Nhậm Diệc nhìn Ân Dã Thần, đôi mắt không khỏi nheo lại: “Ngươi tới đây làm gì? Ta nói rồi, ta sẽ không giúp ngươi.”
Ân Dã Thần thản nhiên nói: “Ta cũng không cần ngươi giúp, chỉ cần ngươi giao người ra đây.”
“Buồn cười, bổn thiếu gia không giấu hắn, cũng không cản ngươi đến gặp
hắn, hà cớ gì ngươi bảo bổn thiếu gia phải giao người ra?” Nhậm Diệc
cười lạnh.
Hạ Thiên nghe mà chẳng hiểu mô tê gì cả, chẳng qua, tuy không rõ bọn họ
nói ‘giao người’ là giao ai, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được mùi
thuốc súng nồng nặc giữa hai người, nàng lập tức vội vàng nói: “Các
ngươi làm sao vậy? Đang nói đến ai thế?”
Nhậm Diệc hừ lạnh một tiếng rồi xoay đầu sang chỗ khác, không trả lời nàng.
Hạ Thiên đành phải nhìn về phía Ân Dã Thần, hy vọng hắn có thể nói cho nàng biết.
Ân Dã Thần nhìn Hạ Thiên, khẽ mím môi, dần dần lấy lại trầm tĩnh: “Ta đang tìm một người tên là Hàn Lăng.”
Mấy ngày trước, hắn sai người đến Bích Huyết sơn trang để mời một vị
thần y tên Hàn Lăng về đây, thần y thì đã mời về được, nhưng lúc hắn ta
đang chuẩn bị chữa bệnh mất trí nhớ cho Ân Dã Thần thì không biết Nhậm
Diệc đã nói câu gì lại khiến hắn ta đổi ý, từ ngày đó hắn cũng không tìm thấy Hàn Lăng nữa, đành phải ngày ngày đến tìm Nhậm Diệc, hắn biết rõ,
Nhậm Diệc nhất định biết Hàn Lăng đang ở đâu.
“Hàn Lăng?” Hạ Thiên chớp mắt vài cái: “Ngươi tìm Hàn đại ca làm gì?”
“Nàng biết hắn?” Ân Dã Thần kinh ngạc nhìn nàng.
“Biết chứ.” Hạ Thiên giải thích, nói: “Lúc trước Hàn đại ca từng trị
chứng mất vị giác của ta, nếu ngươi thật sự có việc gấp cần tìm Hàn đại
ca . . . ta sẽ giúp ngươi gọi huynh ấy đến đây.”
Nói xong, nàng lấy ra một ống sáo nhỏ đeo trên cổ, đây cũng là vật ước
định giữa nàng và Hàn Lăng, chỉ cần nàng thổi ống sáo này thì hắn nhất
định sẽ xuất hiện, bởi vì bọn họ là bạn tốt của nhau.
“Tiểu Thiên Thiên!” Nhậm Diệc thấy Hạ Thiên định làm vậy thì vội vàng kéo nàng qua: “Sao nàng lại giúp hắn?!”
“Nhậm Diệc, hắn cũng không phải là người ngoài, sao ta lại không thể
giúp hắn?” Hạ Thiên trừng mắt nhìn Nhậm Diệc, nàng chợt nhớ tới lời nói
của Ân Tịch Ly . . . bèn lập tức hỏi: “Còn nữa, ta cảm thấy thật kỳ quái nha, dường như mọi chuyện huynh đều nhằm vào Dã Thần, cứ như người ta
đã làm chuyện gì có lỗi với huynh ấy?”
Nhậm Diệc khó tin nhìn Hạ Thiên: “Tiểu Thiên Thiên, nàng vì giúp hắn mà oán trách ta?”
“Cái này vốn dĩ là huynh sai rồi! Tất cả mọi người đều là bạn bè, sao
huynh lại như vậy chứ!” Hạ Thiên thật sự tức giận, kể từ khi bọn họ trở
về kinh thành, tính tình Nhậm Diệc bỗng trở nên quái gở, nhất là lúc
này, cả người hắn đầy mùi thuốc súng, Ân Dã Thần cũng không chọc hắn,
sao hắn cứ phải chĩa mũi nhọn vào người ta như vậy?
