Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 115: Chớp mắt một cái đã bảy năm

Bảy năm.

Thời gian bảy năm trôi qua rất mau, chỉ mới chớp mắt, đã là cảnh xuân tươi đẹp khó tìm.

Thị trấn Lâm An, người đến người đi, qua lại tấp nập, trên phố, có một cậu

bé khoảng chừng năm sáu tuổi, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, đang ngồi

ngay ngắn trên một cái bàn lớn, trong tay ôm một đống chai lọ và mấy cái ấm sắc thuốc, đôi mắt căng tròn mở to nhìn mọi người đi qua đi lại.

Bộ dáng của cậu bé này trông thật đáng yêu, đôi mắt to tròn, sống mũi cao

thẳng xinh xắn, cái miệng nhỏ chúm chím, thoạt nhìn có vẻ như vô cùng

mềm mại, chỉ là sắc mặt của bé dường như không được tốt lắm, đôi mắt to

tròn có chút ửng đỏ, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ ủy khuất giống như là

sắp khóc đến nơi rồi.

Trong số những người đi đường, từ đại thẩm, các cô, các dì, cho đến những cô gái trẻ, ai nấy đều dừng bước, nhìn

đứa bé đang ngồi trên bàn kia, rốt cuộc cũng không biết là bé đang làm

cái gì.

Cuối cùng, bọn họ đi tới, trìu mến hỏi: “Bé à, em đang làm gì vậy? Có phải là có ai bắt nạt em hay không?”

Cậu bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp khiến cho các nàng ngẩn ngơ, trong lòng lại càng thêm yêu thích, chỉ là đôi mắt của bé lại càng thêm ửng

đỏ, nước mắt cứ thế mà trào ra.

Một vị đại thẩm không nhịn được

mà tiến lên ôm bé, lẩm bẩm nói: “Ôi, đây là con nhà ai, sao lại bỏ nó ở

đây, đứa nhỏ hiếu thuận như vậy, càng nhìn càng làm cho lòng ta thương

xót, bé cưng, nói cho ta biết, con bị sao vậy?”

Cậu bé hít hít lỗ mũi, rốt cuộc cũng chịu mở miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào, khuôn

mặt ủy khuất đáng thương thế nhưng lại phát ra âm thanh linh hoạt một

cách dị thường: “Thuốc này. . . . .thuốc này. . . . . .”

Bé nhìn vào một đống chai lọ trong tay, nói được một nửa, cái miệng nhỏ lại mếu mếu, nước mắt lại trào ra khóe mi.

Bộ dạng này khiến trong lòng mấy vị đại thẩm, đại tỷ cảm thấy đau xót, vội vàng lau nước mắt cho bé, sau đó vỗ vỗ lưng, mồm năm miệng mười an ủi:

“Ôi, thuốc này làm sao? Trước hết bé đừng khóc nữa nha!”

“Đúng đó, không khóc, không khóc nữa, nói cho dì biết, thuốc này như thế nào?” Một vị đại thẩm dịu dàng nói.

“Có phải là có người lấy mất thuốc của em rồi hay không? Đừng lo, nói cho

tỷ biết là ai, tỷ sẽ cướp về cho em!” Một vị cô nương hùng hùng hổ hổ

lên tiếng, dáng vẻ như một vị nữ hiệp trên giang hồ.

“Hay là thuốc này có vấn đề?” Một cô nàng có vẻ thông minh lên tiếng hỏi.

Rốt cuộc, cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn, giơ tay gạt đi nước mắt, mím môi nói: “Thuốc này. . . . không bán được. . . . .”

“Hả?” Tất cả mọi người trong nháy mắt đều thất thần, thì ra một đứa bé đáng yêu như vậy lại là một người bán thuốc sao?

Cậu bé nói: “Huhu. . . . .ta đã đói bụng ba ngày rồi, ba ngày nay chả có

cơm ăn, mẹ của ta cũng không có cơm ăn, mẹ con ta đói bụng ba ngày, hôm

nay không bán được thì lại không có cơm ăn rồi. . . . . .”

Cậu bé vừa nói vừa khóc.

Bé khóc đến nỗi khiến cho tất cả các đại thẩm, đại tỷ, ai nấy đều cảm thấy đau lòng.

