Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 147: Chúng ta là người hào phóng

Ân Dã Thần bất đắc dĩ

nhướng mày, chả trách địch ý của Tiểu Phàm đối với hắn lại nặng như vậy, thì ra hắn là . . . nam nhân đê tiện sao?

Ân Tử Dương thì càng

xấu hổ hơn, hai mẹ con vô lương này thật đúng là không sợ chết sao? Nghe ai nói ‘cha ta là Lý Cương’ đều phải đánh? Bây giờ hắn có chút hoài

nghi, sở dĩ khi nãy Lý Nguyên Kỳ và Tiểu Phàm đánh nhau, có phải cũng

bởi vì Lý Nguyên Kỳ đã nói câu này trước mặt Tiểu Phàm hay không?

Cách cổng Ly vương phủ một đoạn còn khá xa, bọn họ đã trông thấy có không ít người đứng đầy trước cửa, bên ngoài đám người còn có một cỗ xe ngựa

sang trọng, xung quanh xe ngựa trang trí hoa văn rườm rà, thoạt nhìn

thanh lịch cổ kính, phía cuối còn dùng mực đen phác lên một chữ ‘Hữu’

cong vút.

Nhìn cái chữ đó rồi lại nhìn tới đám người kia thì Hạ

Thiên mới mơ hồ hiểu được, xem ra người tới đúng là Hữu tướng đương

triều – Lý Khuê rồi.

Nàng nhíu mày, trong lòng có chút do dự, bây giờ Ly vương phủ chắc chắn đang rất loạn, bọn họ rốt cuộc có nên đi vào hay không?

Tiểu Phàm cũng đoán được người tới là ai, bé kéo kéo tay Hạ Thiên, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Đi thôi mẫu thân, chúng ta vào đi.”

Bé mới không thèm sợ cái gã Lý Cương kia đâu, tuy cha bé không phải là

thừa tướng nhưng bà nội của bé là thái hậu đấy! Huống hồ, cho dù không

có những người này làm chỗ dựa thì cũng đừng mơ có thể dễ dàng bắt nạt

hai mẹ con bé.

“Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.” Ân Dã Thần

nhìn thấu sự băn khoăn trong lòng nàng, mày rậm khẽ nhướng lên, thản

nhiên nói: “Theo ta thấy, lão ta đến là để thỉnh tội đấy.”

Thỉnh

tội? Thật sự là vậy sao? Hạ Thiên cảm thấy có chút khó tin, rõ ràng

người bị đánh là Lý Nguyên Kỳ, cuối cùng người nói xin lỗi cũng là Lý

Nguyên Kỳ? Chậc, ở cổ đại này. . . quả nhiên hoàng quyền là cao nhất.

Nghĩ vậy, nàng cũng yên tâm hơn rất nhiều, dù sao thì cũng là do Lý Nguyên

Kỳ làm càn trước, Tiểu Phàm không sai, nhưng cũng có thể xác định một

điều, bắt đầu từ ngày hôm nay, dung mạo của nàng rốt cuộc cũng không thể giấu giếm được nữa.

Lúc trước nàng rất thắc mắc tại sao Bạch Vũ

lại không nhận ra nàng, dù sao Hướng Linh Lung cũng là người của giới

thượng lưu, chỉ là hiện tại, cho dù Bạch Vũ không nhận ra nàng thì cũng

chỉ sợ là sẽ có rất nhiều người nhận ra khuôn mặt của nàng và Hướng Linh Lung giống nhau như đúc.

“Thế tử, phu nhân, hai người rốt cuộc đã trở lại rồi!” Một tên gia đinh trông thấy đám người Hạ Thiên liền vội vàng chạy tới.

“Khụ khụ, ngươi vội vàng tìm chúng ta như vậy là có chuyện gì?” Hạ Thiên

biết rõ mà vẫn cố tình hỏi. Còn cái từ ‘phu nhân’ này nữa, lúc đầu nàng

vẫn một mực phản đối bọn họ gọi nàng như vậy, nhưng lại không còn cách

nào khác, bao nhiêu chuyện diễn ra trước mắt, nàng muốn cản cũng cản

không được, dần dà cũng quen luôn. Nàng tự biết mình như vậy là không

tốt rồi.

