Nhậm Diệc không nói gì thêm nữa, một tay cầm gương, một tay bôi kim sang dược lên mặt, Hạ Thiên thấy thế thì vội vàng cầm lấy lọ thuốc: “Để ta
giúp huynh, để ta giúp huynh, haha. . .”
Nhậm Diệc cũng không cự tuyệt, đặt gương sang một bên rồi ngồi xuống ghế.
Hạ Thiên cẩn thận bôi thuốc lên trán hắn, da dẻ của Nhậm Diệc rất tốt,
đặc biệt là đôi mắt hoa đào cực kỳ mê người, nếu trên khuôn mặt hoàn mỹ
này mà để lại một vết sẹo thì . . . Hạ Thiên chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy tội lỗi rồi.
Cũng may vết thương này không sâu, hơn nữa kim sang dược này là do Nhậm Diệc tự chế, chắc chắn sẽ không để lại sẹo.
Nhậm Diệc ngồi trên ghế, Hạ Thiên đứng trước mặt hắn, vô cùng nghiêm túc giúp hắn bôi thuốc, bởi vì đứng quá gần cho nên hơi thở của nàng tràn
ngập vào trong khoang mũi của hắn.
Hắn khẽ híp mắt, lặng lẽ thở dài một hơi, đồng thời cũng dùng sức kéo Hạ Thiên xuống, hai cánh tay gắt gao ôm nàng vào trong ngực.
Hạ Thiên hoảng hốt, không ngờ hắn lại đột nhiên làm vậy, lọ kim sang
dược trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn, cả người nàng ngã vào trong ngực Nhậm Diệc.
“Nhậm Diệc. . . huynh làm gì vậy!” Nàng hoảng đến nỗi tay chân luống cuống.
Nhậm Diệc không trả lời, chỉ vùi đầu thật sâu vào hõm vai nàng, một lúc lâu sau, hắn chợt hỏi khẽ: “Vì sao . . . ?”
“Cái gì mà vì sao? Huynh buông ta ra trước đã!” Hạ Thiên ra sức giãy
giụa! Tiếc là sức lực nam nữ cách nhau một trời một vực, nàng không làm
gì được Nhậm Diệc, chỉ có thể cứng đờ mặc cho hắn ôm.
“Tiểu Thiên Thiên.” Nhậm Diệc hạ giọng, khắc chế tâm tình của mình: “Tại sao nàng lại bảo vệ cho . . . Ân Dã Thần?”
Mẹ nó, thì ra là muốn hỏi chuyện này, Hạ Thiên không nhịn được mà trợn
mắt: “Nhậm Diệc, huynh làm ơn đi, Ân Dã Thần là bạn ta, cũng là bạn của
huynh, bạn bè với nhau mà sao phải mâu thuẫn ầm ĩ lên như vậy, không
đáng đâu.”
Nếu thật sự nàng còn ghi hận chuyện này . . . thì nàng đã sớm cho Ân Dã Thần vào sổ đen, cả đời không qua lại với hắn nữa rồi.
“Bạn bè? Haha.” Nhậm Diệc cười giễu cợt, hắn và Ân Dã Thần vĩnh viễn
không có khả năng trở thành bạn bè, từ lúc Ân Dã Thần trở thành tam
hoàng tử, bọn họ đã tuyệt đối không phải là bạn bè!
“Nếu như . . .” Nhậm Diệc chậm rãi buông Hạ Thiên, cúi xuống nhìn dung
nhan khiến cho lòng hắn xao động: “Nếu như có một ngày, ta muốn giết hắn . . . nàng sẽ ở bên ta, hay là sẽ chạy tới giúp hắn?”
“Cái gì?” Hạ Thiên đột nhiên trợn to mắt: “Huynh muốn giết hắn? Vì sao?
Nhậm Diệc! Sao huynh phải giết Dã Thần? Rốt cuộc là có chuyện gì? Giữa
huynh và Dã Thần . . .”
“Không vì sao cả, chỉ là hắn đáng chết.” Nhậm Diệc cười lạnh: “Hắn nên
chết từ lâu rồi, nhưng ta vẫn để cho hắn sống đến bây giờ! 19 năm, mọi
ân oán cũng nên chấm dứt rồi!”