Nhậm Diệc cười lạnh, đột nhiên hất tay: “Thật xin lỗi! Ta và hắn vĩnh viễn không thể trở thành bạn bè!”
Nói xong, Nhậm Diệc nhanh chóng bỏ đi.
“Này, huynh! Nhậm Diệc!” Hạ Thiên tức muốn chết, tiện tay đem ống sáo
ngọc đặt vào trong tay Ân Dã Thần: “Ngươi thổi cây sáo này thì Hàn đại
ca sẽ đến, cứ nói là ta nhờ huynh ấy giúp!” Hạ Thiên nói xong thì vội
vàng đuổi theo Nhậm Diệc, vừa chạy vừa hô: “Nhậm Diệc! Huynh đứng lại
nói rõ ràng cho ta!”
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Ân Dã Thần đứng im tại chỗ thật lâu, lại nở một nụ cười khổ.
Nàng . . . đều bảo vệ bạn bè mình như vậy sao?
Như vậy, kể từ nay trở đi, hắn thật sự chỉ có thể là . . . bạn của nàng thôi sao?
Thu lại dáng vẻ nghiêm nghị, khoảnh khắc này, trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi thê lương.
***
Nhậm Diệc ít khi nào nổi giận với hai mẹ con Hạ Thiên.
Bảy năm, cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, cũng chỉ có những lúc Hạ
Thiên và Tiểu Phàm không biết bảo vệ chính mình, không cẩn thận mà tự
làm mình bị thương, chỉ có những lúc ấy thì khuôn mặt đào hoa của Nhậm
Diệc mới đen lại, lạnh lùng nhìn hai mẹ con nàng, bao nhiêu năm cũng
không hề thay đổi.
Nhưng hôm nay, tại giờ phút này, Nhậm Diệc đã thật sự tức giận, hơn nữa
còn là loại thái độ cương quyết kịch liệt mà Hạ Thiên chưa bao giờ nhìn
thấy.
Thế nên Hạ Thiên vừa thấy tức giận, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.
“Nhậm Diệc!” Nàng cố gắng đuổi theo hắn, hôm nay nàng quyết tâm phải hỏi mọi chuyện cho ra lẽ.
Bước chân của Nhậm Diệc vô cùng lớn, hơn nữa hắn lại còn đang tức giận,
cũng không thèm để ý đến Hạ Thiên, chưa đầy một phút đã bỏ xa nàng.
“Nhậm Diệc! Huynh chờ ta một chút!” Hạ Thiên nhấc váy, bắt đầu chạy nhanh.
Nhậm Diệc vẫn không quay đầu, bước chân cũng không ngừng lại, hắn rẽ vào căn phòng bên trong lầu Thúy Trúc, lúc Hạ Thiên đuổi tới thì chỉ nhận
được một tiếng ‘ầm’ thật lớn, Nhậm Diệc đóng cửa phòng, không cho nàng
bước vào, cái mũi nhỏ bị va vào cửa khiến Hạ Thiên đau đến mức hét lên.
Nhậm Diệc đi vào phòng, lúc nghe thấy tiếng hét thảm thiết của nàng thì
bước chân hơi dừng lại một chút, do dự nửa buổi, cuối cùng vẫn kiên
quyết khóa cửa phòng, đi thẳng vào bên trong.
Hạ Thiên thở hồng hộc, nhấc chân lên đạp cửa: “Nhậm Diệc! Nhậm Diệc! Huynh mở cửa! Mở cửa mau lên!”
“Nhậm Diệc, huynh là đồ rùa đen rụt cổ . . .”
“. . .”
“Rốt cuộc huynh có chịu mở cửa hay không! Nếu huynh dám không mở thì cả đời này cũng đừng bước ra nữa!”
“. . .”
“Nếu huynh không mở thì ta sẽ phá cửa! Đến lúc đó huynh đừng có trách bản tiểu thư thô lỗ!”