Tên gia đinh vội vã lau mồ hồi rồi nói: “Vương gia không tìm thấy tiểu thế tử và phu nhân, ngài đang rất tức giận, thế tử và phu nhân tranh thủ vào đi thôi.”

“Hả hả? Rất tức giận à?” Ánh mắt

của Hạ Thiên lóe lên, đại thúc đang rất tức giận, bây giờ mà vào thì chỉ sợ không có đường ra, nếu hắn không thể khống chế được tâm tình, nổi

giận với nàng và Tiểu Phàm thì phải làm sao bây giờ? Ừm, hay là cứ chuồn trước đã.

Nàng lập tức quay đầu lại: “À, việc này, ngươi đi vào trước đi, ta nhớ hình như đã đánh rơi đồ ở tiệm sủi cảo rồi. . .”

Tiểu Phàm lại không hề nói gì, chỉ níu tay Hạ Thiên lại, trực tiếp kéo nàng

vào bên trong: “Mẫu thân, con xin người đấy, người không cần phải tỏ ra

thiếu chí khí như vậy có được hay không. . .”

Thật sự là mất hết mặt mũi của đại Độc Thánh tương lai rồi.

Hạ Thiên cắn cắn ngón tay, nước mắt lưng tròng, ô ô, nàng có nên nói với

con trai bảo bối là đại thúc rất xấu, một khi hắn tức giận thì sẽ ăn

tươi nuốt sống nàng, không chừa lại chút nào không?!

Đáng tiếc, người nào đó lại không cho nàng có cơ hội này rồi.

“Tiểu thế tử đã trở lại!” Gia đinh hô to một tiếng, đám người bên trong đại sảnh bắt đầu chuyển động.

“Là tiểu, tiểu thế tử, tiểu thế tử và phu nhân đã trở lại.” Đám hạ nhân

rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu hai người chưa trở

lại thì bọn họ sẽ cực kỳ thê thảm, Ly vương điện hạ rất ít khi tức giận

nhưng một khi đã nổi điên thì không phải người bình thường có thể chịu

được.

“Đi thôi, đi vào nào.” Ân Dã Thần nói, hắn vốn định nắm tay Tiểu Phàm cùng đi để cho bé thêm dũng khí, không ngờ Tiểu Phàm lại chạy tới một góc không có ai, quỳ rạp xuống đất, lăn một vòng rồi mới đứng

lên, nhìn trên người mình dính đầy bụi bẩn thì mày kiếm mới hài lòng

nhướng lên, bàn tay nhỏ bé bẩn bẩn lại bôi bôi trét trét lên khuôn mặt,

ngay lập tức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại xuất hiện những vệt

đen, khiến cho Tiểu Phàm thoạt nhìn tương đối chật vật và đáng thương.

Mà Ân Tử Dương và đám hạ nhân tận mắt chứng kiến Tiểu Phàm ‘hóa trang’ thì há hốc miệng, dáng vẻ như không dám tin, như thể không cách nào ngờ

được một đứa bé 6 tuổi lại ranh mãnh xảo quyệt như vậy, lại còn giả bộ

giống y như thật nữa chứ!

Hạ Thiên nhìn thấy nhưng cũng không thể trách, con trai của nàng cái gì cũng biết, mà lợi hại nhất chính là giả vờ đáng thương, nàng xem riết cũng đã thành thói quen rồi.

Ân Dã Thần thì cong cong khóe môi, nụ cười nhẹ nhàng lộ ra trên khuôn mặt,

hòa tan khí chất lạnh lùng của hắn bấy lâu, không hổ là con trai của

nàng, có sự thông minh của nàng, có sự lưu manh gian trá của nàng, cũng

có cả sự ngây thơ trong sáng của nàng, thật sự là rất giống nàng . . .

Tiểu Phàm ‘hóa trang’ xong thì lại bôi mấy vệt nước miếng lên trên mặt, giả

làm nước mắt, xong xuôi thì lại nháy mắt với Ân Tử Dương và đám hạ nhân

mấy cái rồi nở một nụ cười đắc chí, cuối cùng cái miệng nhỏ bĩu lên,

chạy vào bên trong.

“Phụ vương ——”

Một giọng nói đáng

thương vang lên, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở của trẻ con, cuối cùng là một bóng hình nho nhỏ bổ nhào vào trong ngực Ân Tịch Ly.

