Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 130: Hai mẹ con vô lương

“Không cho phép?” Ân

Tịch Ly nhướng mày thật cao: “Nếu nàng đã nói phải nhận tổ tông nhà nàng trước thì hãy mời bọn họ tới đây, sau khi nhận tổ tông nhà nàng xong

thì ta đưa Tiểu Phàm vào cung!”

“. . . . .” Hạ Thiên lại bị cứng họng một lần nữa, tổ tông nhà nàng. . . . nàng làm gì mà có tổ tông cơ chứ. . . . . nàng chỉ là một đứa trẻ mồ

côi đáng thương mà thôi. . . . Nhưng mà, bây giờ nàng đang nổi nóng, làm sao có thể chịu yếu thế? Hạ Thiên liếc mắt nhìn con trai mình: “Tiểu

Phàm, nói cho hắn biết tổ tông nhà chúng ta là ai?”

Tiểu Phàm cực kỳ biết phối hợp, hai chân lập tức đứng nghiêm chỉnh, tay

làm động tác chào tiêu chuẩn theo kiểu nhà binh ở hiện đại: “Tổ tông của chúng ta là chủ tịch Mao!”

Hạ Thiên vô cùng hài lòng, liếc nhìn Ân Tịch Ly một cái: “Đó, ngươi thấy không? Chúng ta phải bái tổ tông của mình trước!”

Ân Tịch Ly hit một hơi thật sâu, tự nói với mình không được tức giận,

mấy năm nay nha đầu này đã ở bên ngoài chịu không ít cực khổ, mình cũng

không nên tức giận với nàng, huống chi là mình đã đáp ứng với con trai

rồi.

Vì vậy, hắn nặng nề gật đầu một cái: “Được, vậy nàng nói đi, nàng muốn bái tổ tông thế nào?”

“Ách. . . . .” Bái như thế nào cũng là một vấn đề nan giải, Hạ Thiên

ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy nơi này không có bức hình chân dung của chủ

tịch Mao thì bái lạy thế nào? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt, lại đốt mấy nén hương rồi ngửa mặt lên trời, lạy trời ba lạy?

Vậy cũng không được, lỡ như lạy nhầm người thì phải làm sao bây giờ?

Trên trời nhiều thần tiên như vậy, ai biết chủ tịch Mao có ở trên đó hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nói dứt khoát: “Tiểu Phàm, đi lấy cho mẫu thân

một tờ giấy và một cây bút ra đây, chúng ta bái tổ tông của chúng ta

trước, sau đó đi bái tổ tông của hắn.”

“Được!” Tiểu Phàm rất nghe lời, không nói hai lời đã chạy đi tìm giấy và bút.

Trông thấy cây bút lông, Hạ Thiên lại cảm thấy đau khổ, bình sinh nàng

ghét nhất là dùng bút lông để viết chữ nha, thế mà lại vì cái nghi thức

nhận tổ quy tông vĩ đại này mà nàng lại rất quy củ mà cầm nó lên,

nghuệch ngoạc vài đường trên giấy, không biết là đang vẽ cái gì.

Tiểu Phàm và Ân Tịch Ly đến gần hơn để nhìn, bởi vì muốn dụ dỗ Hạ Thiên

có thể vui vẻ mà theo mình vào cung, nên Ân Tịch Ly đành lòng dối gạt

lương tâm, thở dài nói: “Ồ, không tệ, nha đầu, con cá nàng vẽ trông rất

có cá tính, nhưng dù vậy thì cũng đừng nên vẽ cả xương cá lòi ra ngoài

như vậy chứ.”

Hạ Thiên hơi ngừng tay một chút, trên trán xuất hiện ba vạch đen: “Đại

thúc, mở to con mắt ra mà nhìn cho kỹ, đây là chữ ‘Mao’, chữ ‘Mao’ trong chủ tịch Mao đó!” Mụ nội nó! Dám nói nàng vẽ cá sao? Đôi mắt của hắn

rốt cuộc là bị làm sao vậy?

“. . . . .” Ân Tịch Ly sờ sờ khóe miệng, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Tiểu Phàm đứng bên cạnh sung sướng cười trộm, nhìn thấy phụ vương không nói được câu nào, trong lòng bé vô cùng vui vẻ.

“Ơ, mẫu thân, bái tổ tông mà phải vẽ rắn sao? Tổ tông của chúng ta còn

có rắn nữa à? Chẳng lẽ đó là Bạch Xà và Hứa Tiên mà lúc trước mẹ đã kể

cho con nghe sao?”

Hạ Thiên đập bút xuống bàn ‘ầm’ một tiếng, khóe miệng co quắp: “Shit!

Đây là rồng! Tổ tông của chúng ta là thần long chứ không phải là xà

yêu!”

Ân Tịch Ly đứng bên cạnh cũng cong cong khóe môi, nhìn thấy con trai mình nghẹn họng, hắn cũng rất sung sướng!

“Rồng?” Tiểu Phàm đảo mắt một cái, lập tức đổi lời nói: “Oaa, mẫu thân, con rồng này thật sự rất đẹp nha!”

Lúc này Hạ Thiên mới đắc ý nhướng mi: “Đó là đương nhiên, Tiểu Phàm, mẹ

nói cho con biết, người Trung Quốc chúng ta đều là con cháu của Viêm

Hoàng, con cháu của Viêm Hoàng nhé, đều là truyền nhân của rồng, cho nên tổ tông của chúng ta ngoài chủ tịch Mao ra thì còn có Đông Phương Thần

Long nữa!”

