“Thấy chưa, ăn vào có chết không?” Hạ Thiên nhún nhún vai, lại nói tiếp: “Nhìn cái bộ dạng
vừa rồi của ngươi cứ như là sắp bước lên đoạn đầu đài vậy, ta nói này
tam hoàng tử, cái này không có khủng bố như vậy chứ?
Ánh mắt Ân
Dã Thần sáng rực nhìn nàng: “Không biết.” Nếu nàng tự mình đút cho hắn
ăn thì dù có phải chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện, nhưng tiếc là chỉ
có một lần đó thôi. . . .
Vừa rồi cũng là do Hạ Thiên phản xạ
theo bản năng chứ nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, nghĩ đến vừa rồi,
dĩ nhiên nàng cũng biết hành động của mình đã khiến Ân Dã Thần khiếp sợ
đến cỡ nào.
Hắn có chút tiếc nuối, có chút tiếc hận nhìn tô sủi cảo trước mặt, trong đầu lại nghĩ về chuyện nàng vừa đút mình khi nãy.
Ân Tử Dương tạch tạch lưỡi: “Tam ca à. . . huynh thật sự ăn à. . .” Không
thể tưởng tượng được là tam ca đã thật sự ăn rồi, so với bất kỳ ai khác, Ân Tử Dương còn khiếp sợ hơn, từ trước tới nay Tam ca đều thích sạch
sẽ, cũng tuyệt đối không ăn cay được, vậy mà bây giờ lại thật sự ăn rồi.
Nếu đổi lại là trước đây, hắn nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng bây giờ
hắn không thể không tin, bởi vì hắn đã được tận mắt nhìn thấy.
Có lẽ người khác không biết nhưng hắn lại biết rất rõ, cho tới bây giờ tam ca cũng không phải là loại người có sức chịu đựng cao, cái gì thích,
cái gì không thích, chuyện gì vừa mắt, chuyện gì không vừa mắt, hắn đều
phản ứng một cách mạnh mẽ, không ngờ bây giờ vì hai mẹ con Hạ thần y mà
lại chịu đựng chuyện mình không thích.
Ân Tử Dương không khỏi
ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Thiên, bảy năm trước khi mới quen biết nàng,
hắn và tam ca đều lắp bắp kinh hãi, bởi vì nàng và Linh Lung cô nương
giống nhau như đúc, mà hắn biết rõ là Linh Lung yêu mến tam ca, chỉ là
ngoại trừ Linh Lung, tam ca chưa hề cho phép bất kỳ người nào tới gần
hắn, về sau giao tình giữa tam ca và Hạ thần y bỗng trở nên rất tốt, hắn còn nghĩ là vì Hạ Thiên và Linh Lung giống nhau cho nên tam ca mới phá
lệ đối xử tốt với nàng.
Nhưng đến tận khi Hướng Linh Lung gả sang Hoằng Việt quốc, hắn vốn dĩ còn lo lắng tam ca sẽ đau khổ, lại không
ngờ tam ca chẳng hề đau khổ, chỉ là so với trước kia thì huynh ấy càng
thêm thâm trầm lãnh khốc hơn thôi, lúc đầu hắn còn cho rằng nguyên nhân
chính là tam ca nhớ đến Hướng Linh Lung, nhưng mãi đến khi Hạ Thiên trở
về, tam ca mới nở nụ cười, trở lại thành tam ca luôn yêu thương hắn ngày trước.
Tất cả những điều này chỉ vì một cô gái tên là Hạ Thiên. . . .
Chẳng lẽ, tam ca huynh ấy. . . .
Ân Tử Dương bị chính ý nghĩ trong đầu mình dọa cho hoảng sợ! Điều này làm
sao có thể? Hạ thần y chính là người của hoàng thúc nha? Không những
thế, nàng cũng đã có Tiểu Phàm rồi, sao tam ca lại. . . .
Hắn bị ý nghĩ của mình dọa đến sắc mặt tái nhợt, nhưng dù vậy thì tất cả các
loại dấu hiệu này vẫn như đang nói với hắn rằng, tam ca thật sự thích Hạ thần y rồi.
