Bé im lặng phân tích
tình huống trong đầu mình, rồi lại nhìn Ân Tịch Ly, cười một cách ngọt
ngào, sau đó vô cùng nghiêm túc, thành khẩn hỏi mẹ mình: “Mẹ, mẹ thiếu
bạc của người ta sao?”
Hạ Thiên vừa nhìn thấy con trai, hốc mắt
ngay lập liền tức đỏ lên, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất, con trai là
do nàng sinh ra, cũng là một phần tâm tư của nàng, hiển nhiên là nàng
cũng biết nó đang nghĩ gì, nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận này, nàng biết,
thật ra là bé đang lo lắng nàng bị người ta khi dễ.
Nàng vội vàng lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không có. . . .”
“Vậy mẹ cướp thê tử của người ta sao?”
“Nào dám. . . . .”
“Hay là lại phá tung phòng ở của người ta rồi?”
“Làm sao có thể. . . .”
“Nếu mẫu thân đã không thiếu bạc của ngài, không cướp thê tử của ngài, cũng
không phá chỗ ở của ngài, vậy thì. . . .” Tiểu Phàm đỡ mẹ mình ngồi dậy, đôi mắt to tròn mang theo mấy phần uy hiếp nhìn thẳng vào đôi mắt đen
như mực của Ân Tịch Ly: “Đại gia, ngài không được khi dễ mẫu thân như
vậy, nếu không, Tiểu Phàm sẽ tức giận!”
Nếu Tiểu Phàm tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ân Tịch Ly nhìn con trai mình, tình cảm dịu dàng trong lòng lại hóa thành
từng cơn sóng nhẹ, hơn nữa, lúc nhìn thấy bé bảo vệ Hạ Thiên như vậy,
khóe miệng của hắn không nhịn được mà giương lên, lần đầu tiên hắn nhìn
thấy, đã khó tránh được cảm giác quen thuộc, đây chẳng phải là bản sao
của mình ngày bé đó sao?
Nhìn bộ dáng không hề sợ hãi của Tiểu
Phàm, quả không hổ là con trai của hắn, Ân Tịch Ly nhướng mày, dương
dương tự đắc, nhất thời lại không chú ý đến cách xưng hô của Tiểu Phàm
khi bé gọi hắn là ‘đại gia’,
Hắn nhìn Tiểu Phàm, chậm rãi nói:
“Nàng ấy không thiếu bạc của ta, không cướp thê tử của ta, cũng không
phá chỗ ở của ta, nhưng nàng ấy đã trộm đi một món bảo bối quan trọng
nhất của ta, bảo bối này đối với ta mà nói, cho dù có đem cả thiên hạ ra để so sánh cũng không thể nào so sánh được, con nói xem, mất đi bảo bối quan trọng như vậy, ta có thể không tức giận sao? Mà mẫu thân của con,
lại mang bảo bối của ta giấu đi nhiều năm như vậy, con nói, mẫu thân của con thật sự không nợ ta sao?”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của
Tiểu Phàm nghiêm túc hẳn lên: “Mẹ, mẹ thật sự là đã trộm mất bảo bối của ngài ấy sao?” Hình như bảo bối kia lại còn là một thứ vô giá! Vậy thì
hỏng rồi, đến khi nào thì hai mẹ con bé mới trả nổi đây?
Hay là giết người diệt khẩu. . .vậy thì cũng có thể không cần trả lại đúng không? Trong lòng bé đã tính toán đến khả năng này.
“Nói bậy! Đại thúc thúi, ngươi đừng có mà nói hưu nói vượn, ta trộm bảo bối
của ngươi lúc nào?” Hạ Thiên tức giận, tâm địa của đại thúc này thật xấu xa, lại dám vu oan giá họa cho nàng!
“Không có sao?” Ân Tịch Ly cười một cách thâm trầm, lớn tiếng nói: “Tiểu Phàm, đem một con dao nhỏ lại đây!”