Đứa bé đáng yêu như vậy, hiếu thuận như vậy, ai mà nỡ lòng để cho bé khóc được cơ chứ? Sao có thể làm cho bé không vui?

“Phi, nhóc con, dì còn tưởng là cái chuyện kinh thiên động địa gì chứ, thuốc

này, dì mua một hộp, này, cầm lấy, ngoan ngoãn về nhà mua đồ ăn cho mẹ

nhé!” Vị đại thẩm này thật rộng rãi phóng khoáng, cho bé những hai bạc:

“Không cần thối lại!”

Bé vội vàng lắc đầu: “Mẹ nói, không thể lấy tiền thừa của người khác, dì à, dì lấy thêm một hộp nữa đi.”

Mấy người bên cạnh nghe xong, trong lòng đều cảm thán, đứa bé này quả thật

là hiểu chuyện, còn nhỏ như vậy mà đã biết nghe lời mẹ, biết suy nghĩ

cho người khác.

Sau khi cảm thán, tất cả đều xông tới: “Ta cũng mua, ta mua hai hộp!”

“Ta mua một hộp. . . . . .”

“Ta mua toàn bộ, gom hết tất cả cho ta đi. . . . . .”

Chỉ một lát sau, số thuốc trong tay bé đều đã được bán hết, bé cẩn thận cất kỹ bạc, nhét chúng vào trong ngực, sau đó nhìn các vị đại thẩm, các vị

cô nương, cảm kích nói: “Cám ơn mọi người, vậy là hôm nay mẹ con con đã

có cơm ăn rồi!”

“Mau đi đi, mau đi đi, mua nhiều đồ ăn ngon vào

nhé!” Một đám nữ nhân tay trái cầm chai chai lọ lọ, tay phải vẫy vẫy về

phía cậu bé, cho đến khi bóng dáng của bé biến mất nơi ngã tư đường, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Aizz, đứa nhỏ thật đáng yêu. . . . . .”

“Đúng nha, lại còn hiểu chuyện nữa, nếu Nhị Cẩu Tử nhà ta cũng hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi. . . . . .”

“A, đúng rồi, đứa bé này bán thuốc gì vậy?”

“Ngốc, đem thuốc này đến hỏi đại phu chẳng phải là sẽ biết sao?”

Thế là một đám nữ nhân lại kéo nhau đi tới tiệm thuốc tìm đại phu, đại phu

nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên quái dị, nhìn hết một loạt đám nữ

nhân này, rồi lại nhìn nhìn lọ thuốc, sau đó ái muội nói: “Mấy vị phu

nhân đây quả thật là khỏe như lang như hổ, cũng may là các người có

lòng, còn mua cả thuốc tráng dương cho tướng công nữa, ừ, không tệ, nếu

uống cái loại thuốc này vào thì có thể làm cho cơ thể của tướng công nhà các người càng thêm tráng kiện, vậy thì các vị phu nhân đây đều có phúc rồi. . . . . .”

Xoẹt xoẹt . . . . . . Khuôn mặt của cả đám nữ

nhân đồng loạt biến thành màu gan heo. . . . . . Thì ra là thuốc. .

.tráng. . . dương. . . . . . .

Cuối cùng, đám nữ nhân lúc tới thì ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, lúc ra thì lại che che đậy đậy, cúi đầu mà

chạy, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng mặt nhìn người nào khác.

*

Bên trong một con hẻm nhỏ, cậu bé vui vẻ vung vẩy túi tiền, bên ngoài cửa

có một cô gái đang đứng chờ đợi, vừa nhìn thấy bé, khuôn mặt của nàng

trở nên hớn hở: “Tiểu Phàm, bán hết rồi sao?”

“Vâng, bán hết rồi ạ!” Tiểu Phàm gật gật đầu.

Nàng ôm chầm lấy Tiểu Phàm, không nói hai lời liền hôn liên tiếp mấy cái lên mặt bé, vẻ mặt hưng phấn: “Quả nhiên, xài chiêu mỹ nam kế của con trai

ta thật là không sai!”

Tiểu Phàm đưa tay lau hết nước miếng

trên mặt, chán ghét nói: “Mẹ à, làm ơn đi, mẹ đừng có ở dơ như vậy nữa

có được không, nước miếng dính đầy mặt con rồi!”