“Dạ, con hiểu rồi!”

Con ngươi của Ân Tịch Ly lại thoáng lay động, trong lòng khẽ thở dài,

hắn có nên nói cho nha đầu này và con trai của nàng biết, cái hình này

căn bản là chả giống rồng, cũng không giống rắn, mà giống như một loại. . . .bò sát.

“Treo cái này lên tường đi!”

Hạ Thiên ném bức tranh cho Ân Tịch Ly, sai hắn đem bức tranh này treo

lên tường, sau đó sai người đem nhang đến đốt, rồi chia cho Tiểu Phàm

một ít, chia cho Ân Tịch Ly một ít, giữ lại một ít cho riêng mình, sau

đó hô to: “Quỳ xuống!”

Nàng hô to một tiếng rồi quỳ xuống đất, ý bảo cha con hai người cũng quỳ xuống.

Tiểu Phàm ngoan ngoãn quỳ xuống, Ân Tịch Ly chỉ chỉ vào lỗ mũi của mình: “Ta cũng phải quỳ sao?”

“Nói nhảm, bái tổ tông mà ngươi dám không quỳ à?” Hạ Thiên vô cùng bất

mãn, mỗi lần ngủ dậy là nàng rất dễ hay nổi cáu, tới nỗi cũng quên mất

trước mắt mình là vị Vương gia đại thúc mà ngày thường nàng luôn có chút sợ hãi.

“Là nàng bái tổ tông, cớ sao ta phải quỳ?” Vương gia đại thúc cũng rất

bất mãn, đường đường là một Vương gia, không phải ai cũng có thể nhận

nổi cái quỳ này của hắn.

“Vậy ngươi mang Tiểu Phàm đi bái tổ tông nhà ngươi, còn mang theo ta làm gì?”

“. . . . .”

Một câu này đã khiến Ân Tịch Ly không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn quỳ xuống.

Lúc này Hạ Thiên mới hài lòng quay đầu lại, thành kính dâng hương, nhìn

lên bức tranh vẽ ‘tổ tiên’, trịnh trọng nói: “Tổ tiên ở trên cao, là con cháu bất hiếu, Hạ Thiên.”

“Là con cháu bất hiếu, Tiểu Phàm!” Tiểu Phàm vội vàng nói theo.

“Là con cháu bất hiếu, Ân Tịch. . . . Hả, ta cũng phải nói theo sao?” Vương gia đại thúc đột nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc hỏi.

Tiểu Phàm và Hạ Thiên không nhịn được mà ném cho hắn một vẻ mặt khinh

thường, như thể muốn bảo rằng ‘ngươi làm ơn đừng có nói nhảm nữa được

không?’

Ân Tịch Ly tức giận, lông mày nhăn lại thành hình chữ xuyên, cắn răng đọc theo: “Là con cháu bất hiếu, Ân Tịch Ly!”

Lúc này Hạ Thiên mới tiếp tục nói: “Mặc dù con không biết cha mẹ mình là ai.”

Tiểu Phàm lập tức nói theo: “Mặc dù con không biết ông bà mình là ai.”

Vương gia đại thúc lại do dự, hắn biết cha mẹ mình là ai, cũng biết ông

bà mình là ai, vậy hắn phải nói thế nào? Ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng

hắn cúi đầu nói: “Mặc dù ta không biết tổ tông Lão Nhân Gia ngài là ai.”

Vì thế, hai mẹ con vô lương liền ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, đến

Viêm Hoàng đại nhân mà còn không biết! Chủ tịch Mao cũng không biết!

Đúng là nông cạn!!

"Nhưng đám con cháu bất hiếu vẫn nên phải cúng bái người, vì vậy mà con

có lòng đưa Phàm nhi đến đây.... À, chuyện đó, mặc dù con mang thai

trước khi kết hôn, dường như là đã phạm vào luật hôn nhân truyền thống

của nhân dân nước Cộng Hòa Trung Quốc chúng ta, nhưng mà . . . . .Nói

thế nào đi nữa thì nhập gia phải tùy tục, đứa nhỏ này đã có, muốn cản

cũng không cản được . . . . . ."

Hạ Thiên tiếp tục lẩm bẩm một tràng dài, tiếp đó lại cắm nhang vào trong lư hương, rồi ra lệnh: “Tiểu Phàm, tự giới thiệu mình với tổ tông Lão

Nhân Gia.”

“Dạ!” Tiểu Phàm rất muốn trợn to mắt, nhưng rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống, tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm tự giới thiệu bản thân.

Vất vả lắm mới nói xong, Ân Tịch Ly cảm thấy vô cùng bất mãn, chưa bao

giờ hắn phải quỳ lâu như vậy, đem nhang cắm vào trong lư hương, hắn liền mở miệng nói: “Xong rồi, bây giờ tổ tông nhà nàng cũng đã lạy rồi, đến

lượt tổ tông của bổn vương.”

“Được.” Lần này Hạ Thiên vô cùng đáp ứng, nàng xoay người trở về giường

cầm theo mấy cái nệm nhỏ, không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng cột vào đầu gối của mình, cũng không quên cột vào đầu gối của Tiểu Phàm.

Ân Tịch Ly cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Nàng lấy mấy cái này làm gì?”

Lần này, Tiểu Phàm rốt cuộc cũng có cơ hội được trợn to mắt, dáng vẻ như đang hỏi ‘sao phụ vương lại đần như vậy’: “Phụ vương, chẳng lẽ người

không nhìn ra được đây là cái nệm sao? Mẫu thân lo lắng lỡ như phải quỳ

lạy tổ tông của phụ vương rất lâu thì làm sao bây giờ? Cho nên mẫu thân

đã chuẩn bị cái nệm này, cho dù có quỳ bao lâu cũng sẽ không cực khổ.”