Hạ Thiên sửng sốt, Tiểu Phàm cũng ngây ngẩn cả người, không rõ lúc này Ân
Tịch Ly đột nhiên lại muốn lấy con dao nhỏ tới để làm gì? Chẳng lẽ, hắn
biết bọn họ không trả nổi, cho nên chuẩn bị giết chết bọn họ sao?
Suy nghĩ của Tiểu Phàm bỗng chốc vòng vo mấy trăm lần, bé nghĩ, cho dù vị
đại gia này có xuống tay với hai mẹ con bé thì sư phụ cũng đang đứng ở
bên ngoài, sư phụ sẽ không để cho hắn dễ dàng ra tay như vậy, nghĩ thế,
bé mới chậm rãi cầm con dao nhỏ mà mình vẫn luôn mang theo để phòng thân đưa lên cho hắn.
Ân Tịch Ly trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau khi tiếp nhận con dao nhỏ liền không nói hai lời mà trực tiếp vung lên.
Sột soạt – Sột soạt – Sột soạt —— Sột soạt – Sột soạt - Sột soạt ——
Khi một mớ râu dày chậm rãi rơi xuống, trong giây lát, Hạ Thiên mới hiểu rõ hắn đang làm gì, sắc mặt nàng trắng nhợt, xông lên phía trước: “Đừng,
đừng! Ngươi không được cạo râu!”
Ân Tịch Ly cười lạnh: “Thế nào? Không dám để cho Tiểu Phàm nhìn thấy khuôn mặt của ta sao?”
Hạ Thiên cắn cắn môi, không trả lời, nhưng bàn tay lại khẽ run lên.
Nàng. . . . .quả thật là không muốn để cho Tiểu Phàm trông thấy diện mạo thật sự của Ân Tịch Ly, bảy năm trước, vào cái đêm hôm đó, nàng đã trúng
phải xuân dược của Hướng Linh Lung, lúc đó nàng đã cho rằng, kẻ làm nhục nàng chính là cái gã áo đen canh giữ nàng ngày ấy, thế nhưng, cho đến
khi nàng sinh ra Tiểu Phàm, rồi lại nhìn nó dần dần lớn lên, khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh đẹp này, lại cực kỳ giống một người khác, nàng cũng đã
từng hoài nghi, có lẽ, cái người đã phát sinh quan hệ với mình ngày hôm
đó không phải là gã áo đen, mà là hắn. . . . . Ân Tịch Ly!
Tiểu
Phàm nhìn thấy mẹ mình như vậy, đôi mắt to tròn không biết là đang ẩn
chứa điều gì, đột nhiên lại giống như là hiểu ra chuyện gì, bé chỉ lặng
lẽ đứng im một lát, sau đó, bàn tay nhỏ bé bỗng cầm lấy con dao nhỏ,
trèo lên giường, đứng ở trước mặt Ân Tịch Ly, nhìn hắn một lát, rồi lại
nâng con dao nhỏ lên, giúp Ân Tịch Ly cạo đi chòm râu kia.
Hạ Thiên trông thấy hành động đó của Tiểu Phàm, sắc mặt của nàng bỗng trở nên trắng bệch.
Một khuôn mặt tuyệt mỹ dần dần hiện ra ở trước mắt Tiểu Phàm, Ân Tịch Ly –
người được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam, vẻ đẹp của hắn, kinh diễm đến
tột cùng, khiến cho ai đã từng trông thấy dù chỉ một lần cũng sẽ không
thể nào quên được.
Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc
này, do dự một lát, bé lại nhảy xuống giường, chạy tới bên cạnh bàn
trang điểm, nhìn vào trong gương, ngắm kỹ khuôn mặt của chính mình hết
nửa ngày.
Mắt, mũi, không khác nhau là bao. Ngũ quan cũng tương
tự như thế, giống như là từ trong một khuôn mà đúc ra, chỉ cần hai người bọn họ đứng chung một chỗ thì không ai dám hoài nghi bọn họ không phải
là cha con.
Ân Tịch Ly không hề nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng dõi
theo từng hành động của con trai mình, hắn biết, con trai của hắn rất
thông minh, có một số chuyện không cần thiết phải nói rõ, bé cũng sẽ
hiểu.
