Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 118: Đại thúc, đã lâu không gặp!

Chính là giọng nói này, chính là hình bóng này, chính là khuôn mặt này, chính là. . . . người con gái mà hắn đã tìm kiếm suốt bảy năm qua.

Hắn không biết vì sao mình lại muốn tìm nàng, hắn chỉ cảm thấy, nếu hắn đã

thích nàng, mà nàng cũng không có lý do nào phải lẩn trốn, vì vậy, hắn

vẫn luôn đi tìm, vẫn luôn tìm kiếm người con gái đó, ròng rã suốt bảy

năm cũng không hề nguôi ngoai hy vọng, cũng chưa từng một lần nào có ý

nghĩ buông tha.

Nhưng hôm nay, người con gái ngày đêm vẫn luôn

xuất hiện trong mỗi giấc mơ của hắn, khoảnh khắc này, nàng lại đang đứng cách hắn không xa.

Hạ Thiên lại không hề biết Ân Tịch Ly đang

đứng ở cách đó không xa, hơn nữa lại còn nhận ra nàng, lúc này đây, cái

nàng đang lo lắng chính là bạc của mình mà thôi.

Trông thấy gã

nam nhân gầy yếu đang chạy mỗi lúc một xa, nàng không khỏi có chút sốt

ruột, trong chiếc túi kia là số bạc mà mấy ngày nay nàng phải vất vả lắm mới có được! Nếu bị người ta cướp mất như vậy, thì nàng và Tiểu Phàm

phải ăn cái gì bây giờ?

Nghĩ vậy, nàng vội vàng hét to: “Nhậm Diệc —— Nhậm Diệc —— mau tới đây bắt trộm! Mau tới đây bắt trộm!”

Tiếng hét của nàng vừa dứt, một bóng người đột nhiên xuất hiện, tựa như thần

tiên giáng xuống, Nhậm Diệc trong một bộ quần áo trắng như tuyết, bay

nhanh về phía Hạ Thiên.

Tốc độ của hắn rất nhanh, giống như sao băng xẹt qua bầu trời, chỉ đột ngột lóe lên trước mắt nàng.

Hắn đã nhanh, nhưng có một người còn nhanh hơn hắn.

Từ chỗ của mình, Ân Tịch Ly vọt lên phía trước, chỉ để lại một hư ảnh như

có như không, chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng, lúc hắn xuất

hiện trở lại, tên trộm kia chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, cuối cùng

cũng không thể động đậy, sau đó, hắn có cảm giác bản thân mình bị ai đó

nhấc bổng lên, quăng một cái, té nhào xuống dưới chân Hạ Thiên.

“Mẹ nó! Cái tên giết người không dao này! Ngươi dám trộm tiền mồ hôi nước

mắt của lão nương, ta giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi! Đạp đạp đạp —— ” Hạ Thiên không nói hai lời liền đoạt lại túi tiền, sau đó hung hăng đạp lên người tên trộm kia, không một chút thương tiếc.

Cho đến khi

hả giận, tên trộm gầy yếu kia cũng đã hấp hối, miệng sùi bọt mép rồi

ngất đi, như vậy mới khiến cho Hạ Thiên vừa lòng hả dạ, nàng đứng dậy,

vỗ vỗ hai tay, chuẩn bị xoay người cảm ơn ân nhân vừa mới giúp mình bắt

được tên trộm: “Đa tạ vị. . . . . A!”

Lời còn chưa ra khỏi miệng

đã bị một tiếng kêu sợ hãi chặn lại, Hạ Thiên trợn mắt há mồm nhìn nam

nhân có chòm râu quai nón đang đứng trước mặt mình, ánh mắt quen thuộc,

khuôn mặt quen thuộc. . . .chòm râu quen thuộc.

“Đại đại đại. . . . .đại thúc. . . . .” Nàng đột nhiên bị cà lăm, không thể nào tin được mình lại gặp hắn ở nơi này.

“Thì ra, nàng vẫn còn nhớ ta.” Đôi mắt của Ân Tịch Ly gắt gao nhìn nàng chăm chú.

Hắn còn tưởng rằng, nàng mất tích một thời gian dài như vậy, chỉ sợ là đã quên mất hắn từ lâu.

