Ánh trăng hư ảo chiếu
rọi trên mặt đất, những ngọn gió đầu đông mang theo từng cơn lạnh lẽo
đến thấu xương, ngoài cửa sổ, hương hoa lan tỏa khắp sân vườn, lại được
gió cuốn vào trong phòng, nhưng người trên giường lại thờ ơ, không chút
vấn vương, chỉ đang lẳng lặng ngây ngốc nhìn xung quanh.
Đầu của nàng đau quá, rất đau, rất đau.
Còn thân thể giống như là vừa mới bị xe tải nghiền qua, thật đau đớn, thật chua xót.
Căn phòng này, cũng là một căn phòng xa lạ mà nàng không hề biết.
Mỗi một nơi trên cơ thể đều có dấu vết hoan ái, Hạ Thiên ngơ ngác nhìn thân thể của chính mình, rồi lại nhìn đến cảnh vật trước mắt, tất cả đều xa
lạ, khóe mắt nàng dần dần đỏ lên.
Nàng, đã thất thân rồi sao? Vì
sao, đến cùng là vì sao? Vì sao Hướng Linh Lung lại căm ghét bản thân
mình đến vậy? Bởi vì muốn hủy hoại mình mà nàng ta không sợ làm ra những chuyện như thế, khiến cho nàng không còn mặt mũi để gặp bất kỳ ai nữa.
Hạ Thiên ôm đầu, cẩn thận suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra tối hôm qua,
nhưng mà, nàng chỉ có thể nhớ được mơ mơ hồ hồ, ngay cả việc bị thất
thân như thế nào, là ai đã chạm vào nàng, nàng cũng không thể nào nhớ
được dù chỉ là một chút!
“Đáng chết, đáng chết. . . . .” Nàng
không nhịn được mà tự mắng bản thân, đầu óc này rốt cuộc là bị cái gì
rồi, ngay cả lần đầu tiên của mình mà cũng có thể hồ đồ u mê đánh mất. . . .làm sao lại có thể như vậy?
Nàng đột nhiên cảm thấy đau khổ muốn khóc, là ai đây? Rốt cuộc là nàng đã xảy ra cái loại quan hệ này với ai?
Hạ Thiên úp mặt vào đầu gối, đầu óc rối bời, vì sao nàng không thể nghĩ
ra? Vì sao bản thân mình lại gặp phải cái chuyện như thế này?
Nàng chỉ nhớ. . . .chỉ nhớ cái gã áo đen mà nàng không nhìn rõ mặt, hắn canh giữ nàng, khi đó, hắn đưa tay về phía nàng, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ. . . .chẳng lẽ là gã đó? Cái tên áo đen canh giữ mình? Đúng rồi, Hướng Linh Lung còn nói giao mình cho hắn. . . . .
Giao mình cho hắn. . . . .
Khuôn mặt của Hạ Thiên bỗng trở nên trắng bệch, nàng đứng bật dậy!
Tất cả những dấu vết trên người nàng, đều là do hắn lưu lại sao? Đều là do hắn lưu lại sao?
Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy ghê tởm, vội vàng vơ lấy cái chăn, hung hăng
chà lên những vết tím xanh trên người, nhưng cũng không thể nào xóa hết
được! Không thể nào làm cho chúng biến mất được!
Khuôn mặt nàng
trắng bệch, nhìn tất cả những thứ lạ lẫm xung quanh, đúng rồi, trước khi hôn mê, nàng có nghe thấy Hướng Linh Lung nói rằng, ba ngày sau sẽ phải gả sang Hoằng Việt quốc, vậy hôm nay đã là ngày bao nhiêu rồi?
Chẳng lẽ, nơi này chính là nơi mà Hướng Linh Lung đang tạm thời giam giữ mình sao? Nói vậy, có phải là nàng sắp bị ép buộc thành thân rồi hay không?
Hướng Linh Lung. . . .ngươi thật độc ác!
Nàng lập tức từ trên giường nhảy xuống, hai bàn nhân đều trở nên mềm nhũn,
khắp người từ trên xuống dưới đều đau xót khiến cho nàng không thoải mái mà nhăn mày lại, không được, nhất định phải nhân lúc bọn họ còn chưa
đến đây, nàng phải bỏ trốn.
Nàng vội vàng vơ lấy bộ quần áo mới
tinh được đặt trên đầu giường, cũng không hề nghĩ tới vì sao ở đây lại
có quần áo mới, sau khi mặc xong, nàng cẩn thận quan sát, thấy nơi
đây cũng không có nhiều nha hoàn lắm, đợi bọn họ đi hết, nàng mới lặng lẽ mở cửa.
Vũ Trinh, ngày mùng bảy tháng mười.
Hôm nay là ngày Vũ Trinh vương triều và Hoằng Việt vương triều hòa thân, trong
kinh thành, một đội ngũ xếp hàng thật dài ở hai bên đường, không thể
nhìn thấy điểm đầu và điểm cuối, ở chính giữa là một cỗ kiệu hoa được
khảm đầy châu báu, mà người đang ngồi bên trong chính là thiên kim đại
tiểu thư của phủ Thừa tướng – Hướng Linh Lung!
Được hoàng thượng
sắc phong là Thái Bình quận chúa, thân phận cao quý của ả hấp dẫn sự chú ý của hàng vạn người, cứ thế vui vẻ mà gả cho người khác.
Nhưng
đằng sau những quang cảnh náo nhiệt rực rỡ đó, không một ai biết rằng,
bên trong kiệu hoa, một người nào đó lấy thân phận nha hoàn đang cầm dao đặt ở ngang hông ả, không cho ả có bất kỳ hành động nào, kể cả việc tự
sát.
