Lúc Ân Tịch Ly còn
đang nghi hoặc, Hạ Thiên cầm khăn ướt lau lên khuôn mặt của hắn, ở dưới
cằm và xung quanh cánh môi, toàn thân của Ân Tịch Ly trở nên cứng đờ,
theo phản xạ nắm chặt tay của Hạ Thiên, tức giận hỏi: “Ngươi muốn làm
gì?”
Hắn để chòm râu này đã được vài năm, muốn dùng nó để che lấp đi dung mạo của bản thân mình, bây giờ nàng lại muốn động tay động chân làm gì đây?
Tâm tình bị chọc giận khiến cho hắn nhất thời quên
mất phải giảm nhẹ sức lực, Hạ Thiên cảm thấy giống như có một cái kìm
sắt đang đâm vào cổ tay nàng, đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ trở nên trắng
bệch: “Này, ngươi đang làm gì vậy? Nắm tay ta đau quá!”
“Bổn vương muốn biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Ân Tịch Ly lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.
“Ta không phải đã nói là đang chỉ ngươi cách sử dụng dao cạo râu hay sao?”
Hạ Thiên cảm thấy có chút ủy khuất, nàng cũng chỉ vì hắn thôi, cần gì mà phải tức giận đến nỗi dùng lực mạnh như vậy chứ?
“Thật sao?” Ân
Tịch Ly rõ ràng không tin, con ngươi lóe lên tia sáng, phút chốc lại gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, lực đạo trong tay đã từ từ giảm bớt, biết
bản thân mình đã làm đau Hạ Thiên, trong lòng hắn lại có chút hối hận.
“Nói nhảm! Chẳng lẽ ngươi tưởng là ta đang muốn phi lễ ngươi sao?” Hạ Thiên bất mãn mím môi, vẻ mặt của nàng rất chi là vô tôi.
Đứng một bên ở phía sau thư phòng, tiểu Thanh và A Vinh liếc nhau một cái,
trong lòng âm thầm kinh ngạc, cũng không rõ quan hệ giữa Hạ Thiên và Ly
vương rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà nhìn đến tình huống này, dường
như bọn họ thật sự có khả năng lại được trông thấy dung mạo chân chính
của Ly vương điện hạ rồi!
“Mau nằm xuống đi!” Hạ Thiên không cam
không nguyện nói, nàng có chút lo lắng, nếu mình thật sự cạo đi hết
chòm râu của hắn, có khi nào hắn sẽ thẹn quá hóa giận mà giết mình
không?
Nàng quay đầu liếc mắt nhìn A Vinh và tiểu Thanh một cái,
nghĩ đến hai mươi lượng tiền đặt cọc, hai mươi lượng nha, nàng phải bán
bao nhiêu thuốc mới có thể thu được hai mươi lượng, ngay lập tức hạ
quyết tâm, mặc kệ, cứ làm rồi tính sau!
Vì thế, lông mày của Hạ
Thiên dựng lên, đá văng đôi giày, nhảy thẳng lên giường, xoay người một
cái, dạng chân ngồi ở trên người Ân Tịch Ly.
“Ngươi. . . . .” Cho dù vương gia đại thúc hào hoa phong nhã, giờ phút này cũng trở nên ngây ngốc rồi.
Mà hai cái miệng của tiểu Thanh và A Vinh cũng có thể nhét lọt vài quả
trứng gà, A A A . . . . . .Hạ cô nương thật là dũng mãnh. . . . . . .quả thực vô cùng khủng bố!
“Đại thúc, ta mặc kệ!” Hạ Thiên chỉ muốn ngăn chặn Ân Tịch Ly, không phải là có ý gì khác, cũng không cần biết
người khác suy nghĩ như thế nào, nàng chỉ cắn răng, bất chấp tất cả mà
nói: “Đại thúc, hôm nay ngươi hãy vì ta mà hy sinh một chút đi, ngươi
yên tâm, ta nhất định sẽ dùng kỹ thuật tốt nhất, để cho ngươi ‘lại có
thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời’ !”
Dứt lời, nàng cũng không quan tâm ánh mắt của Ân Tịch Ly đang kinh ngạc như thế nào, đem dao cạo râu
đặt dưới tai hắn, bắt đầu cạo râu!
Âm thanh ‘ù ù’ truyền đến, Ân
Tịch Ly chỉ cảm thấy những nơi mà cái vật kia chạm vào có cảm giác tê tê ngứa ngứa, một chút cảm giác đau cũng không có, lại có chút cảm giác
thú vị.
Ngay lập tức không khỏi cảm thấy tò mò, cái dao cạo râu này, rốt cuộc là thứ gì?
Làn da trắng nõn bị râu che phủ quanh năm, giống như một khối ngọc óng ánh
trong suốt, bóng loáng lại vô cùng xinh đẹp, Hạ Thiên không kìm chế được mà đến gần thêm chút nữa, xem những chỗ mà dao cạo râu đã lướt qua, mớ
râu ria kia, từng chút lại từng chút mà dần dần rớt xuống, để lộ ra làn
da mịn màng nhẵn nhụi.