Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 117: Gặp lại tức là duyên

Tiểu Phàm chớp chớp

đôi mắt to tròn long lanh, giọng nói bập bẹ yếu ớt, có chút trẻ con:

“Thúc thúc, các người thích Tiểu Phàm sao?”

Giọng nói của bé biến hóa khôn lường, vừa có chút ngọt ngào, lại có chút ngây ngô của trẻ

con, đôi mắt to tròn nhìn hai người bọn họ, không hiểu sao, tâm của Ân

Tịch Ly bỗng dưng run lên, nơi nào đó trong lòng có chút dao động, cảm

giác kỳ lạ này khiến cho hắn không khỏi nhìn Tiểu Phàm nhiều thêm một

chút, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan xinh đẹp, nhìn kỹ

một hồi, hắn lại có cảm giác, khuôn mặt nhỏ nhắn này dường như rất quen

thuộc, rất quen thuộc. . . . chỉ là nhất thời lại không thể nghĩ ra rốt

cuộc là ai mà thôi.

“A?” Lưu Viễn sửng sốt, không ngờ rằng đứa

bé này lại hỏi một câu như vậy, nhờ thế mà hắn mới cẩn thận quan sát

Tiểu Phàm, đôi mắt to tròn, con ngươi đen tinh xảo như ngọc, mày kiếm

này tuy vẫn còn nhỏ nhưng cũng khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy

thật anh tuấn, sáng sủa, cộng thêm cái miệng nhỏ lưu loát kia, một câu

thúc thúc, hai câu thúc thúc, đứa bé như vậy, ai lại không thích cho

được?

Lưu Viễn đưa tay xoa đầu Tiểu Phàm, thật lòng nói: “Đương nhiên là rất thích!”

Ân Tịch Ly cũng không che giấu nụ cười, nếu quả thật có một đứa bé như vậy, hắn cũng sẽ rất thích.

“Vậy, thúc thúc muốn có một đứa bé như Tiểu Phàm không?” Tiểu Phàm không ngừng cố gắng hỏi.

“Haha, nếu như ta có một đứa con trai thông minh hiểu biết như vậy, đời này

coi như là sống không uổng phí rồi!” Lưu Viễn hiển nhiên đã bị Tiểu Phàm chọc cười.

Ân Tịch Ly cũng không nhịn được mà khẽ nhếch khóe

môi: “Bé con này, đã muộn như vậy rồi, sao còn không mau về nhà đi, cẩn

thận lại khiến cho người nhà lo lắng!”

Đây là câu nói đầu tiên từ khi hắn nhìn thấy Tiểu Phàm, Tiểu Phàm cũng nhìn hắn, cảm thấy có chút

kỳ quái, vị đại thúc này, ngoại trừ chòm râu che mặt, cộng thêm bề ngoài hơi khó hiểu, nhưng lại khiến cho bé có cảm giác vô cùng kỳ lạ, tựa như thật thân thiết, nhưng lại cực kỳ xa lạ, giống như là. . . . . một

người xa lạ quen thuộc nhất.

Bé giương mắt nhìn, lại cảm thấy ý

nghĩ đó của mình có chút quái dị, vì thế bé lắc lắc đầu, từ trước đến

nay, đối với những chuyện không rõ ràng, bé vẫn luôn lười để ý tới.

Vì vậy, vẻ mặt của bé trở nên nghiêm túc, nâng mắt nhìn hai người bọn họ,

sau đó lấy ra một lọ Thuốc – Tráng – Dương đặc trị của mẹ mình, trịnh

trọng nói: “Thúc thúc, nếu các người muốn sau này sinh được đứa bé như

Tiểu Phàm thì ngài nhất định phải mua thuốc này về nhà uống, mẹ con nói, năm đó, cũng nhờ cha con uống thuốc này mới sinh ra được con đó!” ( tội nghiệp đại thúc nhà ta =)) câu này của bé đã xát muối trái tim anh =)) )

Đêm nay bé đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi, dĩ nhiên là sau đó chỉ cần chờ đợi đến lúc thu tiền mà thôi.

Tò mò cầm lấy lọ thuốc, Lưu Viễn khó hiểu hỏi: “Đây là thuốc gì vậy?”

Tiểu Phàm nhăn nhăn mũi, thần thần bí bí nói: “Đây là thần dược! Thúc thúc,

ngài đừng quên mỗi ngày phải uống một viên, uống liên tục trong bảy

ngày, chờ đến khi thúc thúc thành thân, nhất định sẽ sinh ra được một

đứa bé còn thông minh hiếu thuận hơn cả Tiểu Phàm nữa!”

Lưu Viễn

bị Tiểu Phàm nói làm cho động tâm, bất kỳ ai nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này thì cũng không có cách nào cự tuyệt được sự dụ hoặc của

bé, vì thế, hắn cam tâm tình nguyện móc tiền ra mua, tuy rằng sau khi

giao tiền xong, hắn còn không biết thứ mình đang cầm trên tay chính là

Thuốc – Tráng – Dương nữa!

“Thúc thúc, ngài không mua sao?” Tiểu

Phàm nhìn thấy Ân Tịch Ly đứng im bất động, bé không khỏi có chút tò mò

quay sang hỏi, cái thúc thúc quái gở này khiến cho bé có cảm giác thật

kỳ lạ.

“Hả?” Ly vương điện hạ - Ân Tịch Ly đang nhìn lọ thuốc trong tay Tiểu Phàm, đột nhiên sửng sốt.