Cho nên mới vì nàng mà chịu đựng, vì nàng mà nở nụ cười.
Khó trách bảy năm nay, phụ hoàng vẫn luôn thúc giục tam ca thành thân, thế
nhưng tam ca vẫn luôn không muốn, khó trách sau khi nàng mất tích, tam
ca lại trở nên yên lặng và lãnh khốc như vậy, ngay cả đối với hắn cũng
trở nên xa cách.
Chẳng qua là kết quả như vậy, hắn thật sự không muốn thấy.
Nàng chính là mẫu thân của Tiểu Phàm, là nữ nhân của hoàng thúc. Tam ca và nàng sao có thể thành đây?
“Thất ca, sao huynh lại ngẩn người như vậy? Sủi cảo này ăn ngon lắm đấy!” Tiểu Phàm liếc mắt, dáng vẻ ngạc nhiên.
“Khụ khụ, không, không có gì.” Ân Tử Dương gãi gãi đầu, nhìn Hạ Thiên một
chút rồi lại nhìn Ân Dã Thần một chút, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lẩm nhẩm tính một chút, tam ca hiểu biết nhiều hơn mình, hắn tin tưởng tam
ca sẽ xử lý tốt chuyện này, huống chi đây là chuyện của tam ca, người
ngoài cũng không quản được nhiều như vậy.
Chỉ chốc lát sau, hai
tô sủi cảo trước mặt Hạ Thiên và Tiểu Phàm đã thấy đáy, mà tô sủi cảo
của Ân Dã Thần vẫn còn đầy, hắn chỉ ăn có vài miếng.
“Tam ca
không thích ăn à?” Tiểu Phàm mở to mắt hỏi, vẻ mặt cực kỳ vô tội, cực kỳ ngây thơ, thế nhưng trong lòng lại đang cười trộm.
Sủi cảo này
thêm vị chua cay ăn rất ngon, nhưng bé nghĩ, đối với đám hoàng tử tay
không đụng nước mà nói, chỉ sợ rằng độ khó rất cao nha.
Hừ hừ, đáng đời, ai bảo hắn muốn mẫu thân mời hắn ăn chứ, biết rõ bọn họ rất nghèo mà còn như vậy, đáng đời!
“Không!” Ân Dã Thần nhìn bé một cái, múc một thìa từ từ đưa vào trong miệng,
nhai vài cái rồi trực tiếp nuốt vào, sau đó nói: “Ngon lắm!”
Nói
xạo không chớp mắt, Hạ Thiên trợn to mắt, rõ ràng trên mặt hắn viết ba
chữ ‘KHÔNG MUỐN ĂN’ rất to, vậy mà ngoài miệng lại còn bảo là ‘Ngon
lắm’, thật là không chịu nổi mà!
Sau cái ngày nói chuyện rõ ràng
với Ân Dã Thần, bây giờ đối mặt với hắn, nàng đã không còn cảm giác phức tạp, nhiều nhất thì cũng chỉ xem hắn là bạn bè bình thường, một người
quen biết mà thôi, bởi vậy bây giờ có ở gần hắn thì nàng cũng không cảm
thấy quá mất tự nhiên nữa.
Hai lớn một nhỏ, sáu con mắt đồng loạt nhìn Ân Dã Thần, nhìn hắn ăn từng miếng từng miếng sủi cảo trong tô
kia, nhìn một hồi. . . Bọn họ sốt hết cả ruột.
Tiểu Phàm có chút
buồn ngủ, tuy sư phụ luôn nói khi ăn thì phải nhai kỹ nuốt chậm, nhưng
mà, nhai kỹ nuốt chậm so với tốc độ này của hắn còn nhanh hơn đấy.
