Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 120: Vừa gặp lại đã khi dễ người ta!

Nói chuyện, nói chuyện gì?

Hạ Thiên cảm thấy hoang mang. . . . . Đại thúc bảo là nói chuyện một chút, vậy thì nàng sẽ nói chuyện với hắn một chút, dù sao cũng đã bảy năm

không gặp, nói thế nào thì cũng là bạn bè cũ, đúng không? Bạn bè cũ

nhiều năm không gặp, chắc chắn là có rất nhiều chuyện muốn nói!

Điều này, Hạ Thiên còn có thể lý giải được, nhưng mà, điều khiến cho nàng không thể lý giải được chính là. . . .

Nói chuyện một chút, cớ sao phải nằm ở trên giường?

Nói chuyện một chút, sao phải cởi hết quần áo?

Nói chuyện một chút, mà sao lại ‘động tay động chân’?

Trên mông lại truyền đến từng cơn, từng cơn đau nhói, mà đại thúc cũng chẳng hề có chút nương tay, không nói hai lời đã trực tiếp ném nàng lên

giường, cởi hết những lớp quần áo thật dày kia, sau đó không nói không

rằng, cứ thế mà đánh vào mông nàng.

MeOw diendanlequydon.com

Hạ Thiên rơi lệ, tất cả mọi hành động của Vương gia đại thúc, nàng đều

không thể nào lý giải được, nhưng mà, hắn có thể đừng làm như vậy nữa có được hay không?

Nàng nổi giận, lại không thể nào nhảy cẫng lên,

vì vậy, nàng khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, dính đầy cả khuôn

mặt: “Đại thúc thúi. . . . Vừa gặp lại đã khi dễ người ta. . . . . . .Có ai xấu xa giống như ngươi không chứ. . . .Huhuhu. . . .”

Ân Tịch Ly mím môi, không thèm để ý đến nàng, động tác trên tay cũng không hề

ngừng lại, đôi tay mang theo sự tức giận mà tiếp tục hung hăng đánh

xuống.

Hắn giận, giận nàng không nói tiếng nào mà biến mất nhiều năm như vậy, ngay cả một phong thư cũng không để lại cho hắn.

Hắn giận, giận nàng nhiều năm qua sống tốt như vậy, mà hắn thì lại ngày

ngày cơm nuốt không trôi, đêm đến cũng không cách nào ngủ được.

Hắn giận, giận nàng dám mang theo con của hắn đi ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. . . . Còn mang theo một ‘con ong’ Nhậm Diệc khó chơi như vậy

theo sát ở bên cạnh mình.

Con của hắn. . . . .

Không sai,

chính là con của hắn, đứa bé mà hắn chỉ cần nhìn thoáng qua, liền không

có cách nào dứt bỏ được, ngoại trừ con của hắn thì còn ai có thể khiến

cho lòng hắn mơ hồ dao động như vậy?

Hắn càng nghĩ càng giận, bàn tay càng tăng thêm sức lực, cuối cùng, ngay cả Hạ Thiên cũng cảm thấy

đại thúc có gì đó không thích hợp, nàng cau mày nhịn đau, thở phì phì

nói: “Ân Tịch Ly! Ngươi đánh đủ chưa?”

Ân Tịch Ly hiển nhiên

không lường trước được vào lúc này mà nàng còn dám to tiếng với mình,

nhất thời lại cảm thấy tức giận: “Đánh đủ chưa sao? Hạ Thiên, bổn vương

nói cho nàng biết, hôm nay, bổn vương muốn đánh cho nàng không thể nào

xuống giường được nữa! Để xem nàng còn có thể chạy đi đâu được! Xem nàng có thể trốn đi đâu được nữa hay không! Nàng có giỏi thì lại trốn thêm

bảy năm nữa thử xem!”

“. . . . .” Hạ Thiên ngẩn ra, lửa giận

đang tràn ngập trong lòng, ngay lập tức lại hóa thành hư vô, chậm rãi mà tiêu tan, nàng cúi đầu, đuối lý nói: “Ta cũng không phải là cố ý không

nói tiếng nào mà bỏ đi như vậy. . . . .”

Nàng cho rằng, Ân Tịch

Ly đang trách mình không nói tiếng nào với hắn mà đã bỏ đi, dù sao hai

người cũng đã quen biết được một thời gian, không nói tiếng nào mà bỏ đi như vậy, quả thật là không có lễ phép, Hạ Thiên cảm thấy áy náy trong

lòng, cho nên lần này, nàng vô cùng nghiêm túc, cẩn thận thừa nhận sai

lầm của mình: “Thật xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa. . . . .”

Nàng nói câu xin lỗi lại làm cho Ân Tịch Ly cảm thấy kinh ngạc, bàn tay đang giơ lên cao, lại từ từ hạ xuống, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ này ,

sau đó nhẹ nhàng thở dài: “Vì sao lại phải bỏ đi?”

Hạ Thiên càng cúi thấp đầu: “Không vì sao cả, muốn đi thì đi thôi.”

Nàng không nghĩ, bởi vì chuyện của mình mà lại khiến cho Ân Tịch Ly khó xử,

một năm kia, nàng vội vàng rời khỏi kinh thành, vốn đã tính toán kỹ

lưỡng kế hoạch trở về trả thù, Ngôn Hoan đã từng nói với nàng, có thù

không báo thì cuộc sống sau này chỉ toàn là những ngày tháng ăn ngủ

không yên, nàng cũng không muốn cả đời này, mình sẽ phải vĩnh viễn nhớ

kỹ khuôn mặt của Ân Dã Thần và Hướng Linh Lung, cho nên, thù này, nàng

nhất định là phải báo.

