Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 129: Bí mật của Nhậm Diệc

Ân Tịch Ly cười

một tiếng, hắn biết con trai mình cũng giống như mẹ của bé vậy, đôi lúc

sẽ nói một số câu khiến người ta khó hiểu, mặc dù không biết tại sao bọn họ lại nói những lời như vậy nhưng hắn vẫn có thể hiểu được đại khái

phần nào.

Ôm bé đặt lên trên đùi mình, Ân Tịch Ly cười nói: “Sao thế, Tiểu Phàm không thích được người khác hầu hạ sao?”

Tiểu Phàm liếc mắt xem thường: “Con không cần một đám người lúc nào cũng tò

tò đi sau mông mình, nhiều người như vậy sẽ cảm thấy mất tự do, dù gì

con cũng có quyền riêng tư nha.”

“Haha, được rồi, ta biết con

cũng không phải là một đứa trẻ bình thường mà.” Ân Tịch Ly cười cười,

giơ tay véo nhẹ mũi bé: “Vậy thì hai cha con chúng ta tắm chung nhé!”

“Hả?” Lông mày của Tiểu Phàm nhíu lại thật chặt: “Như vậy không tốt lắm đâu,

mẫu thân nói, không mặc quần áo, rất xấu hổ nha. . . . .”

“Sao lại không tốt?” Ân Tịch Ly nhướng mày: “ Cha con cùng nhau tắm rửa, thiên kinh địa nghĩa(*)!” (đạo lý hiển nhiên/việc làm chính đáng)

“Không muốn. . . . .” Bạn nhỏ Tiểu Phàm tiếp tục giãy giụa, Ân Tịch Ly không

thèm để ý đến sự phản kháng của bé, nhấc bổng bé ném vào trong hồ nước,

khiến cho bọt nước trắng xóa văng lên tung tóe.

“Cha thật quá đáng, tại sao lại có thể ném con xuống đây!”

“Haha, được rồi, chẳng phải phụ vương cũng đã xuống với con rồi hay sao?”

Chỉ một lát sau, bên trong căn phòng nho nhỏ lại vang lên tiếng nói cười

vui vẻ ấm áp, hai cha con kẻ nói người cười, chơi đùa huyên náo.

Mà lúc này, ở bên ngoài Ly vương phủ, một nữ nhân lại đang điên cuồng tức giận.

“Cái gì? ! Vương gia mang về một nữ nhân không rõ lai lịch? Lại còn có thêm một đứa nhỏ?”

Liên Tĩnh quát ầm ầm, hất tung chén trà mà nha hoàn vừa đưa tới, ả thở phì

phò rống to: “Nữ nhân kia là ai? Là hồ ly tinh từ nơi nào đến? Lại dám

quyến rũ Vương gia sao !”

“Nô tỳ cũng không biết, nhưng nghe nói

là vương gia rất thích hai mẹ con tiện nhân kia, vừa trở về Ly vương

phủ, vương gia đã sai người ban tặng rất nhiều lễ vật cho bọn họ, đã

thế, lại còn cho ở tại Tây Sương viện nữa.”

Nha hoàn phụ trách

việc dò la tin tức vội vàng nói, trong lòng lại không khỏi có chút lo

lắng, Liên phi nương nương đến vương phủ này đã hơn mười năm, nhưng vẫn

không thể sinh con được cho Vương gia, thật ra thì, đó cũng không phải

là do Liên phi nương nương không có tiền đồ, mà là do từ trước đến giờ,

Vương gia chưa bao giờ qua đêm ở chỗ của Liên phi nương nương.

Năm Liên phi nương nương vừa tròn 17 tuổi thì đã được gả cho vương gia,

nhiều năm trôi qua, chỉ trừ ngày thành thân năm đó Vương gia ngủ cùng

giường với Liên phi nương nương, thì sau đó cũng không xuất hiện thêm

lần nào nữa, đám hạ nhân bọn họ cũng cảm thấy sốt ruột dùm Liên phi

nương nương, sợ Liên phi nương nương không giữ được địa vị của mình,

nhưng nhiều năm như vậy mà vương gia cũng không cưới thêm phi tử nào

khác, điều này cũng khiến cho bọn họ an tâm phần nào, chỉ cần vương gia

không lập chính phi thì Liên phi nương nương chính là nữ chủ nhân duy

nhất của vương phủ.