Hạ Thiên thì chống hai tay lên má, ánh mắt không có tiêu cự dòm ngó xung
quanh, hết nhìn ngang nhìn dọc, nhìn đám người xung quanh rồi lại nhìn
về tô sủi cảo của Ân Dã Thần, phát hiện hình như vẫn còn nguyên, giống
như chẳng có gì thay đổi, vì vậy, nàng lại nhẹ nhàng thở dài, rồi lại
nhìn ngang nhìn dọc, nhìn đám người xung quanh một lần nữa. . . . Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại.
Ân Tử Dương thì lại trực tiếp hơn, đợi
một hồi cũng không đợi được nữa, hắn trực tiếp đứng dậy: “Tam ca, huynh
mau ăn nhanh đi, huynh xem Tiểu Phàm cũng sắp ngủ gật tới nơi rồi!”
Bên thái dương của Tiểu Phàm còn một vệt máu bầm, là do lúc nãy đánh nhau
với Lý Nguyên Kỳ gây ra, Ân Tử Dương nói rất đúng, bọn họ còn phải tranh thủ thời gian để đưa Hạ Thiên và Tiểu Phàm về Ly vương phủ, tránh cho
hoàng thúc nghe tin Tiểu Phàm đánh nhau mà chưa trở về sẽ lo lắng.
Ân Dã Thần ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, vẻ mặt bình thản, không
có gì khác lạ, đôi mắt thâm thúy như hồ nước, nhìn không ra điều gì bất
ổn, nhưng Ân Tử Dương bị hắn nhìn như vậy cũng muốn toát mồ hôi lạnh.
“Đúng nha, ta nói, ngươi không ăn nhanh, đến ta cũng sắp ngủ gật rồi.” Hạ
Thiên lầm bầm, người ta sinh ra trên đời này, có chuyện gì là sung sướng nhất?
Chính là ăn no ngủ kỹ, tỉnh ngủ lại ăn, ăn rồi lại ngủ. . . Nàng vừa ăn no, bây giờ lại rất muốn ngủ. . . .
“Ừ.” Ân Dã Thần đáp một tiếng, sau đó bưng tô, sì sụp đưa vào trong miệng,
một hơi ăn hết cả tô sủi cảo, nàng đã nói là phải ăn nhanh lên một chút, hắn không muốn làm trái ý nàng, cho nên trực tiếp ăn hết một lèo.
Hạ Thiên chớp mắt mấy cái, trong lòng thầm than, mẹ nó, thật lợi hại, ăn như vậy mà cũng được sao?
Tiểu Phàm thoáng một cái đã tỉnh cả ngủ, nhìn cái tô trống rỗng rồi lại nhìn Ân Dã Thần, sau đó giơ ngón cái lên với hắn: “Thật lợi hại!”
Ân
Tử Dương cũng giật mình, hắn đã từng thấy người ăn nhanh, nhưng cũng
chưa từng thấy ai ăn nhanh như tam ca, ngay cả nhai cũng không nhai, cứ
như vậy mà nuốt chửng, quả nhiên là tam ca, toàn làm những điều mà người bình thường không thể làm.
Ân Dã Thần thì lại cười khổ trong
lòng, hắn ghét nhất là ăn cay, nuốt một tô sủi cảo vào trong bụng, hắn
lập tức cảm giác được bụng mình bắt đầu không thoải mái nhưng vẫn cố
gắng dùng nội lực áp chế, không tiếng động thở dài.
Đương nhiên,
hậu quả của việc này chính là, vị nào đó đường đường là tam thái tử điện hạ, lại bị tiêu chảy kéo dài ba ngày, suýt chút nữa thì toi. Chẳng qua
là những chuyện này để nói sau đi.
Ăn xong sủi cảo, Hạ Thiên hào
phóng móc ra 30 văn tiền, trước mặt Ân Dã Thần và Ân Tử Dương, nàng đem
mấy đồng tiền này để lên trên bàn, hét lớn: “Ông chủ, tính tiền! Bữa nay ta mời!”
Khóe miệng Ân Tử Dương co giật rồi lại co giật. . . .
Chỉ là 30 văn tiền thôi, ai mà không có, có cần phải hét to như vậy
không? Ai không biết lại tưởng bọn họ ăn sơn hào hải vị đấy.
