Vương Công Quý Tộc

Chương 9

“Jaejoonggie, mau giới thiệu ông xã của con cho người ta a.” mẹ đẹp nháy mắt dễ thương ra hiệu với Jaejoong, cậu thật sự rất muốn biến mất ngay tức khắc, không đợi cậu mở miệng, Yunho từ phía sau ôm lấy cậu, gác cằm lên vai Jaejoong nhìn về phía màn hình di động: “ Đang gọi con sao?” còn lộ ra thập phần lễ phép ôn nhu tươi cười.

Jaejoong một tay cầm di động, một tay hung hăng nhéo tay Yunho một cái.

“Đúng vậy, đúng vậy.” bên kia mẹ đẹp của cậu hớn hở nhảy loạn, bà thầm nghĩ, lừa Jaejoong tới Thần Đế quả nhiên là chuẩn xác, mới đó mà đã tìm được người yêu rồi.

“Ju Ah noona, con là Jung Yunho.” Thanh âm Yunho rất từ tính, phả hơi nóng lên tai Jaejoong khiến lỗ tai cậu bất giác liền đỏ, muốn tránh khỏi cái ôm của hắn nhưng hai tay Yunho lại ôm quá chặt.

“Yunho à, khi nào rảnh qua nhà chúng ta chơi nha? Kỹ thuật hôn của Jaejoong nhà chúng ta thế nào? Hai đứa đã làm đến bước cuối chưa?” mẹ đẹp hai mắt sáng lấp lánh như sao trời nhìn Yunho.


“Vậy còn phải xem Jaejoong của cháu có đồng ý không ạ….” Nói còn chưa xong, Jaejoong không giữ quy tắc tắt phụt cái điện thoại, tức chết cậu, không coi cậu là cái đinh gì.

“Anh hủy danh dự của tôi! Ai là Jaejoong của anh?!” tức tối quăng cái điện thoại lên ghế sô pha, Jaejoong nổi giận đùng đùng trừng mắt rít lên với Yunho đang vẻ cười đắc ý.

“Thế nào? Jaejoonggie? Giờ lại xấu hổ?” Không sợ chết, lại sờ soạng khuôn mặt trơn mềm nhỏ nhắn của Jaejoong một phen.

Jaejoong túm hai tay Yunho lại: “Không được gọi tôi là Jaejoonggie! Tôi và anh không thân thiết như vậy!” Ngẩng mặt lên chỉ trích, cái miệng nhỏ nhắn đô đô khởi, trong nháy mắt khiến Yunho ngây ngẩn cả người, vẻ mặt đáng yêu trên người Jaejoong lại càng thêm phần linh khí.

Trước khi Jaejoong còn chưa phát hiện, Yunho thu hồi tinh thần, tiến lên từng bước, tới trước mặt Jaejoong cúi xuống chút.

“Không thân? Ôm cũng đã ôm qua, sờ cũng sờ xong, hôn cũng hôn rồi, còn gọi là không thân thiết sao?” tiếng nói trầm thấp từ tính hút hồn khiến lỗ tai Jaejoong một trận ngưa ngứa, khuôn mặt trắng nõn cũng dần đỏ hồng lên.

“Ai…ai…ai nói như vậy liền quen thân?” Jaejoong lui về phía sau từng bước, đồng thời không quên đẩy Yunho ra, tránh khỏi ánh mắt thâm thúy lợi hại của hắn.

“Chẳng lẽ cậu là người tùy tiện sao? Nữ vương điện hạ?” Yunho đơn giản nâng cằm Jaejoong khiến cậu nhìn thẳng mình.


Jaejoong đối với mấy từ ‘nữ vương điện hạ’ rất phản cảm, đang định tạc mao.

“Nhìn này.” Tiếp nhận tờ báo Yunho đưa cho, nguyên bản hai mắt đã lớn nay còn mở lớn hơn nữa, tờ báo bị Jaejoong niết tới rúm ró lại.

“Dựa vào cái gì mà tôi lại là thụ?! Dựa vào cái gì mà anh lại là công?! Còn nữa, ai bảo bọn họ đó là hôn ngân??? Mù à? Ai nói tôi và anh có quan hệ? chúng ta bị họ chụp ảnh lúc nào?” sau khi rống giận một hồi liên thanh, Jaejoong ném tờ báo xuống đất, hung hăng giẫm đạp cật lực, Yunho sửng sốt, đây là Kim Jaejoong sao? Sau này hắn mới nghiệm ra được, mỗi khi Jaejoong điên lên thì quả thực không ai có thể địch được.

“Jaejoonggie, cậu nói xem, là ai hủy danh dự của ai?” thu liễm cảm xúc, tiếp tục trêu chọc.

“Đương nhiên là anh.” Nghe vậy, Jaejoong chỉ thẳng ngón tay vào mặt Yunho.


Yunho cầm tay Jaejoong, không để ý cậu giãy dụa liền đem cả người cậu giữ chặt trong lòng: “Này, hiện tại người theo đuổi cậu có phải rất nhiều không?”

“Hả?” Hiển nhiên đối với việc Yunho đột nhiên đổi đề tài khiến đầu óc Jaejoong chưa tiêu hóa kịp nhưng rồi cũng trở lại trạng thái kiêu ngạo: “Hừ hừ, đúng vậy, còn không nhìn xem là ai?!” sau đó đắc ý ngẩng đầu lên, đối với việc mình đang bị Yunho ôm cũng không còn nhớ.

“Vậy cậu nói xem, người theo đuổi có nhiều không?”

“Của tôi nhiều hơn.” Jaejoong nghĩ nghĩ, Yunho nở nụ cười khiến Jaejoong mê mẩn, tinh thần một trận rối loạn.

“Vậy cậu có thấy mấy người đó rất phiền toái không?” trên tay dùng sức khiến Jaejoong lấy lại tinh thần.