“A, tiểu tử thúi, con dám ghét bỏ mẹ sao? Nếu như hồi nhỏ không phải là ta mớm cơm cho con thì con có thể cao lớn như vậy sao?”

“. . . . . .” Tiểu Phàm không nói gì, chỉ trợn tròn mắt, bé mới không thèm chấp nhặt với mẹ đâu.

Bỗng dưng, tầm mắt của bé đột nhiên ngừng lại, gắt gao nhìn cổ tay nàng,

xung quanh cổ tay đang dùng băng gạc quấn lại, phía dưới còn nhỏ xuống

một chút máu, trên khuôn mặt bé dần dần tích tụ một tia nguy hiểm: “Mẹ

bị sao vậy?”

Hạ Thiên nghĩ thầm trong bụng không xong rồi, Tiểu

Phàm cái gì cũng được, chỉ là tính tình không được tốt cho lắm, nếu gặp

phải chuyện mà mình không thích thì sẽ chẳng khác gì một con cọp nhỏ.

Nàng vội vàng giấu tay về phía sau, lúng ta lúng túng, nhìn trái nhìn

phải một hồi rồi mới lên tiếng trả lời: “Không có chuyện gì đâu, mẹ

không cẩn thận đụng vào cạnh bàn, chảy máu chút thôi mà.”

Tiểu

Phàm làm sao có thể tin lời mẹ nói, đôi mắt sáng trong trở nên thâm

trầm, lạnh lùng nói: “Có phải là Điền Gia, cái lão gà chết đó lại khi dễ mẹ hay không?”

“Hả. . . . .trời ạ. . . .người ta gọi là Điền Thất mà. . . . . .”

“Ai thèm quan tâm hắn là gà hay là Điền Thất!” Tiểu Phàm nhăn mũi, ai dám

khi dễ mẹ con bé thì kẻ đó chính là gà! Đưa túi tiền cho Hạ Thiên, bé

vuốt vuốt lại ống tay áo, sau đó đi ra cửa.

“Tiểu Phàm, con đi đâu thế?” Hạ Thiên lo lắng hỏi.

“Đi giết gà!”

“. . . . . . .”

Hạ Thiên không biết phải nói gì, thằng bé này rốt cuộc là con của ai vậy,

cái tính tình nóng nảy dễ xúc động như vậy. . . . .là di truyền từ ai

đây. . . . . .

Mỗ nữ hoàn toàn quên mất, mình chính là mẹ của đứa nhỏ dễ dàng xúc động kia. . . .

Điền Gia, hay còn gọi là Điền Thất, hắn là một lão già háo sắc xấu xa, từ

lâu hắn đã có ý đồ muốn nhúng chàm Hạ Thiên, Tiểu Phàm vẫn luôn muốn

trừng trị cái gã Điền Thất đó.

Nhưng mà mẹ bé nói, phải phát huy

tinh thần lãnh tụ vĩ đại của ông nội chủ tịch Mao, nhất định phải dĩ hòa vi quý*, dù rằng bé chẳng biết ông nội chủ tịch Mao kia là ai.

(*dĩ hòa vi quý: giữ được hòa khí mới là tốt nhất, giống câu một điều nhịn chín điều lành )

Nhưng mẹ còn nói, ông nội chủ tịch Mao là ông nội của ông nội của ông tổ nội, vì thế bé đã hiểu, chủ tịch Mao là tổ tiên của bọn họ.

Những lời mà tổ tiên đã từng nói, quả thật là bé không dám quên, cho nên bé vẫn

luôn nhịn, nhưng bây giờ bé không thể nhịn được nữa, vì vậy bé liền xách theo cái bao bố nhỏ đi về phía Điền Gia.

Hạ Thiên bất đắc dĩ

cũng chỉ có thể mặc kệ bé, nàng chậm rãi vào trong nhà chờ bé trở về,

nàng tin tưởng con mình, không cần tới nửa canh giờ thì sẽ có thể giải

quyết xong chuyện mà trở về thôi.

Quả nhiên, còn chưa tới nửa canh giờ, Tiểu Phàm đã trở về.

Hạ Thiên nhìn thấy bé, mở miệng hỏi: “Tiểu Phàm, con đã làm gì hắn vậy?”