À
không, hắn thật sự không có 30 văn tiền, số tiền nhỏ nhất trong nhà hắn
cũng là trăm lượng ngân phiếu, 30 văn tiền . . . thật sự là không có, Ân Tử Dương đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, đến 30 văn tiền mà cũng không có,
khó trách Hạ Thiên lại ra vẻ như vậy.
“Được rồi! Tiểu cô nương, lần sau lại đến nha!” Ông chủ hớn hở thu tiền, nhiệt tình mời bọn họ lần sau lại đến.
“Được! Lần sau nhất định sẽ đến!” Tâm tình Hạ Thiên rất tốt, còn vẫy vẫy tay
chào chủ quán, sau đó nắm tay con trai chuẩn bị rời đi.
“Ừm, mời cũng đã mời rồi, tất cả chúng ta đều không ai nợ ai, hai mẹ con ta đi về trước.” Hạ Thiên nói.
Ân Tử Dương vội vàng nói: “Hạ thần y, để chúng ta đưa ngươi trở về.”
Tiểu Phàm nói: “Không cần đâu thất ca, tuy mẫu thân đệ hơi đần một chút nhưng vẫn còn nhận ra đường về nhà.”
“Tiểu tử thúi, con nói ai đần hả?” Hạ Thiên không nói hai lời, bạo lực cốc vào đầu bé.
Tiểu Phàm chép chép miệng, mẫu thân vốn rất đần nha, chỉ là những lời này bé không nói ra, tuy mẫu thân đần nhưng cũng chỉ có bé mới được mắng,
không phải ai cũng được mắng nha.
“Để chúng ta đưa nàng trở về.” Ân Dã Thần thản nhiên nói.
Giọng điệu của hắn mạnh mẽ, từ trước tới giờ không ai có thể phản bác được
lời nói của hắn, bởi vậy sau khi nghe xong, ba người còn lại chỉ là ta
nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng đành cam chịu chấp nhận.
“Ừm, vậy cũng được.” Hạ Thiên nói có chút mất tự nhiên, sau đó kéo tay Tiểu Phàm đi về phía trước.
Đằng sau, hai người con trai cao lớn cũng đi theo giống như cái đuôi.
Tiểu Phàm mở to mắt lén lút liếc một cái, sau đó ghé sát vào tai Hạ Thiên,
lặng lẽ nói: “Mẫu thân, tam ca thoạt nhìn có vẻ không giống như một
người đê tiện. . .”
Hạ Thiên lườm bé: “Tiểu tử thúi, con thì biết gì, cái gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm, bề ngoài chỉ là gạt người mà thôi.”
“Ý mẫu thân đang nói, vẻ ngoài của tam ca chỉ là gạt người thôi sao?”
“Hả, ta chưa có nói, đây là do con tự nói.”
“À à, mẫu thân, lỡ như trở về, phụ vương trách tội Tiểu Phàm thì phải làm sao bây giờ?”
“Hả? Sao đại thúc lại trách tội con? Hừ hừ, hắn dám đánh con, mắng chửi con sao?”
“Không phải Tiểu Phàm mới vừa đánh nhau với người ta sao. . . Địa vị của đối
phương cũng không nhỏ, phụ vương có thể nào sẽ mắng con hay không?”
“Ơ, bây giờ con mới biết sợ à? Vừa rồi lúc đánh nhau, sao con không nghĩ đến điều này hả?”
“Tại vừa rồi nóng vội chứ sao. . .”
“Ừ, không sai, thật sự là đáng đánh, Tiểu Phàm, con nhớ cho rõ, từ nay về
sau, nếu có ai đứng trước mặt con nói ‘cha ta là Lý Cương’ thì con cứ
đánh, người đó chắc chắn không phải là người tốt.”
“Dạ, con biết rồi mẫu thân.”
Hai người nói chuyện không chút kiêng dè, nhìn thì tưởng như đang thầm thì, dần dần càng nói càng lớn, cũng không quan tâm lời nói của mình đã sớm
bị người khác nghe được, nói mãi không chán.