Không ai biết, ba ngày trước, ả đã trải qua khoảng thời gian sống không bằng chết thế nào, đường đường là một đại tiểu thư, lại bị
Ân Tịch Ly lấy đạo ‘hoàn trì kỳ nhân chi thân’*, đưa vào kỹ viện.
(*dùng cách của người đó để trị tội người đó, nôm na là của người trả lại cho người ấy @@)
Vạn người châm biếm, một thân tàn hoa bại liễu.
Không ai biết, trong ba ngày này, ả bị nam nhân kia ép buộc phải tiếp bao
nhiêu khách, làm cái chuyện cẩu thả kia với bao nhiêu tên nam nhân xấu
xa ghê tởm, ả muốn chết, nhưng hắn lại giống như ma quỷ xuất hiện ở bên
cạnh, không cho ả tự sát, hắn tàn bạo cứu sống ả, rồi lại tiếp tục tra
tấn ả.
Vốn tưởng rằng chỉ cần lên kiệu hoa thì sẽ thoát khỏi bàn
tay của hắn, lại không ngờ rằng, ngay cả khi đang trên đường sang Hoằng
Việt quốc mà cũng bị hắn phái cao thủ theo dõi, không cho ả có cơ hội
trốn thoát.
Hướng Linh Lung nở một nụ cười chua xót, như thế nào gọi là ‘sống không bằng chết’? Chính là giống như mình lúc này.
Ả biết rằng, một khi đã sang Hoằng Việt quốc, không cần biết là sẽ thành
thân với vị hoàng tử nào, chỉ cần đến đêm động phòng, nếu hắn phát hiện
bản thân mình không còn trong sạch, chỉ e rằng kết cục sẽ không khác với hiện tại là bao.
Đây đều là do Ân Tịch Ly muốn tra tấn ả. . . . . . .
Gió khẽ thổi khiến màn kiệu tung bay, để lộ ra khuôn mặt vừa khổ sở lại có
chút bất đắc dĩ của Hướng Linh Lung, giữa đám người đang đứng xung quanh vây xem, Hạ Thiên mang một chiếc khăn che mặt, lẳng lặng nhìn đến khuôn mặt này.
Gió thổi màn kiệu phất lên, rồi lại hạ xuống, chiếc
kiệu hoa thu hút ánh mắt đố kị của biết bao nhiêu người dần dần rời xa,
Hạ Thiên chỉ lặng im đứng nhìn, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh.
Tuy nàng không rõ tại sao người lên kiệu hoa không phải là mình mà là Hướng Linh Lung, nhưng, mối hận này, nàng sẽ nhớ kỹ.
Kiệu hoa vừa ra khỏi thành, phía trên cổng thành, Ân Tịch Ly vẫn đứng sừng
sững như một thượng thần đang đứng ở trên chín tầng mây, ánh mắt lạnh
lùng, khoanh tay nhìn xuống, mang theo khí thế của người đứng đầu thiên
hạ, khiến cho ánh mắt của bao nhiêu cô gái không có cách nào dứt ra
được.
“Đại thúc. . . . . .” Hạ Thiên lẳng lặng nhìn bóng dáng
phong hoa tuyệt đại đang đứng ở trên cổng thành phía xa xa, nàng bỗng
chốc giật mình, không biết vì sao, lúc này đây, nàng thật sự muốn khóc.
Nàng muốn chạy đến bên cạnh hắn, kể cho hắn nghe hết tất cả những uất ức của bản thân mình, nhưng đôi chân lưỡng lự, làm cách nào cũng không thể
bước đi.
Nàng. . . . . . Thôi, cho dù hắn biết là Ân Dã Thần hại
nàng thì sao? Hắn cũng sẽ đứng về phía Ân Dã Thần mà thôi, dù sao bọn họ cũng là quan hệ máu mủ, còn bản thân nàng chỉ là người ngoài.
Nghĩ tới chuyện này, Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy thật khổ sở, thì ra trong
lòng mình, đại thúc đã có một vị trí quan trọng như vậy rồi sao?
Chiếc kiệu hoa rời đi đã rất xa, chỉ còn lại một chấm đỏ nhỏ xíu, đám người
đến xem cũng dần dần tản đi, bóng dáng thon dài trên cổng thành chậm rãi xoay người bước xuống.
Trong lòng Hạ Thiên hoảng hốt, vội vàng
chạy về phía ngược lại, đại thúc, ta rất vui vì đã quen biết ngươi,
nhưng thật tiếc vì không thể nói với ngươi câu. . . .hẹn gặp lại nữa.
Trên cổng thành, bước chân của Ân Tịch Ly bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt mờ
mịt nhìn bóng dáng có chút quen thuộc đang chạy về phía xa xa, phải
chăng là nha đầu Hạ Thiên?
Ngẫm nghĩ một hồi, lại cảm thấy bản
thân mình chắc là hoa mắt rồi, sáng nay lúc hắn rời đi, nàng vẫn còn
chìm sâu vào giấc ngủ, hắn cảm thấy, lần này, nàng cũng sẽ không giống
như cái lần uống Túy tam bôi kia, ngủ liền một lúc bốn năm ngày, nhưng
bây giờ có lẽ là vẫn chưa tỉnh đâu.
Nghĩ vậy, hắn cười cười, nụ
cười phong hoa tuyệt đại nở rộ trên môi, cũng không chần chừ thêm nữa,
hắn xoay người bước xuống cổng thành, tiêu sái đi về phía biệt viện.
Hắn không ngờ rằng, cái xoay người này của hắn, sẽ đi ngược lại phía nàng,
thời gian trôi qua thật lâu, cảm giác hối hận cũng theo hắn vô số ngày
đêm.
Cho đến rất nhiều, rất nhiều năm về sau.