Thế nhưng, thế nhưng nàng vẫn còn nhớ hắn, vậy mà nàng lại không đi tìm hắn! Cố ý! Nàng tuyệt đối là cố ý!

Gần như là chỉ trong nháy mắt, niềm vui sướng của Ân Tịch Ly lập tức bị một sự căm phẫn bao trùm! Hắn tìm nàng nhiều năm như thế, vậy mà nàng

lại cố tình trốn tránh hắn!

Ân Tịch Ly càng nghĩ càng giận, càng

nghĩ càng cảm thấy Hạ Thiên đáng giận vô cùng, hắn chỉ hận không thể bắt nàng trở về ngay lập tức, sau đó sẽ hung hăng đánh vào mông nàng!

Không khí xung quanh dường như đang bốc cháy, Hạ Thiên trợn mắt, há miệng,

cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần sau sự kinh ngạc, đúng là Vương

gia đại thúc rồi! Cái kiểu mỗi khi tức giận sẽ nổi điên này, ngoài đại

thúc ra thì làm gì còn người nào khác nữa!

Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy chột dạ, nhưng nàng lại không biết mình đang chột dạ vì cái gì,

chỉ là khi trông thấy ánh mắt hắn đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, mồ

hôi lạnh của nàng toát ra: “Đại. . .đại thúc. . . .Khụ, đã lâu không

gặp, haha. . . . Thật là nhớ nha. . . . . thật là nhớ nha. . . . .!”

Nàng cười haha, có chút khó hiểu, đang yên đang lành, cớ sao đại thúc lại

nổi điên cơ chứ? Tốt xấu gì thì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp lại

nhau sau bao nhiêu năm xa cách, cũng coi như là người quen cũ thôi! Sao

nhìn hắn mà nàng cứ có cảm giác như mình thiếu tiền hắn bao nhiêu lâu

không trả mà bỏ trốn vậy. . . . .

“Nàng. . . . .cái nha đầu đáng

chết này. . . . .” Ân Tịch Ly trừng mắt nhìn nàng, khó khăn lắm mới nói

hoàn chỉnh được một câu, lại vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi khiến

cho Phó tướng vừa chạy đến bên cạnh cũng rùng mình một cái.

Quái

lạ, điện hạ bị sao vậy? Vừa rồi rõ ràng là hắn trông thấy ngài giật mình nhưng dáng vẻ giống như là ngạc nhiên vui mừng, sao bây giờ lại trở nên tức giận như vậy?

Ôi, không hay rồi, chắc chắn là đại thúc vừa ăn phải thuốc nổ, mới mở miệng mà đã bảo nàng đáng chết. . . .

Hạ Thiên đưa tay sờ sờ cổ mình, nàng vẫn chưa muốn chết nha, hiện tại nàng đang sống rất tốt, chết bây giờ thì thật đáng tiếc. Hạ Thiên hơi mở

miệng, đang định nói cái gì, đột nhiên, một bàn tay thon dài sạch sẽ,

nhẹ nhàng đặt trên bờ vai nàng.

“Tiểu Thiên Thiên, nàng quen người này sao?” Nhậm Diệc ôm Hạ Thiên, đưa mắt đánh giá Ân Tịch Ly.

Ừm, tướng mạo người này tuy có hơi xấu xí, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cái

loại khí thế kia, Nhậm Diệc cũng hiểu ra, người này e cũng không phải là một nhân vật đơn giản, chỉ sợ rằng hắn còn là một trong những tình địch hàng đầu của mình.

Hạ Thiên đã sớm quen với cách xưng hô buồn

nôn của hắn đối với mình và Tiểu Phàm nên nàng cũng không thèm để ý, chỉ cười cười, nói: “Hắn là vị đại thúc mà ta đã quen biết ở kinh thành. . . . .” Không ngờ rằng, xa cách bảy năm, lại gặp lại hắn ở nơi này, trong

lòng nàng, đột nhiên cảm thấy rất vui mừng.

Nhưng mà, cho dù nàng đã sớm quen với kiểu xưng hô và hành động của Nhậm Diệc, thì cũng không có nghĩa là người khác cũng sẽ quen như vậy.