Nhưng mà lần này, Vương gia xuất chinh trở về lại mang theo một nữ nhân không rõ lai lịch! Nghe nói nữ nhân này lại

còn sinh cho vương gia một đứa con trai! Trước hết không nói tới việc

đứa con trai này có phải là của vương gia hay không, nhưng từ cái cách

mà Vương gia đối xử với nữ nhân kia, cộng thêm những cử chỉ, hành động

yêu thương đứa bé kia như thế nào, thì ngay cả vị trí nữ chủ nhân của

Liên phi nương nương cũng rất nguy hiểm.

“Còn được ở trong Tây

Sương viện?” Một câu này của nha hoàn giống như quả bom oanh tạc ở trong lòng Liên Tĩnh, hai mắt ả tức nổ đom đóm: “Vương gia lại để cho hồ ly

tinh đó ở trong Tây Sương viện?!”

Thân thể của ả lảo đảo, giận

đến nỗi cả người run lên: “Người đâu? Người đâu? Mau đi xem cho ta! Xem

thử cái con tiện nhân kia có ba đầu sáu tay gì? Ta muốn xem xem rốt cuộc là con tiện nhân đó đã quyến rũ vương gia thế nào! Còn không mau đi?

Nhanh lên!”

“Dạ!” Đám nha hoàn vội vàng cáo lui, bỏ lại một mình Liên Tĩnh với sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Giờ khắc này, trong lòng ả không hề yên ổn, ả đang lo sợ, lo sợ sự chờ đợi

suốt cả quãng thanh xuân của mình, kết quả rồi cũng sẽ như cơn gió, bay

đi, không bao giờ trở lại!

*

Sau khi cùng cha mình ‘tắm

uyên ương’ xong, Tiểu Phàm ngâm nga một bài hát quen thuộc mà mẫu thân

đã từng dạy, bước chân nhẹ nhàng trở về phòng mình.

Vừa mới bước

vào cửa, một khuôn mặt buồn bã bỗng nhiên phóng đại ngay trước mắt,

khiến cho bé giật mình, khẽ lui về phía sau mấy bước.

“Sư . . .sư phụ?” Tiểu Phàm đưa tay vỗ vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, sau đó bước vào

phòng, đóng cửa lại: “Sư phụ, người đang tính hù dọa ai vậy, người không phải là đang muốn hù chết đại Độc Thánh tương lai đó chứ?”

Nhậm

Diệc hé ra khuôn mặt buồn bã, mang theo sự ủy khuất, tố cáo Tiểu Phàm:

“Tiểu Phàm Phàm. . . . . Con thật sự làm tổn thương tấm lòng của sư phụ. . . .”

“Con làm sao cơ?” Tiểu Phàm im lặng trợn mắt.

“Con có mới nới cũ. . . .” Nhậm Diệc cầm khăn quẹt qua quẹt lại, không biết đã lau hết bao nhiêu nước mắt, lẩm bẩm lên án.

“Nào có?” Bé có mới nới cũ khi nào nha.

“Con trọng phú khinh bần. . . .” Hắn lại tiếp tục lên án.

“. . . . Con mắt nào của người thấy con trọng phú khinh bần?” Tiểu Phàm

gãi gãi đầu, lại có chút chột dạ, hỏng bét, sao sư phụ lại biết mình yêu tiền? Chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì rồi sao? Lần này nguy rồi, nếu

lỡ sư phụ giành bạc với mình thì phải làm sao bây giờ?

“Con. . .con ghét bỏ ta. . . .” Nhậm Diệc vung tay lên, ngã nhào xuống chiếc giường mềm mại, bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương.

“Sư phụ, sư phụ. . . . .Có gì thì từ từ nói, có gì thì từ từ rồi nói

nha!” Tiểu Phàm thấy sư phụ mình bắt đầu ăn vạ, dọa cho bé toàn thân

toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng dụ dỗ: “Làm sao Tiểu Phàm có thể ghét bỏ

sư phụ, sư phụ cũng giống như là cha của Tiểu Phàm vậy, từ bé, Tiểu Phàm đã không có cha bên cạnh, sao Tiểu Phàm có thể vứt bỏ sư phụ được chứ?”