Khóe miệng của Ân Tịch Ly co quắp: “Vậy tại sao vừa rồi lúc chúng ta quỳ lại không đem ra?”

Hạ Thiên hừ một tiếng: “Quỳ tổ tông của chúng ta thì phải có thành ý, về phần tổ tông của nhà ngươi à. . . . .”

“Có thể đến gặp mặt đã là tốt lắm rồi, còn cần phải có nhiều thành ý như vậy làm gì?” Tiểu Phàm thông minh liền nói tiếp lời của mẹ mình.

“. . . . .” Ân Tịch Ly hoàn toàn im lặng, cố gắng kìm chế sự kích động

muốn đánh một trận vào cái mông của nha đầu kia, bàn tay to nâng lên,

giống như móng vuốt của mèo nhỏ, hung hăng nói: “Nói nhiều như vậy làm

gì! Đi!”

****************************************************

Chương 130tt: Con đã rất nghiêm túc rồi, chẳng qua là bề ngoài trông có chút phấn khởi mà thôi

Trong hoàng thất, việc con cháu bái tổ tiên là một quá trình vô cùng

quan trọng, trước hết là

phải gặp mặt tất cả thành viên quan trọng trong hoàng tộc, để bọn họ

quyết định có thể cho vào gia phả hay không, vì thế nên lúc này, Ân Tịch Ly đang mang theo nữ nhân và con trai của mình đến gặp một đám người

lớn nhỏ trong hoàng tộc.

Sau lưng Ân Tịch Ly là hai mẹ con vô

lương đang tò mò quan sát bốn phía, lại còn thì thào nói chuyện, Ân Tịch Ly cảm thấy phiền, quay đầu lại trừng mắt: “Đừng làm ồn, nơi này là

hoàng cung, nghiêm túc một chút!”

Tiểu Phàm nhíu đôi mày kiếm: “Con đã rất nghiêm túc rồi, chẳng qua là bề ngoài trông có chút phấn khởi mà thôi.”

Hạ Thiên cũng làm ra vẻ như không chấp nhận được, nàng đưa tay chỉ chỉ vào mặt mình: “Ngươi không cho ta tháo cái mặt nạ da người này xuống thì ta có nghiêm túc thế nào, ngươi làm sao biết được?”

Có lầm hay

không vậy? Bắt nàng đeo cái mặt nạ da người này, khiến cho nàng thoạt

nhìn trông giống như một thiếu phụ luống tuổi đã có chồng. Mặc dù nàng

chưa kết hôn mà đã có con, thế nhưng đó cũng chỉ là tình huống bất đắc

dĩ, nàng mới chỉ có 25 tuổi thôi mà? 25 tuổi đấy, ở hiện đại thì đây là

độ tuổi hoàng kim của phụ nữ, tuổi thanh xuân xinh đẹp biết bao. . . . .

“Nếu như nàng muốn hoàng thượng nghĩ nàng là Hướng Linh Lung thì nàng có thể tháo nó xuống.” Ân Tịch Ly nói.

Hạ Thiên hoàn toàn bị những lời này làm cho im bặt một cách triệt để, lúc

trước Hướng Linh Lung đã đem đến cho nàng biết bao nhiêu khổ sở, nhưng

lúc đó là bởi vì nàng còn chưa biết gì, bây giờ thì nàng đã biết khuôn

mặt này có bao nhiêu nguy hiểm, ai biết có khi nào lại bị người ta đem

ra để kiếm chuyện bàn tán hay không?

Nghĩ vậy, nàng trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn, cũng không còn oán trách Ân Tịch Ly bắt mình đeo cái thứ này trên mặt nữa.

Đi qua một dãy hành lang thật dài, lại đến một tòa cung điện, cuối cùng,

khi bọn họ đến trước cánh cửa có ghi ba chữ ‘điện Quỳnh Hoa’ thì dừng

lại.

Hạ Thiên và Tiểu Phàm thở dài nhẹ nhõm, hoàng cung quả nhiên là to lớn, đi đến nỗi hai chân như sắp gãy, khiến cho nàng không khỏi

cảm thán một câu, hoàng đế à, ngài cũng cao ngạo thật đấy, xây cả một

cái hoàng cung xa xỉ như vậy.

“Ly vương điện hạ đến —”

Giọng nói the thé của thái giám cất lên, Ân Tịch Ly dừng lại trước cửa một

chút, sau đó nắm lấy tay của Tiểu Phàm và Hạ Thiên, cùng nhau bước vào

bên trong điện Quỳnh Hoa.

Xoạt xoạt xoạt xoạt ——

Trong

khoảnh khắc vừa bước vào điện Quỳnh Hoa, Hạ Thiên và Tiểu Phàm lập tức

có cảm giác như tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn trên người mình, có tò

mò, có kinh ngạc, có ghen tỵ, có oán hận, có nóng bỏng.

Á ? Oán hận? Hôm nay là ngày đầu tiên nàng vào hoàng cung mà? Sao lại có thể có người hận nàng chứ?

Còn nữa còn nữa, nóng bỏng? Người nào nhìn nàng mà lại nóng bỏng như vậy?