Lúc Ân Tịch Ly nhìn thấy cánh tay kia đặt ở trên bờ vai của Hạ Thiên, lửa giận vốn đang bốc lên ngùn ngụt, nhưng khuôn mặt lại lập tức trầm xuống, bầu không khí

trở nên âm u lạnh lẽo, mà hắn như một pho tượng đang đứng lặng ở trên

đỉnh Tuyết Sơn, lạnh đến chết người.

Nam nhân kia là ai? Vì sao lại thân mật với nàng như vậy? Dám gọi nàng là Tiểu Thiên Thiên? Còn dám chạy đến ôm nàng?

Ân Tịch Ly cảm thấy mọi thứ trong người như đang bùng nổ, động tác nhanh

hơn cả lý trí, hắn vung tay chưởng một chưởng về phía Nhậm Diệc: “Buông

tay ra cho ta!”

Đôi mắt Nhậm Diệc cũng lóe lên, người này quả nhiên là tình địch của hắn!

Hắn hừ lạnh một tiếng, không hề tỏ ra yếu thế, vung tay đánh trả đối

phương, những ai hiểu hắn đều biết, hắn không chỉ có thể một tay sử dụng độc mà còn có một thân võ công tuyệt thế.

Trong phút chốc, hai

bên giao đấu, sát ý sắc bén đến kinh người, một mảnh hỗn độn, đao tới

kiếm lui, khiến cho ai nấy đều khiếp sợ đến hoa cả mắt, nhưng mọi người

cũng biết, đây là cuộc chiến giữa hai cao thủ, chỉ cần sơ ý một chút thì cũng bị vạ lây.

Vì thế, ở chính giữa ngã tư đường, mọi người dần dần mở ra thành một cái sân rộng lớn, để cho hai người có thể đánh nhau được sảng khoái.

Hạ Thiên buồn bực chớp mắt mấy cái, này này. . . . . . Sao bọn họ lại đánh nhau vậy hả?

Nàng vội vàng nhặt giỏ thuốc từ dưới đất lên, hai tay chống hông, hét to về

phía hai người bọn họ: “Nhậm Diệc, đại thúc, các người đừng đánh nữa!”

Nhậm Diệc và Ân Tịch Ly đang đánh hăng say, bất phân thắng bại, sao có thể

dễ dàng nghe lời của Hạ Thiên? Vì thế, tình hình trận chiến giữa hai

người càng trở nên quyết liệt.

Rất đông người đến đây vây xem,

không ít binh lính nghe thấy náo nhiệt cũng tiến lên nhìn, lại nhìn thấy Ân Tịch Ly và một nam tử áo trắng đang giao nhau ở giữa không trung,

bọn họ nhất thời sửng sốt, đột nhiên, đám người đồng thanh hô lên: “A!

Là Ly vương điện hạ!”

Ly vương điện hạ?!

Dân chúng vây xem càng trở nên chấn động, đây chính là người vừa đánh thắng trận, chuẩn

bị hồi kinh phục mệnh, nổi danh còn hơn cả hoàng thượng, Ly vương điện

hạ sao ?!

Đám người vội vàng dụi dụi mắt, há hốc mồm, không chớp

mắt nhìn hai người đang đánh nhau ở giữa không trung, ai cũng cảm thấy

khó tin.

Ngay cả Nhậm Diệc lúc biết được thân phận của Ân Tịch Ly, cũng có chút sững sờ, Ly vương? Hắn. . . . .họ Ân?

Hạ Thiên sốt ruột, vừa lo lắng Nhậm Diệc và Ân Tịch Ly đánh nhau sẽ xảy ra chuyện gì, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, Ân Tịch Ly là một vương gia,

Nhậm Diệc sẽ chuốc lấy phiền toái không nhỏ, mà cho dù không xảy ra

chuyện gì, chỉ dựa vào việc ngang nhiên đánh nhau với Vương gia ở trên

đường thì cũng đã phạm vào tội chết rồi.

Hạ Thiên gấp đến nỗi

giậm giậm chân, nhìn Phó tướng Lưu Viễn đang đứng bên cạnh, vội vàng rít lên: “Này, sao ngươi còn không mau đi khuyên can? Nếu bọn họ bị thương

thì phải làm sao bây giờ?”