Ân

Tịch Ly vốn đang mải suy nghĩ, lúc nghe thấy Tiểu Phàm đánh nhau với

cháu nội của Hữu thừa tướng – Lý Khuê thì hắn cũng không lo lắng nhiều,

con trai mình vốn thông minh như vậy, chắc là sẽ không phải chịu quá

nhiều thiệt thòi, sau lại nghe nói tên nhóc Lý Nguyên Kỳ kia mắng con

trai mình là tạp chủng! Cái này thật đúng là quá đáng rồi, con trai hắn

vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, tâm trí đã sớm trưởng thành, nghe

những lời như thế, làm sao có thể chịu được?

Hắn lập tức phái

người đi tìm hai mẹ con nàng, lại đúng lúc Lý Khuê tự mình mang theo

cháu nội Lý Nguyên Kỳ tới cửa để thỉnh tội, nhìn thấy Lý Nguyên Kỳ bị

đánh thành đầu heo thì hắn mới nhẹ nhàng thở phào, trong lòng lại có

chút đắc ý, dù gì thì thằng nhóc Lý Nguyên Kỳ này cũng lớn hơn con trai

mình tới bốn năm tuổi, vậy mà lại bị Tiểu Phàm đánh đến nông nỗi này,

chứng tỏ con trai mình rất lợi hại nha.

Con trai lợi hại như vậy, làm phụ thân đương nhiên cảm thấy vô cùng hãnh diện, nhưng mà tình

huống này lại nằm ngoài dự liệu của hắn, trông thấy bộ dạng Tiểu Phàm

chật vật như vậy, hắn lập tức cảm thấy căng thẳng, trong lòng khẽ nhói

lên, sao Tiểu Phàm của hắn lại trông thảm hại như vậy?

Vừa thấy Tiểu Phàm xuất hiện, Lý Khuê vội vàng kéo cháu nội Lý Nguyên Kỳ quỳ xuống: “Nguyên Kỳ, mau bái kiến Thế tử!”

Lão tự mình mang Lý Nguyên Kỳ tới, lúc này con trai lão đã đi đến tỉnh

khác, nếu không thì lão cũng kéo cả con trai tới đây để thỉnh tội, ai

bảo nhà bọn họ chỉ có mỗi một đứa cháu trai, vì không muốn Ly vương điện hạ trách tội, cũng vì bảo vệ cho người nối dõi của nhà họ Lý, lão chỉ

còn cách tự mình đến đây.

Lý Nguyên Kỳ ủy khuất quỳ xuống, giọng nói có chút hờn dỗi buồn bực: “Bái kiến thế tử. . .”

Trong lòng hắn vẫn có chút không phục, mình đã bị người ta đánh thành như vậy mà lại còn phải nói lời xin lỗi? Hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó

chịu, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, hắn chỉ đành đem cục tức

nuốt trở vào, ai bảo người ta là thế tử chứ. . .

Tiểu Phàm không

để ý đến hắn, chỉ đem toàn bộ nước mắt nước mũi quệt hết lên ngực Ân

Tịch Ly, vẻ mặt giống như con cừu nhỏ đáng thương khiến nội tâm người ta mềm nhũn, rốt cuộc thì cũng chỉ là một đứa bé 6 tuổi, tùy tiện giả vờ

giả vịt thì cũng có thể chiếm được sự đồng tình của người khác.

“Tiểu Phàm ngoan, đừng sợ, có phụ vương ở đây rồi.” Ân Tịch Ly yêu thương ôm

con trai vào lòng, cũng không sợ làm bẩn chính mình, chỉ thấp giọng dịu

dàng hỏi: “Nói cho phụ vương nghe, đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Phàm lắc lắc đầu, cắn môi nói: “Phụ vương, không có chuyện gì, không có chuyện gì hết. . .”

“Hả?” Ân Tịch Ly khẽ giật mình, không có chuyện gì sao? Hắn liếc mắt nhìn Lý Khuê, ánh mắt thoáng chốc lóe lên.

Hai ông cháu Lý Khuê và Lý Nguyên Kỳ có chút nghi hoặc, tiểu thế tử này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nói không có gì xảy ra?

“Thật sự không có chuyện gì sao?” Ân Tịch Ly cẩn thận nâng đầu Tiểu Phàm lên, “Vậy nói cho phụ vương biết, tại sao trên mặt con lại bẩn như vậy?