Hình ảnh quen thuộc như vậy khiến cho hắn đột nhiên nhớ tới hình bóng mà

mình vẫn luôn ngày đêm nhớ thương kia, nàng cũng đã từng thích bán thuốc như vậy. . . . .

“Điện hạ?” Lưu Viễn nhìn sắc mặt điện hạ nhà mình có chút không ổn, hắn vội vàng cẩn thận gọi một tiếng.

Ân Tịch Ly lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tiểu Phàm đang đứng trước mặt, im

lặng nhìn mình, lòng hắn trở nên mềm nhũn: “Ta cũng mua, con bán hết mấy lọ đó cho ta đi!”

Đôi mắt của Tiểu Phàm sáng lên, quả nhiên là

người có tiền nha! Bé lập tức cao hứng đưa tới: “Thúc thúc, ngài thật sự mua hết sao?”

“Ừ!” Ân Tịch Ly xoa xoa đầu bé, khoảnh khắc này,

trong lòng hắn lại có cảm giác như thể huyết mạch tương liên, hắn nở nụ

cười dịu dàng: “Con nói rằng, ngày xưa cha con uống thuốc này mới sinh

ra con, vậy ta cũng muốn mua nhiều một chút để về uống thử xem sao! Có

được không?”

Ân Tịch Ly không biết rằng, hơn mười năm sau, câu

nói này sẽ trở thành câu nói khiến cho hắn vô cùng căm ghét, vô cùng hối hận, và cũng chính câu nói này, sẽ trở thành một vết bẩn không thể nào

xóa nhòa trong suốt những năm tháng sau này của hắn.

Bởi vì cuộc

sống của hắn từ đó trở về sau, hầu như là tất cả mọi người đều biết, hắn – Ly vương điện hạ, nhờ uống Thuốc – Tráng – Dương mới sinh ra một đứa

nhóc dở hơi như vậy

Đương nhiên, Tiểu Phàm cũng không biết, vì lý tưởng vĩ đại, muốn phát tài

kiếm kế sinh nhai mà bé đã đem người cha chưa hề gặp mặt của mình ra để

quảng cáo, như vậy đấy. . . . . khiến cho người ta không nói được câu

nào, ngay cả lúc Hạ Thiên nghe được những câu này cũng im lặng, cho đến

khi nàng biết được cha của con trai mình là ai thì lúc đó đã sợ đến mức

hoa dung thất sắc rồi.

Đại thúc hận nhất điều gì? Chính là không cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc tới những thứ liên quan tới ba chữ: Thuốc – Tráng – Dương!

Chỉ là, những chuyện đó để sau này hãy nói.

Trước mắt, Tiểu Phàm vẫn chỉ nghĩ cách kiếm tiền, sau khi cầm lấy thỏi vàng

từ trong tay Ân Tịch Ly, mày kiếm của bé nhướng lên thật cao: “Cám ơn

thúc thúc!”

Sau khi nói cám ơn xong, bé nhảy dựng lên, chạy một

mạch đi tìm mẹ và sư phụ của mình, trong lòng âm thầm tính toán, vụ cá

cược đêm nay, một trăm phần trăm là bé thắng rồi!

Ân Tịch Ly lẳng lặng nhìn bé rời đi, khoảnh khắc bóng dáng nhỏ bé biến mất giữa biển

người mênh mông đó, trong lòng hắn lại dấy lên một cỗ cảm giác thật lạ,

hắn cười cười, không ngờ bản thân mình cũng có cái suy nghĩ như vậy.

“Xem ra là đã lâu không trở về kinh thành rồi!” Hắn thì thào tự nói, chắc là mình đang nhớ nhà mà thôi.

Nghĩ vậy, hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đem cái giỏ thuốc kia giao cho Lưu Viễn, sau đó tiếp tục đi dạo một cách nhàm chán.

Giữa dòng người hối hả, nhìn thì tưởng chừng như đang ở bên cạnh nhau, nhưng cuối cùng vẫn là như thế, vẫn là không thể gặp nhau.

Bỗng nhiên, một âm thanh náo động truyền đến từ cách đó không xa.

“Này! Đứng lại! Đứng lại! Bạc của lão nương mà ngươi cũng dám trộm, ngươi đứng lại cho ta!”

Một tên nam nhân gầy yếu, mắt xếch, trên tay cầm một túi tiền đang chạy thục mạng về phía trước.

Sau lưng hắn, một người mặc áo bào rộng rãi, dáng người thoạt nhìn vô cùng

gầy yếu, rõ ràng là giả trang thành nam nhân mà lại tự xưng là ‘lão

nương’, hung hăng rượt theo tên trộm kia, tốc độ của nàng không chậm

nhưng chắc là tên nam nhân đó đi ăn cướp đã quen, hắn chạy nhanh khủng

khiếp, vì thế, nàng dần dần bị tụt lại phía sau, khoảng cách giữa hai

người càng lúc càng kéo xa.

Nơi ngã tư đường, không ít người dừng chân lại đứng nhìn, nhưng chẳng có ai chịu tiến lên giúp đỡ, tình huống này bọn họ cũng đã thường xuyên nhìn thấy, không ai cảm thấy kỳ lạ, lại càng không hề muốn phải nhúng tay vào.

Khi Ân Tịch Ly nghe thấy

giọng nói này thì cũng đã ngây người, nhưng đến khi hắn nhìn thấy Hạ

Thiên trong bộ dạng nữ giả nam trang kia thì con ngươi đen như mực ngay

lập tức liền run lên.