Không thấy nàng đã là một thiếu phụ rồi sao? Chẳng lẽ vừa nhìn thấy đã

coi trọng nàng? Nàng cảm thấy có chút ngạc nhiên, theo ánh mắt nóng bỏng này nhìn qua, thật trùng hợp lại chạm phải ánh mắt của Ân Dã Thần, Ân

Dã Thần đang lặng yên ngồi tại nơi đó, dùng ánh mắt chăm chú nhìn Hạ

Thiên, tuy không phải là gương mặt đó, nhưng hắn biết, hơi thở đó chính

là của nàng.

Nàng thật sự đã trở lại rồi, quả nhiên là nàng, quả nhiên là nàng!

Lòng Ân Dã Thần từ từ kích động, đôi mắt không hề chớp, chỉ chăm chú nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên hoàn toàn ngẩn người, vội vàng mở to hai mắt, bàn tay nhỏ bé giấu trong áo khẽ nắm chặt lại, thật không ngờ, rốt cuộc vẫn phải gặp hắn. . . . .

Lại còn là dưới tình huống này.

Nàng không đổi sắc mặt, khẽ hít sâu một hơi, khuôn mặt lại có chút hờ hững, cũng không hề nhìn Ân Dã Thần nữa.

Ánh mắt của Ân Dã Thần thoáng qua một tia mất mát, nhưng rốt cuộc vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.

Hạ Thiên cũng chẳng còn quan tâm đến ánh mắt mọi người như thế nào, cho dù là oán hận thì cũng mặc kệ, nàng vượt lên phía trước, sánh bước cùng

với Ân Tịch Ly tiến vào đại điện.

Dĩ nhiên là nàng không biết bên trong hậu cung có bao nhiêu quý phi, bao nhiêu phi tần và hoàng tử muốn bám víu cái mối quan hệ này, muốn đem cháu gái, người thân của mình gả

cho Ân Tịch Ly, nhưng Ly vương điện hạ lại không thích bất kỳ một ai.

Bao nhiêu thiên kim tiểu thư có thân phận cao quý như vậy mà không thích,

lại đi thích một thiếu phụ như vậy, còn để cho nàng ta sinh con trai cho mình, hôm nay còn đưa nàng ta vào cung, chỉ sợ không có cửa đâu.

Ân Tịch Ly dẫn hai mẹ con đến hành lễ với người đang ngồi ở chính giữa đại điện: “Tham kiến hoàng thượng!”

“Ừm.” Thiên Thịnh Đế ngồi trên long ỷ phất phất tay cho Ân Tịch Ly đứng dậy,

nhưng lại không đả động gì đến Hạ Thiên và Tiểu Phàm, chỉ lặng lẽ dùng

đôi mắt đầy bí hiểm quan sát hai mẹ con nàng.

Hạ Thiên cảm thấy

mình giống như là đang ngồi trên bàn chông, trong lòng lặng lẽ toát mồ

hôi hột, cảm giác vô cùng khẩn trương, từ trước tới giờ, bậc Đế Vương

vẫn luôn thay đổi thất thường, chỉ cần không cẩn thận mà chọc vị hoàng

đế lão đại này nổi giận thì cho dù nàng có mười cái đầu cũng không đủ để chém.

Nhưng mà. . . . hoàng thượng nha. . . . .

Là hoàng

thượng chân chính nha. . . . . Là một công dân hiện đại, nếu chẳng may

có bị xuyên qua, nhưng không thể gặp mặt hoàng thượng thì cũng chỉ là

một lần xuyên qua không bao giờ hoàn mỹ, huống hồ, ai mà không muốn biết hoàng thượng trông như thế nào?

Nàng lén lút ngước mắt lên nhìn

Thiên Thịnh Đế đang ngồi trên long ỷ, không ngờ lại chạm phải ánh mắt

của Thiên Thịnh Đế đang quan sát mình, nàng nhất thời hốt hoảng, vội vã

cúi đầu.

Tiểu Phàm có chút ngạc nhiên, hết nhìn đông một chút rồi lại nhìn tây một chút, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, trong

lòng bé cảm thấy thật không thoải mái, cảm giác mình giống như một chú

khỉ đang đứng ở đây để cho mọi người quan sát, nhưng thần thái trong

sáng ngây thơ trên khuôn mặt, lại mang theo vài phần khéo léo cùng mấy

phần rụt rè, cộng thêm một chút tò mò.

Trông thấy Thiên Thịnh Đế đang nhìn mình, Tiểu Phàm còn khẽ nghiêng nghiêng đầu, nhìn ông rồi nở một nụ cười ngọt ngào.

Thiên Thịnh Đế nhất thời bị bé chọc cười, trong lòng thầm than, đứa nhỏ này

vẫn còn ít tuổi như vậy mà đối mặt với nhiều người lại không hề có một

chút khẩn trương, thật là khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Điểm này, so với vị mẫu thân nhìn không có gì đặc biệt kia, quả nhiên là khác một trời một vực.

Bên trong điện Quỳnh Hoa, yên tĩnh không một tiếng động, Thiên Thịnh Đế

cũng không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hai mẹ con đang quỳ bên

dưới, ông không nói lời nào khiến cho tất cả mọi người trong đại điện

cũng không dám hó hé một câu.

Một lúc sau, Ân Tịch Ly cảm thấy có chút đau lòng, không khỏi nghĩ đến, thật may là nha đầu kia lại thông

minh đột xuất như vậy, còn biết đường mà lót một miếng nệm ở đầu gối,

như vậy thì sau khi đứng lên cũng cảm thấy thoải mái một chút, nếu

không, quỳ lâu như vậy thì làm sao chịu được?