“Thật không?” Nhậm Diệc nước mắt lưng tròng nhìn bé, cái dáng vẻ giả vờ đáng thương này thật là giống Tiểu Phàm y như đúc. ( T/g: Tiểu Phàm chính là bị hắn dạy hư mà, oa…..)

“Thật thật, Tiểu Phàm thề, lấy danh nghĩa của bạc ra để thề, nếu con thật sự

ghét bỏ sư phụ thì cả đời này con sẽ không thể phát tài!” Nếu bé không

thể phát tài, thì chờ đến khi phụ vương để cho bé nhận tổ quy tông, đến

lúc đó bé sẽ có tên là Ân Phàm, hắc hắc, một tên nhóc con nào đó đang âm thầm cười gian ở trong bụng.

“Phải không? Vậy ta hỏi con, bắt

đầu từ hôm nay, con thật sự là muốn ở lại cái vương phủ rắm chó này à?”

Nhậm Diệc đột nhiên đứng dậy, tròng mắt híp lại, mang theo hơi thở mãnh

liệt áp bách, hoàn toàn khác với cái người vừa nằm ăn vạ trước đó.

Đây mới thật sự là Độc Thánh Nhậm Diệc chân chính, tâm ngoan thủ lạt, một độc quỷ trong tay đã nhuốm máu của vô số sinh linh.

“Sư phụ!” Thấy hắn như vậy, Tiểu Phàm cũng nghiêm mặt: “Người biết mục

đích con tới kinh thành là gì mà, ở đây cũng chỉ là tạm thời, nhưng nếu

sau này mẫu thân quyết định muốn ở lại, con cũng sẽ ở lại!”

Quyền quyết định, nằm trong tay của mẫu thân, chứ không phải nằm trong tay bé.

Nhậm Diệc cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ đến lúc đó, cho dù hai người có muốn

rời đi thì Ân Tịch Ly cũng sẽ ngăn không cho hai người đi, dựa vào thế

lực của hắn, chỉ sợ hai mẹ con con không thể dễ dàng chạy thoát được.”

Tiểu Phàm chậm rãi nói: “Vậy thì thế nào? Tuy phụ vương có thế lực rất lớn,

nhưng chỉ cần con muốn rời đi thì không ai có thể ngăn cản, trừ phi đó

là mẫu thân.”

Giờ khắc này, biểu hiện rõ trên nét mặt của bé cũng không phải là biểu hiện mà một đứa trẻ sáu tuổi nên có, thần thái này

của Tiểu Phàm khiến trong lòng Nhậm Diệc cảm thấy kích động, hắn gật đầu tán thưởng.

Cái khí chất này cũng đủ để chứng minh, trong tương

lai, đứa bé này sẽ không hề tầm thường, mà cái đứa bé không hề tầm

thường đó, lại là đệ tử của hắn, truyền nhân duy nhất của Độc Thánh!

“Tốt!” Hắn vỗ vỗ vai Tiểu Phàm, nói: “Nhưng mà Tiểu Phàm này, nói cho sư phụ

nghe, chẳng lẽ con không thích phụ vương của con chút nào sao?”

Tiểu Phàm mở to hai mắt, sau đó từ từ cúi đầu xuống, cũng chẳng nói một câu.

Phận làm con, sao lại có đạo lý không thích cha mình? Chẳng qua là, nếu như

mẫu thân thật sự muốn đi, thì cho dù bé có thích phụ vương đến thế nào

chăng nữa, thì bé cũng sẽ không ở lại, bởi vì bé phải bảo vệ mẫu thân!

Bé không trả lời, Nhậm Diệc nhìn thấy sắc mặt của bé như vậy, trong lòng

cũng hiểu được đáp án, không khỏi thở dài một tiếng, vỗ vỗ đầu nhỏ của

bé: “Quên đi, bây giờ mà nói chuyện này thì cũng còn quá sớm, con yên

tâm, sư phụ sẽ luôn ở bên cạnh và ủng hộ hai mẹ con con.”