“Nhậm Diệc, rốt cuộc huynh đang nói cái gì? Cái gì mà ân oán, cái gì mà
19 năm? Huynh có thể nói rõ một chút được không?” Hạ Thiên thấy toàn
thân hắn toát ra sát khí mãnh liệt, lúc này nàng mới nhớ tới lời nói của Ân Tịch Ly, hắn nói giữa Nhậm Diệc và Dã Thần luôn xuất hiện địch ý khó hiểu, ngay từ đầu nàng đã cảm thấy không có khả năng này, nhưng bây giờ Nhậm Diệc đã biểu hiện ra mặt, thật sự là sát ý căm hận đến thấu xương!
“Tiểu Thiên Thiên, có một số việc nàng không cần phải hiểu.” Nhìn Hạ
Thiên, ánh mắt hắn trở nên dịu đi, những chuyện dơ bẩn và đen tối đó,
hắn thật sự không muốn cho nàng biết.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Nhậm Diệc, nàng biết Nhậm Diệc là một người
không dễ dàng quyết định, nhưng một khi đã quyết định thì rất khó để
thay đổi, sự quyết tâm trong mắt hắn cũng cho thấy nội tâm hắn đang nghĩ gì, hắn và Ân Dã Thần, là kẻ thù.
Hạ Thiên cảm thấy đau đầu, cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Nhậm Diệc, huynh và Tử Dương là huynh đệ đấy.” Nàng đột nhiên nói.
Toàn thân Nhậm Diệc chấn động, hai mắt đột nhiên nhìn thẳng vào Hạ Thiên: “Nàng nói cái gì?!”
Sao nàng có thể biết được? Sao nàng có thể biết được bí mật mà hắn vẫn
luôn cố gắng che giấu bấy lâu? Là ai nói cho nàng biết? Là ai đã tiết lộ cái bí mật này?!
Hạ Thiên nói: “Huynh không cần phải quá giật mình, cũng không cần vội
vàng phủ nhận, chuyện này rất nhiều người đã đoán được.” Bởi vì biểu
hiện của Nhậm Diệc quá mức rõ ràng.
Sắc mặt Nhậm Diệc đột nhiên thay đổi, rất . . . rất nhiều người biết
sao? “Sao nàng lại biết được? ! Là ai nói với nàng? ! Ai đã nói cho nàng biết!”
Dưới tình thế cấp bách, Nhậm Diệc bất chấp việc phải giải thích, hắn rất muốn biết là ai đã nói với nàng cái bí mật này.
“Là . . . là đại thúc.” Hạ Thiên không hề giấu diếm, nói ra sự thật.
“Ân Tịch Ly . . .” Thì ra là hắn, không ngờ lại là hắn, xem ra mình đã
quá xem thường Ân Tịch Ly rồi, ngay cả cái bí mật này mà cũng bị hắn
biết được . . .
Nhìn sắc mặt Nhậm Diệc lúc trắng lúc đen, nàng không khỏi có chút lo
lắng, vội vàng nói: “Nhậm Diệc, huynh đừng trách đại thúc, đại thúc cũng vì muốn tốt cho huynh, huynh và Tử Dương là huynh đệ, mà Tử Dương cũng
là đệ đệ của Dã Thần, nói vậy, Dã Thần cũng là đệ đệ của huynh rồi, giữa huynh đệ với nhau, có hiểu lầm nào mà không thể giải quyết chứ? Huống
chi, huynh lại yêu thương Tử Dương như vậy, nếu Tử Dương biết huynh và
tam ca của hắn như thế thì hắn sẽ đau khổ thế nào?”
“Không.” Nhậm Diệc lạnh lùng nói: “Tử Dương sẽ không như vậy.” Nếu đệ ấy biết Ân Dã Thần là kẻ thù của bọn họ, sao Tử Dương còn có thể coi hắn
ta là ca ca được chứ?
Hắn mới chính là ca ca thật sự của Tử Dương, Tử Dương nhất định sẽ hiểu rõ điều này.
Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Hạ Thiên, Nhậm Diệc bỗng nở nụ cười, dịu
dàng nói: “Tiểu Thiên Thiên, đợi mọi chuyện giải quyết xong, chúng ta
hãy cùng đi nhé, mình sẽ đến thảo nguyên, mang theo cả Tiểu Phàm, ba
người chúng ta sẽ không bao giờ xen vào chuyện thế tục hồng trần nữa,
chúng ta sẽ cùng nhau tìm một chỗ để ẩn cư, có được không?”