“. . .”
“Con mẹ nó, huynh bị điếc à ——!”
Mặc kệ Hạ Thiên gào thét thế nào, đấm đá thế nào thì Nhậm Diệc vẫn kiên quyết không mở cửa!
Kỳ thực trong lòng Nhậm Diệc vẫn có chút lo lắng, nha đầu kia trời sinh
chả có bao nhiêu sức lực. Nếu cứ tiếp tục đá như vậy thì có chịu được
không? Chân nàng có đau không?
Có mấy lần hắn đã định ra mở cửa, thế nhưng bước chân lại cứng rắn dừng lại.
Tại sao hắn phải đối với nàng tốt như vậy? Tại sao hắn lại phải quan tâm rốt cuộc chân nàng có đau hay không?
Nàng vì kẻ thù của hắn mà cãi nhau với hắn, sao hắn lại còn thương tiếc cho nàng?
19 năm trời hắn bị buộc phải lưu lạc khắp nơi, có nhà nhưng không thể
về, phụ thân, huynh đệ đều không nhận ra hắn, tất cả đều vì cái tên Ân
Dã Thần kia!
Nếu Ân Dã Thần không tồn tại trên đời thì sao hắn có thể thê thảm như vậy . . .
Nhưng mà nghe tiếng gào thét ầm ĩ bên ngoài cửa, hắn lại không có cách nào làm ngơ.
Nhậm Diệc bực bội đi tới đi lui trong phòng, nội tâm lại như sóng cuộn
dâng trào, làm thế nào cũng không thể lấy lại bình tĩnh, cuối cùng,
dường như đã đưa ra một quyết định, hắn khẽ chửi thề một tiếc, bước đến
cạnh cửa, định mở cửa ra. Cuối cùng thì hắn cũng không thể cự tuyệt được nàng.
Mà lúc này, bên ngoài lại đột nhiên trở nên yên tĩnh, bàn tay Nhậm Diệc
giơ lên, đang định mở cửa thì chợt ngừng lại giữa không trung, bật cười
tự giễu.
Hắn đã tự đề cao mình quá rồi, lại còn cho rằng nàng làm vậy là vì để ý đến mình.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ có mình hắn đơn phương tình nguyện mà thôi,
trong mắt nàng, hắn đơn giản chỉ là người đã cứu nàng một mạng, đơn giản là người đã làm bạn với nàng suốt bảy năm qua, đến một ngày, nàng gặp
ai đó tốt hơn thì cũng sẽ bỏ hắn mà đi, không còn cần hắn nữa.
Nhậm Diệc buông tay, xoay người lại, lồng ngực bị đè nén quá nhiều, hắn
từ từ ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào cửa phòng, vùi đầu thật sâu vào
trong đầu gối.
Mẫu phi, trước khi lâm chung, người đã muốn con đáp ứng là sẽ không đặt
chân vào kinh thành, con đã nuốt lời rồi, thế nhưng con cũng chưa bao
giờ hối hận.
Con biết rõ trong lòng người luôn nhớ đến đệ đệ, nhớ đến người đàn ông
kia, vậy nên con đã khắc ghi bóng dáng của bọn họ vào trong lòng rồi.
Nhưng mà, mẫu phi, mẹ của con, người lại không nói cho con biết, một khi nuốt lời sẽ phải trả cái giá lớn như vậy, khiến người ta thật khó chịu . . . .
Hắn đang mải chìm trong đau khổ nên cũng buông lỏng cảnh giác, chỉ hốt
hoảng ngồi trong phòng, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh lạch cạch kỳ
quái ở trên nóc nhà.
Mà cái tiếng động này lại phát ra càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi khiến
cho Nhậm Diệc không thể không phát hiện ra, rốt cuộc hắn cũng thoát khỏi sự bi thương, khẽ ngẩng đầu nhìn lên.
Thà không ngẩng đầu lên thì thôi, vừa ngẩng đầu lên thì hắn lại bị dọa
sợ tới mức trái tim suýt chút nữa thì vọt ra khỏi lồng ngực.