Tiểu Phàm ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ cười: “Cám ơn sư phụ!”

“Ừ, đi ngủ sớm đi, nghe nói ngày mai hắn còn dẫn con vào cung ra mắt hoàng

thượng và thái hậu, đến lúc đó con nhớ cẩn thận một chút, ngàn vạn lần

không được tiết lộ bất cứ chuyện gì của sư phụ!”

“Sư phụ yên tâm, con hiểu mà.” Tiểu Phàm nghiêm túc nói.

Thân phận của sư phụ, là một bí ẩn, ngay cả mẫu thân cũng không biết, nhưng

sư phụ lại úp úp mở mở nói cho bé biết một chút, mặc dù chỉ là một chút

nhưng bé cũng dần dần đoán được đại khái, vì sự an toàn của sư phụ, sao

bé có thể tiết lộ ra những chuyện liên quan đến sư phụ chứ?

“Hiểu là tốt rồi!” Nhậm Diệc vô cùng trìu mến vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của

bé, nhưng sự lo lắng ở trong lòng hắn lại càng khuếch trương.

Kinh thành, đây là nơi mà hắn không bao giờ muốn đặt chân đến. . . . Chẳng

qua là, bởi vì bọn họ, hắn rốt cuộc cũng phải trở lại. . . . .

Hy vọng mọi thứ, cũng có thể giống như lúc trước.

Ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Tiểu Phàm đang rúc trong chăn, bỗng

chăn bị ai đó lôi kéo, mơ mơ màng màng khẽ mở mắt, thì ra là phụ vương.

Sau đó lại mơ mơ màng màng bị phụ vương ôm vào lòng, đi đánh thức nữ nhân

nào đó đang ngủ đến thần trí mê man, cho dù trời sập cũng không biết.

Nhưng mà, nữ nhân nào đó lại không hề ngoan ngoãn giống con trai của nàng,

lúc nàng mới ngủ dậy rất dễ dàng nổi giận, vô cùng dễ nổi giận, nhất là

khi trông thấy mới chỉ có canh năm mà đã bị người khác gọi dậy.

“Mẹ kiếp! Mụ nội nó, là ai đã quy định muốn đi gặp hoàng thượng thì phải

thức dậy lúc bốn giờ? Ta không gặp cũng không được sao? Chẳng lẽ các

người không biết, hơn bốn giờ chính là khoảng thời gian ngủ tốt nhất để

giữ gìn nhan sắc hay sao? Còn nữa, ta nói ta muốn vào cung gặp hoàng

thượng lúc nào vậy hả? Ta nói ta muốn vào cung hồi nào? !”

Tiểu Phàm bất đắc dĩ nhìn Ân Tịch Ly lắc lắc tay, ý muốn nói, thật ngại quá, con không giải quyết được.

Ân Tịch Ly nhíu mày một cái: “Nha đầu, Tiểu Phàm phải đi nhận tổ quy tông, hôm nay nàng không muốn đi cũng phải đi.”

Hạ Thiên trừng mắt liếc hắn một cái: “Đại thúc thúi, ta nói cho ngươi

biết, Tiểu Phàm là con trai do ta sinh ra, chẳng phải là ngươi chỉ cung

cấp có mỗi một con t*ng trùng miễn phí thôi sao? Muốn nhận tổ quy tông

thì cũng nhận tổ quy tông nhà ta, mắc mớ gì tới ngươi?”

Ánh mắt

của Ân Tịch Ly thoáng trầm xuống: “Cái gì gọi là cung cấp t*ng trùng

miễn phí?” Lúc trước nàng cũng thường hay nói những từ kỳ quái, nhưng

hắn miễn cưỡng vẫn có thể hiểu được, nhưng những lời này thật sự là rất

kỳ quái rồi, hắn thật sự là không có cách nào hiểu nổi.

“Ách. . . . . .” Lúc này Hạ Thiên mới giật mình biết mình đang nói mê sảng cái

gì, mặt không khỏi đỏ lên, nàng tức giận nói: “Không có gì không có gì,

dù sao cũng không cho phép ngươi mang con trai của ta đi!”