Hạ Thiên sững sờ: “Huynh, huynh nói cái gì vậy . . .” Nếu nàng dám đi,
đại thúc nhất định là sẽ nổi trận lôi đình! Nghĩ đến lúc đại thúc tức
giận, trái tim bé bỏng của nàng đã không nhịn được mà run rẩy, nàng làm
sao dám chọc cho đại thúc tức giận chứ?
Nhậm Diệc khẽ nhíu mày: “Tiểu Thiên Thiên, nàng không muốn sao?”
Hạ Thiên vỗ vỗ ngực, dáng vẻ như đang nói ‘huynh đừng làm ta sợ’: “Qua
sinh nhật thái hậu thì ta và đại thúc sẽ thành thân rồi, huynh bảo ta đi đến thảo nguyên, đại thúc nhất định sẽ truy sát ta!”
Nàng vẫn còn trẻ, không muốn mình phải chết sớm như vậy đâu.
Thành thân . . . Bọn họ lại muốn thành thân ?!
Đối với Nhậm Diệc mà nói, tin tức này giống như sét đánh giữa trời
quang! Cô gái hắn yêu thương trân trọng nhiều năm như vậy, bây giờ lại
sắp thành thân với người khác ?
Làm sao có thể? Điều này làm sao có thể?
Hạ Thiên không chú ý đến sắc mặt của Nhậm Diệc, vẫn hồn nhiên nói: “Đại
thúc nói đợi qua sinh nhật của thái hậu, huynh thấy có phải là đã quá
nhanh rồi hay không? Ta, ừm, kỳ thực ta cũng không muốn nhanh như vậy
đâu, nhưng mà vì Tiểu Phàm, cuối cùng ta cũng phải ở lại nơi này, ta . . . khụ khụ, ta cũng muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh đại thúc, cho nên . . . khụ khụ . . .”
Nàng ngây ngây ngô ngô nói xong thì khuôn mặt đã sớm đỏ bừng, lúc quay
đầu thì lại phát hiện Nhậm Diệc căn bản là không hề nghe nàng nói, khuôn mặt tuấn tú đã toát ra vẻ lo lắng đến đáng sợ.
“Nhậm Diệc, huynh sao vậy?”
Đáy mắt Nhậm Diệc lóe lên một tia hung ác, hắn nhìn Hạ Thiên, lạnh lùng nói: “Nàng thích Ân Tịch Ly?”
“. . .” Khuôn mặt của Hạ Thiên lại đỏ lên, nàng mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng: “Cái này, khụ khụ . . .”
Không đợi nàng trả lời, Nhậm Diệc chỉ cần nhìn sắc mặt nàng thì đã có
được đáp án, hắn lập tức nở nụ cười tự giễu, hắn còn tưởng rằng, cho dù
thế nào thì đến cuối cùng, nàng nhất định cũng sẽ đi theo mình, thì ra
là hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Tiểu Thiên Thiên, ta mệt rồi, chuyện này để ngày mai hãy nói, được
không?” Nhậm Diệc nhẹ nhàng nói, giọng nói cũng không để lộ ra một tia
cảm xúc nào.
“Hả? À. . .” Hạ Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hắn đã nói vậy thì nàng cũng nên biết điều mà rời đi, lúc đi tới cửa, nàng bỗng quay đầu
lại, vẫn không từ bỏ ý định nói: “Nhậm Diệc, nếu như huynh nhất định
phải giết Dã Thần . . . thì hãy nghĩ đến Tử Dương . . .”
Nói xong, nàng cũng không đợi câu trả lời của hắn, chỉ tiếp tục xoay người rời đi.
Nhậm Diệc vẫn không trả lời, nơi đáy mắt lại lóe lên vài tia sáng, từng
chút từng chút, dần dần trở nên sâu thẳm, cho đến khi biến thành một tia sáng khát máu khiến người ta sợ hãi, Thiên nhi, nếu nàng yêu hắn, ta sẽ thành toàn cho nàng, nhưng nếu hắn không thật sự yêu nàng, ta nhất định sẽ tự tay giết chết hắn!