MeOw diendanlequydon.com

Nhưng mà không ngờ, sau khi nàng rời khỏi kinh thành, lại phát hiện mình đi

lạc vào một khu rừng rậm, khu rừng này cực kỳ rậm rạp, hơn nữa còn có

rất nhiều loại dã thú kinh khủng, bởi vì lúc ấy nàng đang chạy trối

chết, không ngờ lại té xuống một vách núi.

Vách núi này cao tới

trăm trượng, nàng nghĩ bản thân mình chết chắc rồi, lại không ngờ sau

khi ngã xuống thì mình vẫn còn sống, lúc đó nàng đã nghĩ, chắc chắn là

mình đã xuyên về hiện đại rồi, có thể trở về hiện đại là điều vẫn xuất

hiện trong giấc mơ của nàng mỗi đêm, nàng rất nhớ Ngôn Hoan, muốn trở về để tâm sự hết tất cả với cô ấy, nói những chuyện đã xảy ra ở nơi này,

vậy mà, lúc nàng còn đang hưng phấn đến nỗi quên cả ngày tháng, thì bỗng dưng lại có một người xuất hiện.

Người đó chính là Nhậm Diệc,

sau đó nàng mới biết, thì ra nơi này cũng không phải là hiện đại, đây

vẫn là vương triều Vũ Trinh, chẳng qua, nơi này chỉ là một khe núi bí ẩn mà thôi.

Về sau, khi ở lại trong sơn cốc này hơn hai tháng để

trị thương, nàng lại phát hiện mình đã mang thai rồi. Theo như nền giáo

dục ở hiện đại, mười tám tuổi vẫn chưa phải là số tuổi đủ để kết hôn,

cho nên, nàng vẫn cảm thấy, mình chưa kết hôn mà lại sinh ra đứa bé này, quả thật là có chút không thể chấp nhận được, đột nhiên phát hiện ra

mình mang thai như vậy, khiến cho nàng bị dọa đến sợ ngây người.

Nhưng mà, khoảnh khắc Nhậm Diệc đề xuất ý kiến là nàng hãy bỏ đứa bé này đi,

rốt cuộc thì nàng cũng kìm nén sự sợ hãi mà cự tuyệt.

Nàng là một cô nhi, nàng đau lòng cho một sinh mệnh nhỏ, cho dù biết đứa bé trong

bụng mình, sau khi sinh ra sẽ không có cha, nhưng nàng vẫn chấp nhận

sinh ra nó, sau đó, lại dùng tình thương vô vàn của người mẹ để yêu

thương đứa trẻ này, bù đắp lại cho nó những tiếc nuối vì không có cha.

Sự thật chứng minh nàng đã làm đúng, bây giờ, nàng và Tiểu Phàm vô cùng

hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi nàng đã sớm quên mất Ân Dã Thần và Hướng

Linh Lung đã từng làm tổn thương mình, có chăng chỉ là vào những đêm

khuya thanh vắng, bên trong những giấc mộng kia, nàng lại nhớ đến những

chuyện đã xảy ra vào mấy tháng đầu khi mình vừa mới xuyên đến vương

triều Vũ Trinh này, bởi vì ở cái triều đại này, đó là những người đầu

tiên mà nàng chung sống, cho dù bọn họ là người xấu.

“Muốn đi thì đi sao?” Ân Tịch Ly cười lạnh một tiếng: “Có bao giờ nàng từng nghĩ, ta đã đi tìm nàng bao lâu rồi không?”

Hạ Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt kia quen thuộc đến mức,

cho dù đã bảy năm không nhìn thấy, nàng cũng không có cảm giác xa lạ

chút nào, Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy mình có chút đáng trách: “Ta. . .

.không biết. . . .”

Nàng thật sự không biết, nhưng mà, vì sao đại thúc lại muốn đi tìm nàng? Giao tình giữa bọn họ dường như cũng không

phải là quá đậm sâu?

“Nàng cho là, nàng đi rồi thì có thể mặc kệ

tất cả sao?” Ân Tịch Ly lại hỏi, đôi mắt thâm trầm đã không còn nhìn

thấy được sự tức giận, ngược lại, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.

“. . . . .” Hạ Thiên cắn cắn môi, cúi thấp đầu.

“Nàng cho là, nàng bỏ đi như vậy, thì tất cả mọi chuyện trước kia có thể xóa bỏ hết sao?”

“. . . . .” Hạ Thiên tự trách mình, cũng không dám ngẩng đầu lên.

“Nàng cho là. . . . .” Ân Tịch Ly vẫn còn muốn nói cái gì, bên ngoài cửa lại

đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Con có thể vào được

không?” Là giọng nói của Tiểu Phàm.

Ân Tịch Ly im bặt, liếc mắt nhìn Hạ Thiên một cái thật sâu, trầm giọng đáp: “Đương nhiên là có thể!”

Tiểu Phàm lắc đầu trấn an Nhậm Diệc cũng đang rất muốn xông vào, sau đó, bé

nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào bên trong, rồi lại tự giác khép cửa lại.

Trong phòng, người mẹ có đôi lúc hơi đần một chút, có đôi lúc lại hơi đáng

ghét một chút, có đôi lúc lại dài dòng một chút, đang bị vị đại gia kia

đặt ở trên đùi, dáng vẻ thật giống như. . . .

Ừm, dáng vẻ thật giống như mỗi lần bé bị mẹ đánh đòn nha!

Chẳng lẽ, vị đại gia này đang đánh vào mông của mẹ?