Nếu như trước đó,

trong lòng Thiên Thịnh Đế còn có một chút mong đợi nho nhỏ, không biết

cô gái đó như thế nào mà có thể khiến cho đệ đệ nhỏ nhất của ông coi

trọng như vậy, hoàn toàn nguyện ý để cho nàng vì mình mà sinh con dưỡng

cái, nhưng không ngờ bộ dạng của Hạ Thiên lại giống một thiếu phụ như

vậy, khiến ông cảm thấy có chút thất vọng, nhưng dũng khí của nàng cũng

rất đáng để ông tán thưởng, mi tâm đang nhíu chặt khẽ giãn ra, ông giơ

tay lên nói: “Các ngươi cũng đứng lên đi!”

Rốt cuộc cũng buông tha cho bọn họ rồi. . . . Hai mẹ con vội vàng cám ơn rồi đứng dậy.

Tiếp theo là gì nữa đây? Sau khi quỳ trước mặt hoàng thượng rồi còn phải làm cái gì nữa? Ánh mắt bọn họ lóe sáng, cùng nhau nhìn về phía Ân Tịch Ly, tổ tông của nhà ngươi đây sao? Không phải là ngươi muốn đưa ta đến bái

tổ tông nhà ngươi sao? Sao nhìn kiểu gì cũng không thấy tổ tông mà chỉ

thấy một đám người đang ngồi xem trò vui vậy?

Ân Tịch Ly bị hai

mẹ con nhìn đến mất tự nhiên, vội ho khan hai tiếng, vừa định lên tiếng

thì Thiên Thịnh Đế lại nói: “Ngươi, tới đây!”

Thấy Thiên Thịnh Đế chỉ mình, Tiểu Phàm sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn ‘vâng’ một tiếng rồi

đi tới bên cạnh ông, ngọt ngào nói: “Chào hoàng thượng thúc thúc!”

Lúc này, đến lượt Thiên Thịnh Đế bị bé làm cho sửng sốt: “Ngươi gọi ta là gì?”

Tiểu Phàm chớp chớp đôi mắt: “Hoàng thượng thúc thúc nha!”

Nghe nói cái vị phụ vương từ trên trời rơi xuống này là em trai nhỏ nhất của hoàng thượng, vậy theo như vai vế thì mình gọi ông ấy là thúc thúc chắc là không sai? Nhưng dù gì người ta cũng là hoàng thượng, cho nên mình

gọi là hoàng thượng thúc thúc cũng không sai chứ?

Hạ Thiên và Ân

Tịch Ly đều toát mồ hôi vì Tiểu Phàm, đặc biệt là Ân Tịch Ly, chỉ hận

mình bây giờ không thể vả mấy cái vào cái miệng nhỏ kia, tiểu tử thúi

này, hắn dạy con mình nói thế từ lúc nào?

Thiên Thịnh Đế sửng sốt mất nửa ngày, một lúc sau lại đột nhiên bật cười thật to: “Tốt! Tốt!

Không hổ là con trai của Ân Tịch Ly, là con cháu trong hoàng tộc của

trẫm! Không tệ! Không tệ! Haha!”

Mấy chữ ‘tốt’ liên tiếp khiến Hạ Thiên yên tâm phần nào, một câu ‘con cháu trong hoàng tộc’ lại càng

khiến hốc mắt nàng không khỏi nóng lên, nhìn dáng vẻ này của Thiên Thịnh Đế, xem ra là đã chấp nhận Tiểu Phàm rồi.

Ân Tịch Ly cũng thở

phào nhẹ nhõm, nhìn lại con trai của mình, không nhịn được mà giương nhẹ khóe môi, trong lòng cảm thấy vô cùng hãnh diện.

Ngoài Thiên

Thịnh Đế, sắc mặt của mọi người cũng có phần kỳ lạ. Sau khi đứng lên, Hạ Thiên tự giác đứng bên cạnh Ân Tịch Ly, lúc này nàng mới phát hiện, bên trong chính điện có không dưới hai mươi người.

Đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, Hạ Thiên mới phát hiện một bóng dáng quen thuộc, mà lúc này, Ân Tử Dương đang dùng ánh mắt kỳ lạ, quan sát Hạ Thiên từ trên

xuống dưới, hắn cảm thấy khó hiểu, vì sao mới hôm qua còn là Hạ Thiên,

sao tự dưng bây giờ lại đổi thành người khác rồi?

Ân Tử Dương

không hề biết Hạ Thiên đã đeo mặt nạ, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, thậm

chí còn có chút hoài nghi người này không phải là Hạ Thiên.

Hạ Thiên nhìn hắn, khẽ mỉm cười, Ân Tử Dương có chút thụ sủng nhược kinh [*], ngượng ngùng nở một nụ cười đáp trả.

[*] được sủng ái mà lo sợ

Lúc này, Thiên Thịnh Đế đã ôm Tiểu Phàm đặt lên trên đùi mình, cười nói với Ân Tịch Ly: “Tịch Ly, đứa nhỏ này của đệ, trẫm rất thích!” – Hắn lại

cúi đầu hỏi: “Nói cho hoàng thượng thúc thúc nghe một chút, con tên gì?”

“Con tên Hạ Phàm!” Tiểu Phàm khéo léo trả lời, giọng nói lảnh lót véo von, khiến cho ai nấy đều yêu mến.

“Hạ Phàm?” Thiên Thịnh Đế nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Ân Tịch Ly và Hạ

Thiên: “Con cháu hoàng tộc họ Ân của ta, tại sao lại mang họ Hạ?”