Những dấu vết trên người từ đâu mà có?”

Giọng nói của hắn rất dịu dàng, lại giống như có một loại ma lực có thể ăn mòn thần kinh con

người, Hạ Thiên và Ân Dã Thần vừa bước vào cũng không khỏi kinh ngạc,

không thể tưởng tượng được Ân Tịch Ly cũng có lúc dịu dàng thế này, xem

ra là hắn thật sự rất yêu thương tiểu thế tử.

Hạ Thiên khẽ cong

môi, trông thấy đại thúc đau lòng vì Tiểu Phàm như vậy, trong lòng nàng

cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mãn, cuộc sống của Tiểu Phàm từ nay về

sau nhất định là sẽ rất vui vẻ hạnh phúc.

Tiểu Phàm lau nước mắt, lén lút nhìn Lý Nguyên Kỳ đang quỳ ở dưới đất, phát hiện Lý Nguyên Kỳ

cũng đang nhìn mình, bé lập tức rụt cổ, sợ hãi lắc đầu: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, phụ vương, Tiểu Phàm thật sự không có chuyện gì đâu!”

Lúc này, cho dù người nào có bị ngu đi chăng nữa thì cũng

có thể lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra, vì sao tiểu thế tử lại sợ Lý Nguyên Kỳ như vậy? Chẳng lẽ là bị Lý Nguyên Kỳ uy hiếp cho nên mới

không dám nói với Ly vương điện hạ chuyện gì đã xảy ra sao?

Nhìn thái độ vừa rồi của tiểu thế tử đối với Lý Nguyên Kỳ, mọi người ngẫm lại, cảm thấy khả năng này rất lớn.

Ân Tịch Ly cũng nghĩ đến cái khả năng này, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm

vào Lý Nguyên Kỳ hỏi: “Có phải ngươi đã nói gì với tiểu thế tử hay

không?”

“Không có không có! Nguyên Kỳ thật sự không có nói gì,

tiểu thế tử đi cùng tam hoàng tử và thất hoàng tử, mọi người có thể làm

chứng, ta thật sự không có nói gì với tiểu thế tử!” Lý Nguyên Kỳ sợ hãi, trong lòng hô to oan uổng, hắn nào dám uy hiếp cái gì chứ? Người ta

thật sự là thế tử, hắn chỉ hận mình đã chọc phải người không nên chọc,

làm sao có thể uy hiếp người ta chứ!

Đi cùng bọn họ? Ánh mắt Ân

Tịch Ly nhìn sang Ân Dã Thần như có điều suy nghĩ, lại trông thấy Ân Dã

Thần và Hạ Thiên đứng gần như vậy, hắn không khỏi nhíu mày.

“Phụ

vương!” Giọng nói mềm nhũn của Tiểu Phàm vang lên: “Hắn không có nói,

phụ vương cũng đừng đánh hắn, hắn chỉ nói Tiểu Phàm và mẫu thân là đồ

tạp chủng, đồ đê tiện mà thôi, Tiểu Phàm nghe xong thì rất tức giận nên

đã đánh hắn, sau đó hắn cũng không uy hiếp Tiểu Phàm cái gì, cũng bởi vì Tiểu Phàm đánh nhau với hắn nên mới trở nên như vậy, thật xin lỗi, đã

làm bẩn quần áo của phụ vương rồi.”

Lời bé nói quả thật phân rõ

phải trái, lại còn giúp Lý Nguyên Kỳ giải thích rằng hắn không có uy

hiếp mình, càng nhấn mạnh là Lý Nguyên Kỳ mắng người thì bé cũng đã đánh trả rồi, không cần phải so đo nữa, lời này tựa như là đã tha thứ, vậy

nên cũng khiến cho không ít người cảm thấy vui vẻ, con trai của Ly vương điện hạ thật sự là một đứa bé ngoan, không chỉ lễ phép mà còn hiểu rõ

đạo lý, khoan dung độ lượng.

Thế nhưng, bé vừa nói xong thì hàn ý trên người Ân Tịch Ly không những không biến mất mà còn tăng thêm vài

phần, càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.

