốn nuôi lại một chòm râu như trước, e rằng phải đợi nhiều năm rồi.
Nhưng mà, trông thấy dáng
vẻ đang ngẩn người nhìn chằm chằm mình của Hạ Thiên, hắn nhịn không được cười cười, thuận thế ôm lấy nàng đổ lên trên người mình, đem nàng chống trước mắt mình, để cho hình ảnh của bản thân cứ thế mà rọi vào đôi con
ngươi trong suốt, hắn bất đắc dĩ cười cười: “Nha đầu, ánh mắt của ngươi
bây giờ, thật giống như là muốn đem ta ăn luôn đấy!”
Hạ Thiên
ngây ngốc nhìn hắn, không, nàng đâu chỉ muốn ăn luôn, mà quả thật là
muốn đem tất cả xương cốt của hắn nuốt hết vào trong bụng, nuốt trọn cả
người hắn.
Cuối cùng nàng đã hiểu, vì sao hắn được xưng tụng là
đệ nhất mỹ nam, vẻ đẹp của hắn, không phải là cái kiểu đẹp thanh tú
giống như Ân Tử Dương, cũng không giống như Ân Dã Thần thường ngày lạnh
lùng bỗng nhiên nở nụ cười thì lại trở nên lẳng lơ diêm dúa, vẻ đẹp của
hắn, dường như là một loại mộng ảo phiêu dật, khiến cho người khác chỉ
dám đứng nhìn từ xa chứ không dám chạm vào, lại tồn tại một cách chân
thật như vậy, lúc thì khẽ cười dịu dàng, khi thì nhíu mày cứng rắn, hay
có khi lại trầm mặc một cách nghiêm nghị, hoặc đôi lúc lại nói chuyện
một cách cao hứng.
“A ——” Nàng đột nhiên gào lên một tiếng, vốn
dĩ là đang nghiêng mình, lại bổ nhào về phía trước, cả người áp chặt vào thân thể của Ân Tịch Ly, hét to: “Không cho phép nhìn, không cho phép
nhìn, ai cũng không được nhìn!”
Nàng gắt gao che đi khuôn mặt của Ân Tịch Ly, quay đầu trừng mắt nhìn tiểu Thanh và A Vinh: “Vừa rồi các
ngươi đã nhìn thấy, bây giờ không cho nhìn nữa, đi ra ngoài, đi ra
ngoài, không cho nhìn, không cho nhìn nữa!”
“Tiểu thư. . . . .
.” Tiểu Thanh và A Vinh lưu luyến không rời, phải biết rằng, bọn họ
không được nhìn thấy dung mạo thật sự của Ly vương điện hạ đã sáu năm
rồi.
“Huhu. . . . .Các ngươi không được nhìn. . . . .” Hạ Thiên dẩu môi, một khóc hai nháo.
Tiểu Thanh còn đang muốn nói câu gì, cả người lại đột nhiên rùng mình,
giương đôi mắt còn đang thất thần, bỗng phát hiện, Ly vương điện hạ đang dùng ánh mắt cảnh cáo bọn họ.
Thân thể của tiểu Thanh trở nên
cứng đờ, lập tức nói: “Vâng, nô tỳ lập tức ra ngay!” Dứt lời, liền vội
vàng kéo A Vinh ra khỏi thư phòng, nhân tiện đóng cửa lại.
“Bọn họ đã ra ngoài rồi!” Ân Tịch Ly thản nhiên nói.
Hạ Thiên cắn cắn môi, nước mắt lưng tròng: “Đại thúc, ngươi để râu lại có được không?”