Sau một lúc lâu, Tiểu Phàm bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn Ân Tịch Ly mang theo sự đồng cảm: “Ngài nói không sai, mẫu thân
thật sự rất đáng đánh đòn!”
Nói xong, bé cầm lấy con dao nhỏ, vẻ mặt lộ ra một chút khổ sở, cúi thấp đầu, sau đó đi ra ngoài.
“Tiểu Phàm!” Hạ Thiên lo lắng con trai bảo bối của mình sẽ không tiếp thu
được chuyện này một cách đột ngột như vậy, nàng vô cùng lo lắng, cũng
muốn đuổi theo sau, lại bị Ân Tịch Ly ngăn lại: “Trước khi giải quyết
xong vấn đề giữa chúng ta thì nàng không được đi đâu hết!”
Hạ
Thiên sốt ruột, nắm lấy bàn tay của Ân Tịch Ly, sau đó há mồm cắn xuống: “Ngươi dám nói lung tung trước mặt Tiểu Phàm, ngươi dám nói lung tung
trước mặt Tiểu Phàm. . . .Đại thúc thúi. . . . .Huhu. . . . . Ngươi đền
Tiểu Phàm lại đây cho ta. . . . .”
Ân Tịch Ly sít sao nhíu chặt mày: “Ta là cha của nó, vì sao ta không thể nói?”
“Ngươi không phải!”
“Ai nói ta không phải?”
“Ngươi không phải!”
“Hạ Thiên!” Ân Tịch Ly cũng nổi giận, hét lên một tiếng: “Nàng lặp lại lần nữa thử xem?”
Hạ Thiên đang vô cùng lo lắng cho Tiểu Phàm, sao lại không dám nói chứ?
Hơn nữa, những năm gần đây phải chịu nhiều ủy khuất, nàng cũng không
thèm quan tâm đến Ân Tịch Ly, chỉ thở phì phì nói: “Ân Dã Thần và Hướng
Linh Lung hùa nhau hãm hại ta, lúc đó ngươi ở đâu, ngươi cũng chỉ lợi
dụng thời điểm lúc ta bị trúng độc, mất khống chế mà khi dễ ta! Ngươi
thì có khác gì bọn họ chứ?”
Trong nháy mắt, Ân Tịch Ly hóa đá,
sắc mặt giống như tảng băng trên đỉnh Tuyết Sơn ngàn năm, âm trầm đến
đáng sợ, hàn ý khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, hắn gắt gao nhìn
thẳng vào Hạ Thiên, như thể muốn chọc thủng vài lỗ trên khuôn mặt nàng.
Nàng nói, hắn và bọn họ không có gì khác nhau. . . . . .
Nàng nói, hắn thừa dịp nàng trúng độc. . . . .khi dễ nàng sao. . . . .
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hạ Thiên cũng có chút hối hận, trông thấy sắc
mặt của hắn thâm trầm đến đáng sợ, nàng lại càng thêm hối hận vì cái tội nhanh mồm nhanh miệng của mình, nhưng mà, nàng đang lo lắng Tiểu Phàm
sẽ suy nghĩ lung tung, cho nên cũng không muốn ngồi đây đôi co với hắn
nữa.
Tù trên giường bước xuống, ngay cả giày cũng không kịp mang, Hạ Thiên vội vã chạy đi tìm Tiểu Phàm, nhiều năm như vậy, Tiểu Phàm
chính là sinh mệnh của nàng, toàn bộ thế giới này, nàng không cần gì cả, chỉ duy nhất một mình Tiểu Phàm là nàng không thể nào đánh mất được.
Ân Tịch Ly không đuổi theo, cũng không hề nói câu nào, chỉ hờ hững đứng dậy, lạnh lùng bước ra khỏi cửa.
Lặng yên không một chút tiếng động, trong khoảnh khắc hắn vừa bước ra khỏi
cửa phòng, cái giường đột nhiên vỡ nát, từng mảnh gỗ nhỏ vụn vương vãi
đầy trên mặt đất, giống như sự lạnh lùng của hắn, vây kín cả căn phòng.