Ân Tịch Ly khom người hành lễ: “Hoàng huynh, những năm gần đây thần đệ

không biết là mình đã có Tiểu Phàm, Tiểu Phàm theo họ mẹ, mấy năm gần

đây, mẹ con bọn họ ở bên ngoài đã chịu không ít khổ cực, lần này thần đệ đưa bọn họ trở về cũng bởi vì muốn đưa hai mẹ con vào cung, kính xin

hoàng thượng cho Tiểu Phàm đổi thành họ Ân, ghi tên vào tộc phổ (*).”

(*) tộc phổ: gia phả

Thiên Thịnh Đế trầm ngâm nửa ngày, rồi lại nhìn Hạ Thiên một cái, cuối cùng

gật đầu nói: “Chuyện này trẫm có thể chuẩn tấu, còn về phần mẫu thân của Tiểu Phàm. . . . .”

Hạ Thiên vừa nghe Thiên Thịnh Đế nói như vậy thì lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, ta. . . . A. . . . Dân nữ có

chuyện muốn cầu kiến.”

******************************************

Chương 130: Nhận tổ quy tông

“Chuyện gì, nói đi!” Thiên Thịnh Đế nể mặt Tiểu Phàm nên thái độ đối với Hạ Thiên cũng đã khá hơn nhiều.

Hạ Thiên rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Hoàng thượng, có thể nhìn thấy Tiểu Phàm nhận tổ quy tông thì coi như tâm nguyện của dân nữ đã hoàn thành, cũng không dám có bất kỳ yêu cầu xa vời nào nữa, cho nên chờ khi Tiểu Phàm trở về bên cạnh đại thúc. . . . a, bên cạnh Vương gia thì dân nữ sẽ rời đi!”

Nghe vậy, ánh mắt của Thiên Thịnh Đế chợt lóe, nữ nhân này không phải là cố tình mang theo con trai trở lại là vì muốn củng cố địa vị sao? Hay là nàng ta đang cố ý đồ gì khác?

Khi nghe Hạ Thiên vừa nói xong câu này, Ân Tịch Ly giận đến tái mặt, nàng vậy mà. . . . lại không muốn sống ở Ly vương phủ? Còn có ý nghĩ muốn bỏ đi? !

“Hoàng thượng!” Ân Tịch Ly tiến lên kéo tay Hạ Thiên, ánh mắt thâm trầm đáng sợ: “Chuyện này thần đệ sẽ tự mình. . . . .”

“Aizzz!” Thiên Thịnh Đế đột nhiên khoát tay cắt đứt lời nói của Ân Tịch Ly, đầu hơi nghiêng xuống một chút, nhìn Tiểu Phàm hỏi: “Tiểu Phàm muốn nói gì với trẫm sao?”

Tiểu Phàm lấy tay che ở hai bên khóe miệng, lặng lẽ nói điều gì đó vào trong tai Thiên Thịnh Đế, Thiên Thịnh Đế nghe xong, lập tức cười ha hả: “Hahaha. . . . Tiểu Phàm, con nói thật chứ?”

“Dạ!” Tiểu Phàm gật đầu, môi nhỏ khẽ nhếch, cười gian như hồ ly.

“Được! Vậy trẫm nghe theo lời của con!” Thiên Thịnh Đế cười lớn.

Bên trong điện, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, không biết tiểu quỷ này đã nói gì với hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng khí thế bừng bừng, ai nấy đều cảm thấy ghen tị, cảm thấy không cam lòng, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn tên tiểu quỷ này rốt cuộc là có bản lãnh gì mà vừa mới gặp hoàng thượng đã có thể lấy được sự sủng ái của ngài như vậy, hừ, quả nhiên cũng là một loại hồ ly, giống y chang mẫu thân của nó, thoạt nhìn xấu xí như vậy, vậy mà bản lãnh mê hoặc lòng người cũng không vừa.

Thiên Thịnh Đế nhìn xuống Hạ Thiên, nói: “Về phần ngươi, mặc dù ngươi đã vì Tịch Ly mà sinh ra Tiểu Phàm, nhưng dù sao các ngươi vẫn chưa thành thân, hôm nay Tiểu Phàm đã nhận tổ quy tông, nếu ngươi bỏ đi, chẳng phải là đã khiến cho Tiểu Phàm đau lòng khổ sở vì không thể sống bên cạnh mẫu thân nữa ư?”

Hạ Thiên cắn cắn môi, thật ra thì làm sao nàng có thể đành lòng rời xa Tiểu Phàm, chỉ là hôm nay Tiểu Phàm đã nhận tổ quy tông, vậy chẳng phải nàng và đại thúc trên danh nghĩa đã là vợ chồng rồi hay sao?

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến thân phận của mình, mặc dù quan niệm của nàng đối với chuyện này không có là gì cả, thế nhưng, nàng là người của thế kỷ 21, sau khi đã được học qua giáo dục cao đẳng, nàng làm sao có thể chấp nhận chuyện một chồng nhiều vợ đây?

Huống chi, với thân phận của nàng, cho dù có thật sự gả cho đại thúc thì e rằng cũng chỉ được làm thiếp, hoặc cùng lắm thì chỉ là một trắc phi mà thôi. . . .

Nghĩ tới trắc phi, nàng liền nhớ tới Liên Tĩnh cũng đang ở trong vương phủ, trong lòng lập tức chán ghét tới cực điểm, bắt nàng phải chia sẻ phu quân của mình với người khác, nàng thật sự không làm được.