“Hạ Thiên! Nàng đang làm cái gì vậy?!” Hắn gầm lên.
Hạ Thiên cứ thế mà phá thủng một cái lỗ hổng lớn trên nóc nhà, nửa người kẹt trong lỗ hổng, nghe thấy tiếng rít của Nhậm Diệc, nàng không quên
cúi đầu, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Shit! Huynh tưởng huynh
không mở cửa thì bà cô ta đây không vào được sao!”
Nàng đắc ý nhướng cao mày, vừa nói xong thì mái ngói sau lưng đột nhiên
vỡ vụn, Hạ Thiên hét thảm lên một tiếng, sau đó cứ thế mà từ trên nóc
nhà rơi xuống.
“Chết tiệt!” Nhậm Diệc vội vã lao đến, vươn tay ra đỡ lấy Hạ Thiên, hai
mảnh ngói bị vỡ vụn cũng rớt xuống theo nàng, toàn bộ đều đập vào đệm
thịt Nhậm Diệc bất hạnh.
“Ưm ——” Nhậm Diệc khó chịu khẽ kêu lên một tiếng, mẩu ngói vỡ vụn sắc
bén như mũi kiếm, lại từ trên cao rớt xuống, lực tiếp xúc rất lớn, cứ
như vậy mà đập hết toàn bộ lên người hắn.
Toàn thân Nhậm Diệc từ trên xuống dưới có không ít nơi bị cắt trúng, mơ
hồ thấm ra vết máu, ngay cả trên trán cũng bị quệt rách một đường.
Chỉ có Hạ Thiên dưới sự bảo vệ của hắn lại hoàn toàn không xảy ra việc
gì, nếu có cái gì không ổn thì đó chính là, nàng bị hoảng sợ.
“Nhậm Diệc, Nhậm Diệc, huynh không sao chứ?” Hạ Thiên sờ thấy vết máu trên người hắn, nàng lập tức nói năng lắp bắp.
Nhậm Diệc nghiến răng nghiến lợi đứng dậy: “Nàng nói thử xem ta có sao
không? Đang yên đang lành nàng lại trèo lên nóc nhà làm gì? Hả? Nàng
tưởng mình là cao thủ võ lâm sao? Ngay cả võ công mèo cào còn không
biết, lại bắt chước ai mà bò lên nóc nhà hả?”
“. . .” Hạ Thiên yếu ớt nắm chặt đầu ngón tay, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ
lúc nãy cũng biến mất không còn thấy bóng dáng, người làm chuyện sai thì không thể kiêu ngạo phách lối với người khác, đặc biệt người trước mặt
nàng lại còn là đại Độc Thánh.
Thấy Hạ Thiên như vậy, Nhậm Diệc tức giận nhưng lại không có chỗ để xả,
chỉ đành nhe răng trợn mắt cầm gương lên soi, vừa nhìn vào gương thì lại lập tức gào lên thảm thiết!
“Sao lại kinh khủng thế này?! Nhan sắc như hoa như ngọc của bổn thiếu gia sao lại trở nên kinh khủng thế này?!!!”
“Nhậm. . . Nhậm Diệc . . .” Hạ Thiên áy náy vươn tay: “Ta, ta có thuốc bôi này . . .”
Nhậm Diệc đen mặt: “Nàng xác định thuốc trong tay nàng không phải là thuốc tráng dương đấy chứ?”
“Khụ khụ.” Sao hắn đoán chuẩn vậy . . . Hạ Thiên đành phải ngoan ngoãn
mò vào trong ngực, lấy ra một chai khác: “Cái này cái này, tuyệt đối
không sai! Huynh dùng đi, sẽ không để lại sẹo trên mặt . . .”
Nhậm Diệc trừng mắt nhìn nàng, mím môi cầm lấy lọ thuốc: “Thuốc này là ta đưa cho nàng, chẳng lẽ ta còn không biết sao?”
“Haha. . .” Hạ Thiên chỉ có thể cười gượng. Phụ nữ co được giãn được, nàng có tội! Nàng nhịn!