Tiểu Phàm chớp chớp mắt một cách vô tội, nói: “Sư phụ đã dặn, người ta lấy

gì khi dễ con thì con hãy phế đi chỗ đó của hắn, Tiểu Phàm nghe theo lời sư phụ.” Cho nên, lão gà chết này muốn dùng chỗ nào khi dễ mẹ bé, bé

liền phế đi chỗ đó của hắn.

Sư phụ của bé xưng là Độc Thánh, lời

nói của Độc Thánh lúc nào cũng vô cùng ngang ngược và càn rỡ, mà bé lại

là đệ tử duy nhất của Độc Thánh, cho nên cái khí thế cường đại kia cũng

truyền lại cho bé.

Aizz, ai bảo bé là đệ tử duy nhất của Độc

Thánh làm chi, phải biết rằng, ngôi vị Độc Thánh tương lai này, quả thực là vô cùng áp lực. . . . .

Hạ Thiên nhìn bé, chớp mắt mấy cái:

“Không xong rồi. . . . .” Lão gà chết muốn dùng nửa thân dưới khi dễ

nàng, chẳng lẽ Tiểu Phàm đã cắt mất nửa thân dưới của hắn ta rồi sao?

Nàng xoa xoa đầu bé, nói lời thấm thía: “Tiểu Phàm à, Bất hiếu hữu tam, vô

hậu vi đại*, con hại người ta đoạn tử tuyệt tôn thì sẽ bị người đời phỉ nhổ đấy.”

(Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: câu nói của Mạnh Tử

1- hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất.

2-nhà nghèo mà cha mẹ lại già, thế mà không chịu ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu thứ hai.

3- không chịu lấy vợ, không có con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.

Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.)

Tiểu Phàm kinh ngạc ‘a’ lên một tiếng: “Mẹ à, con chỉ phế đi cánh tay của hắn mà thôi, tại sao lại đoạn tử tuyệt tôn?”

“. . . . . .” Bàn tay của Hạ Thiên ngừng lại một chút, sau đó lại nhéo

nhéo hai má của bé, thở phì phò nói: “Tiểu tử thúi, chỉ phế cánh tay của hắn thôi sao? Sao con không phế cả thân dưới của hắn, để cho hắn đoạn

tử tuyệt tôn luôn cho rồi!”

Tiểu Phàm trợn mắt: “Vừa rồi là ai

mới nói nếu hại người ta đoạn tử tuyệt tôn thì sẽ bị người đời phỉ nhổ?” Bé biết mẫu thân của mình không có khoan dung độ lượng như vậy, cho nên lúc nãy bé đã phế đi nửa người dưới của hắn rồi, chẳng qua là bé chỉ cố tình nói vậy mà thôi.

“Khụ khụ. . . . .Ta nói giỡn thôi mà, đi

nào, chúng ta vào nhà thôi!” Hạ Thiên thân thiết nắm tay con trai mình,

hai người tiêu sái bước vào nhà.

“Mẹ, con nghe nói lần này Hoằng Việt thua trận rồi, ngày mai tướng quân của vương triều Vũ Trinh chúng ta sẽ dẫn binh trở về!”

“Hả? Tiểu Phàm, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta không phải là

người của vương triều Vũ Trinh, chúng ta là người Trung Quốc!”

“Ừm, người Trung Quốc!”

“Đúng vậy, con nói tiếp đi!”

“Tướng quân mang theo binh lính hồi cung, sẽ đi ngang qua huyện Lâm An này,

đến lúc đó, trong huyện sẽ có rất nhiều người, nếu như mỗi người đều mua một hộp thuốc thì chúng ta sẽ phát tài rồi!”

“Oa, đúng nha đúng nha, binh lính. . . . .đều là nam nhân. . . .đều cần thuốc tráng dương nha. . . . .”

“Cho nên. . . . .Tối nay, mẹ không được làm biếng mà trốn đi ngủ sớm nữa,

không xay đủ hai mươi bình thuốc thì sẽ không được đi ngủ đâu đấy!”

“A. . . . .công lý ở đâu rồi. . . .con trai ngược đãi mẹ ruột. . . . .còn không cho mẹ ngủ nữa. . . . .”