Cho nên, nàng tình nguyện không lấy chồng, tình nguyện rời đi.

Thiên Thịnh Đế không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình: “Chẳng qua, chuyện giữa ngươi và Tịch Ly, trẫm cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ cần Tiểu Phàm không phải ra ngoài bôn ba nữa, thì chuyện giữa các ngươi, tự các ngươi giải quyết đi!”

“Hả?” Hạ Thiên sửng sốt, hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Để cho bọn họ tự giải quyết? Vậy thì có khác nào là đang bảo, nàng có muốn sống cùng đại thúc hay không là do nàng tự quyết sao?

Nói cách khác, nàng chẳng những được ở bên cạnh Tiểu Phàm, có thể ăn uống sinh hoạt ở trong Ly vương phủ, nhưng cũng không hà tất phải dính dáng cùng đại thúc? Lại càng có thể không cần gả cho hắn?

Ánh mắt nàng dần dần sáng lên, giống như là bông hoa giữa trời đông bỗng nhiên được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nháy mắt đã nở rộ: “Đa tạ hoàng thượng khai ân!”

Nàng thì rất hài lòng, nhưng Ân Tịch Ly lại cực kỳ bất mãn: “Hoàng thượng, nhưng nàng ấy là mẹ của Tiểu. . . .”

“Tịch Ly à!” Thiên Thịnh Đế lại một lần nữa cắt đứt lời nói của Ân Tịch Ly, trong lời nói còn mang theo chút ý tứ sâu xa: “Trẫm là đang cho đệ cơ hội. . . .” Đường đường là một Ly vương điện hạ, ngay cả một thiếu phụ cũng không giữ được, chẳng lẽ phải bức hôn? diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật là mất thể diện, Thiên Thịnh Đế cũng không muốn người ta nói Ân Tịch Ly thân là một vương gia, thế mà ngay cả một thiếu phụ cũng không muốn gả cho hắn.

Tiểu Phàm vội vàng chớp chớp mắt, tựa như đang muốn nói điều gì, Ân Tịch Ly nhìn Tiểu Phàm đang ngồi trong lòng Thiên Thịnh Đế, lại không ngừng nháy mắt với hắn, khẽ mấp máy môi, liếc nhìn Hạ Thiên đang có chút khoái chí, lông mày khẽ nhíu lại thành hình chữ xuyên, cuối cùng vẫn chỉ có thể cắn răng đồng ý: “Thần đệ đã hiểu. . . .”

Nói xong liền quay đầu lại, trợn mắt nhìn Hạ Thiên với vẻ mặt ‘cứ chờ xem, trở về bổn vương sẽ trừng trị nàng thế nào’.

Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng theo bản năng, tại sao vậy nhỉ. . . . Tự mình không dám kháng chỉ, lại còn đổ lên đầu nàng? Nàng bĩu môi, trong lòng không hiểu rõ là cảm giác gì, không muốn cứ suốt ngày bị hắn bắt nạt như vậy, nhưng trong điện đang có rất nhiều người, nàng đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

Ai bảo người ta là một Vương gia. . . .

Ai bảo người ta còn có Hoàng thượng chống lưng ở phía sau như vậy?

Ai bảo tại mình không tiền không thế, không thân phận không địa vị?

Nữ nhân co được giãn được, nàng chấp nhận.

Sau khi cúi chào hoàng thượng, bây giờ thì phải đến chào họ hàng trong hoàng tộc, Thiên Thịnh Đế đưa một ấm trà và một bình trà cho Tiểu Phàm và Hạ Thiên, để bọn dâng trà cho từng người đang ngồi ở trong điện.

“Đây là thái tử điện hạ!” Đi tới trước mặt một nam tử đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới đại điện, Ân Tịch Ly giới thiệu.

Tiểu Phàm dâng lên một ly trà, nhẹ nhàng nói: “Thái tử điện hạ, mời dùng trà.”

Thái tử Ân Thừa Khánh híp đôi mắt hoa đào rất đẹp, cười cười nhận lấy ly trà, rồi lại vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Phàm, nói: “Sau này cứ gọi ta là thái tử ca ca được rồi, con trai của thái tử ca ca lớn hơn Tiểu Phàm mấy tuổi mà nhìn thấy Tiểu Phàm còn phải gọi một tiếng thúc thúc đấy, haha.”

Khóe miệng Hạ Thiên co quắp, vai vế. . . . Tiểu Phàm nhà nàng mới có mấy tuổi mà đã bị gọi là thúc thúc? Đây khác nào là trù cho người ta già đi?

Khóe miệng khẽ giựt giựt, thật may là nàng và đại thúc không có quan hệ gì, vậy nên không phải dâng trà! Nàng quả thật là có chút đau lòng cho con trai bảo bối. . . .

Thái tử uống xong ly trà thì đến phiên nhị công chúa, nhưng công chúa đã sớm lấy chồng ở nước Phan xa xôi, đương nhiên lúc này sẽ vắng mặt, mà sau nhị công chúa, chính là tam hoàng tử.

Hạ Thiên căng thẳng nắm chặt tay, hơi toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, Ân Dã Thần đang đứng trước mặt, nàng cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, nàng hiểu rất rõ, Ân Dã Thần đã sớm nhận ra nàng, chẳng qua là nàng không hiểu, tại sao bây giờ hắn lại chưa vạch trần thân phận của nàng?