Lưu Viễn liếc mắt khinh thường nhìn

nàng: “Thân thủ của điện hạ cao siêu, tên kia làm sao có thể là đối thủ

của ngài, một người đàn bà như ngươi không hiểu gì thì mau tránh ra đi!” Hắn vô cùng tin tưởng điện hạ của mình.

“. . . . .” Hạ Thiên bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, cái gì? Hắn nói mình là đàn bà?!

Mẹ nó! Nàng là phụ nữ thì sao? Ở đâu ra cái kiểu khinh thường phụ nữ như vậy chứ? Xã hội phong kiến! Xã hội phong kiến!

Nhậm Diệc và Ân Tịch Ly cũng không để ý đến tình huống xung quanh, trận

chiến của hai người đều mang theo mười phần địch ý, nếu không đả thương

được đối phương thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Giao đấu hơn mười

chiêu, ánh mắt của Nhậm Diệc chợt lóe lên, dần dần thu hồi sự khinh

thường trong lòng mình, hắn còn tưởng rằng cái người này chả có bao

nhiêu lực uy hiếp, lại không ngờ rằng võ công của hắn lại cao như vậy,

quả nhiên lúc trước mình đã xem nhẹ hắn rồi.

Vẻ mặt của Ân Tịch

Ly cũng lộ ra chút nghiêm trọng, cơn tức giận ngút trời lúc nãy cũng đã

dần dần lắng xuống, thật không ngờ, chỉ mới vài năm trôi qua mà bên cạnh nha đầu kia lại có một vị cao thủ thần bí như vậy, rốt cuộc người này

là ai? Có quan hệ gì với nàng?

Hai người âm thầm dò xét đối phương, tay lại không cam lòng yếu thế, vẫn tiếp tục công kích.

“Ngươi rất mạnh, là cao thủ chân chính mà ta đã từng gặp, nhưng đừng tưởng

rằng như vậy thì ta sẽ chịu thua ngươi!” Nhậm Diệc lạnh lùng nói, hắn

không định dùng độc, hắn chỉ muốn dùng võ công để đánh thắng đối phương.

Bởi vì hắn biết, nếu hắn ra tay hạ độc, chỉ sợ rằng trên đời này không có

người nào có thể ngăn cản được độc dược của đại Độc Thánh hắn, nếu thắng như vậy thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Ân Tịch Ly hừ

lạnh một tiếng, trường kiếm xẹt qua một đường ánh sáng lóa mắt trong

không trung, lạnh lùng nói: “Ta cũng vậy!” chưa từng có ý nghĩ buông tha cho ngươi!

Hai bóng dáng thon dài giống như sao băng giao nhau ở trên không trung, đấu đá triền miên, đao kiếm sắc bén, hàn ý khiến cho

người khác cảm thấy ớn lạnh.

Hạ Thiên cảm thấy đau đầu, bất đắc

dĩ ngẩng mặt lên trời cảm thán, ông trời ơi, có thể nói cho ta biết, rốt cuộc giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì hay không?

“Oa, thật náo nhiệt nha. . . . .”

Lúc Hạ Thiên đang choáng váng, cái đầu nhỏ xíu tròn tròn của Tiểu Phàm bu

lại, nhìn hai người đang đánh nhau trên không: “Oa, sao sư phụ lại đánh

nhau với người ta vậy?”

Mà người đó lại còn là cái thúc thúc quái gở làm cho bé có cảm giác kỳ lạ nữa chứ.

Hạ Thiên cau mày, rầu rĩ cắn ngón tay: “Ta cũng không biết nữa, chẳng biết đại thúc và Nhậm Diệc đã xảy ra chuyện gì, vừa mới gặp mặt là đã đánh

nhau rồi!”

Chẳng lẽ lúc trước hai người có thù oán gì hay sao?

Vậy nên vừa nhìn thấy mặt, tựa như Thiên Lôi đụng đến Địa Hỏa, lập tức

bùng lên như thể muốn phân rõ người sống ta chết như vậy?

“Hả,

mẹ, mẹ biết người kia sao?” Ánh mắt của Tiểu Phàm có chút tò mò, nghe

thấy mẹ mình gọi thúc thúc quái gở kia là đại thúc, dáng vẻ lại lo lắng

như vậy, chắc là có quen biết rồi. Gửi thanks