Hữu tướng Lý Khuê sợ hãi

quỳ xuống, cuống quýt nói: “Ly vương điện hạ bớt giận, là lão phu dạy

bảo không nghiêm cho nên mới khiến Nguyên Kỳ nói ra những lời đại nghịch bất đạo này, xin điện hạ bớt giận. . .”

“Bớt giận?” Ân Tịch Ly

hừ lạnh: “Thật to gan, chẳng lẽ lão Lý cho rằng bổn vương bị người ta

chỉ vào mũi mắng vợ con mình là tạp chủng, bổn vương còn có thể điềm

nhiên vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?”

“Cái này. . .” Khuôn mặt Lý Khuê khẽ run lên, trong chớp mắt như già thêm mười tuổi, trong

lòng lại hận không thể lôi thằng cháu nội của mình ra hung hăng mà đánh

cho một trận, lão tuyệt đối không nghĩ tới Nguyên Kỳ sẽ nói ra những lời như vậy, việc này nếu để cho hoàng thượng biết thì chỉ sợ cái đầu này

sẽ không giữ được nữa rồi!

“Tiểu Phàm là thế tử của vương triều

Vũ Trinh ta, là hậu duệ của hoàng triều Ân thị, ngay cả đương kim hoàng

thượng cũng sủng ái nó, sao có thể để cho các ngươi vũ nhục mắng chửi

được!” Nói đến câu cuối cùng thì trong mắt hắn cũng nổi lên sát khí.

“Lão thần biết tội. . .” Chòm râu của Lý Khuê khẽ run rẩy.

“Ngươi không có tội!” Ân Tịch Ly lập tức cắt ngang lời hắn: “Kẻ có tội chính

là Lý Nguyên Kỳ, Lý Nguyên Kỳ! Ngươi có biết tội của mình không?” Ánh

mắt sắc lạnh quét tới Lý Nguyên Kỳ.

Rốt cuộc thì cũng chỉ là một

đứa bé mười tuổi, chưa bao giờ gặp phải trường hợp thế này, Lý Nguyên Kỳ sợ đến mức toàn thân mềm nhũn, chỉ ‘òa’ một tiếng rồi khóc lớn, vừa

khóc vừa nói: “Huhu . . . ta biết sai rồi, biết sai rồi huhu. . .”

Lý Khuê nhìn đến đau lòng, thế nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cứng rắn đứng qua một bên.

Hừ, thật không có chí khí, mới như vậy mà đã khóc, Tiểu Phàm thật sự khinh

bỉ, trong lòng do dự một chút, tính toán một chút, dù sao thì cũng đã

dạy dỗ hắn rồi, thôi thì lần này bỏ qua cho hắn vậy.

Bé kéo áo Ân Tịch Ly, nhỏ giọng nói: “Phụ vương, coi như xong đi, mẫu thân đã nói

phải kính già yêu trẻ, người xem, ông lão này đã quỳ trên mặt đất lâu

như vậy, đầu gối sẽ rất đau, người cho bọn họ đứng dậy đi.”

Khuê nghe xong thì càng cảm thấy xấu hổ, trong lòng lại càng cảm kích

không thôi, lúc nào thì thằng cháu Nguyên Kỳ của mình mới hiểu chuyện

được bằng một nửa tiểu thế tử? Nói đi nói lại thì cũng tại mình đã quá

nuông chiều nó rồi, nếu không thì nó cũng không trở nên vô pháp vô thiên như vậy, lão nặng nề thở dài.

“Tiểu Phàm không trách bọn họ nữa

sao?” Ân Tịch Ly có chút kinh ngạc, không ngờ nhanh như vậy mà con trai

bảo bối đã chấp nhận tha thứ cho đối phương, vừa rồi hắn vẫn còn đang

suy nghĩ nên làm cách nào để giúp con trai mình trút giận nữa đấy.

“Phụ vương, làm người nên có lòng khoan dung, Tiểu Phàm không phải đứa trẻ

thích so đo từng li từng tí, mẫu thân, người nói có đúng không?” Tiểu

Phàm nhìn Hạ Thiên hỏi một câu.

Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả

mọi người trong sảnh đều hướng về Hạ Thiên, nàng xấu hổ ho nhẹ một

tiếng: “Khụ khụ, đúng, đúng vậy, ahaha. . . Chúng ta là người hào phóng, haha, người hào phóng.”