Ân Dã Thần lẳng lặng nhìn Hạ Thiên, đôi con ngươi sâu thẳm như hắc động, có thể hút người ta vào trong đó, sâu không thấy đáy, hắn cứ lẳng lặng nhìn nàng như vậy, ánh mắt có chút nóng bỏng, lại có chút thất vọng, nhưng nhiều nhất chính là phức tạp.

Hắn biểu hiện quá rõ ràng, khiến cho tất cả mọi người trong chính điện cũng không khỏi nhìn Hạ Thiên nhiều hơn mấy lần, lại trông thấy Hạ Thiên đang cụp mắt, tựa như là không muốn nhìn mặt Ân Dã Thần, khiến mọi người không khỏi âm thầm suy đoán, chẳng lẽ giữa thiếu phụ này và tam hoàng tử có bí mật gì đó?

Ân Tịch Ly cũng khẽ nhướng mày, đương nhiên là hắn không quên, Dã Thần vẫn có tâm tư đối với Hạ Thiên. Nhưng nha đầu này đã là mẫu thân con trai của hắn, hắn cũng sẽ không để cho Dã Thần có cơ hội đâu!

“Tam ca, mời dùng trà!” Tiểu Phàm đã gặp mặt Ân Dã Thần ngày hôm qua, trông thấy vị đường ca trước mắt này vẫn đang nhìn chằm chằm mẹ ruột của mình, trong lòng bé vô cùng khó chịu, giọng nói hơi gắt lên, không còn nhẹ nhàng như lúc trước, tựa như đang cảnh cáo và uy hiếp.

Rốt cuộc Ân Dã Thần cũng dời mắt khỏi Hạ Thiên, nhìn đến Tiểu Phàm.

Hạ Thiên thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng đứng vào bên cạnh Ân Tịch Ly.

Tiểu Phàm mở to mắt, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Ân Dã Thần, trong giọng nói lại mang theo chút ngây thơ, nhưng lời nói lại không hề ngây thơ chút nào: “Chẳng lẽ tam ca không thích Tiểu Phàm kính trà sao?”

“Không phải!” Ân Dã Thần trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng, môi mỏng phát ra âm thanh có chút xúc động: “Sao có thể không thích được!”

Hắn nhận lấy ly trà rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó lẳng lặng nhìn Tiểu Phàm một cái, môi mỏng chậm rãi nở ra một nụ cười.

Đúng vậy, sao có thể không thích chứ, đó là con trai của nàng, làm sao hắn có thể không thích, huống chi lại còn là một đứa nhỏ thông minh như vậy.

“Cám ơn tam ca.” Lúc này Tiểu Phàm mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Không cần khách sáo.” Ân Dã Thần khẽ nâng tay, như đang muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Phàm, ấy vậy mà Tiểu Phàm cứ như không hề hay biết, lại vừa lúc đi đến chỗ ngồi của người khác.

Ân Dã Thần vừa nâng tay lên, lại chậm rãi hạ xuống, ánh mắt khẽ động, không thể hiểu rõ tâm trạng phức tạp của mình lúc này, một chút cảm giác đau thương cứ mơ hồ quanh quẩn.

Hạ Thiên có cảm giác nàng và Tiểu Phàm giống như hai con khỉ, đang đứng giữa đám đông cho người ta quan sát, cảm giác đó thật không thoải mái chút nào, thế nhưng nàng chỉ có thể giấu vào sâu trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.

Quay đầu lại, lặng lẽ nhìn con trai mình, trên khuôn mặt của Tiểu Phàm vẫn luôn mang theo nụ cười ngây thơ ngọt ngào, rất dễ gạt người, thế nhưng ngón út của bé lại duỗi ra thẳng tắp, Hạ Thiên biết đây là dấu hiện lúc con trai bảo bối đang mất hứng, trong lòng khẽ cảm thấyđau nhói.

Tiểu Phàm là con trai nàng, người khác không hề hay biết, hoặc thậm chí ngay cả chính bé cũng không hề hay biết, chỉ cần gặp chuyện không vui thì ngón tay út của bé sẽ duỗi ra thẳng tắp, tựa như trong lòng đang cố gắng chịu đựng vậy.

Nàng khẽ thở dài, tự hỏi mình, để cho bé trở về bên cạnh đại thúc, rốt cuộc là đúng hay sai?

Từ xưa tới nay, trong hoàng tộc, tình cảm gia đình vẫn luôn mỏng manh, chỉ có tranh giành quyền lực, nàng lo lắng những chuyện mà tương lai Tiểu Phàm phải đối mặt, thật sự rất lo lắng.

Mặc dù, đại thúc là Vương gia, nhưng lỡ một ngày nào đó triều đình lung lay, nếu đi theo sai người thì cũng là một loại nguy hiểm, cho nên người ta vẫn thường hay nói: gần vua như gần cọp.

“Thất ca!” Tiểu Phàm dâng trà từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng đã đi tới chỗ của Ân Tử Dương, Ân Tử Dương rất thích đứa con trai này của hoàng thúc, trông thấy Tiểu Phàm đã đi tới trước mặt mình, hắn khẽ mỉm cười, đưa tay bế Tiểu Phàm lên, cười nói: “Tiểu Phàm, sau này đệ có thể thường xuyên đển phủ Thất hoàng tử để chơi với thất ca, thất ca nhất định sẽ dẫn đệ đi ăn thật nhiều món ngon!”

“Thật sao?” Đôi mắt to tròn bỗng sáng lên, Tiểu Phàm giơ bàn tay nhỏ bé, trắng trắng mềm mềm ra trước mặt Ân Tử Dương: “Vậy thất ca có quà ra mắt cho Tiểu Phàm không?”