- Cô Seo Váy! Uỷ ban tiễu phỉ thanh bình hội gọi cô đến đây là để hỏi tội cô. Chính cô đã gây rối, cản trở Cách mạng.
Căn nhà rỗng, nhân tiếng nói của A Sinh to gấp đôi. Nắng ngoài sân ong óng vàng. Xa xa, xôn xao tiếng người quát trâu, đuổi ngựa.
A Sinh cố làm cho tiếng nói thật đanh thép. Thầy khèn điều khiển lưỡi khèn tài, tiếng nói của mình cũng điều khiển được. Nhưng mặc A Sinh cất tiếng nói đanh thép, cô đầm Seo Váy vẫn ngồi vắt vẻo trên cái ghế đẩu, hai tay đặt trên đùi, im trơ.
- Thế nào, không nói hả?
Cô đầm ngúc ngoắc. Cái cổ hai ngấn thịt của cô rịn mồ hôi.
- Này, đừng có lấy im lặng tủi thân làm mủi lòng tôi! Không nói hả? Vậy tôi sẽ có cách.
Đi tới cái máy điện thoại, A Sinh gõ cọc cọc:
- Đây là cái máy thần. Nó biết hết mọi chuyện. Tôi sẽ hỏi nó. Lúc ấy tội cô sẽ to thêm đấy.
Cô đầm quay lại. A Sinh thõng tay, chưng hửng. Sinh ngốc quá. Nó là vợ thằng Tây Phơ-rô-pông, nó còn lạ gì cái máy điện thoại mà doạ nó.
- A! Hay là thằng chồng Tây nó xui cô! - Chợt nghĩ ra, Sinh dồn.
Cô đầm ngẩn ngơ cái mặt trắng bứ.
- Nói đi chứ!
- Em oan.
- A! Oan, oan cái gì?
- Cán bộ Khả nó nghịch em.
A Sinh giật nẩy người:
- Nghịch! Đừng có láo!
- Thật!
- Thật thế nào?
- Nó vuốt má, nó bóp tí em. Nó bảo tí em to. Nó đòi cho nó…
A Sinh bộp tay xuống bàn.
- Láo! Ở đây cấm nói chuyện bậy bạ. Tôi không bao giờ bị lừa nữa đâu. Nói đi, ai xui cô? Cô đầm gục mặt xuống bàn. Sinh sịt mũi:
- Gọi đến uỷ ban là phải ngồi ngay ngắn. Ngẩng lên. Tôi hỏi, ai xui cô vu oan giá hoạ cho cán bộ Khả? Ai xui? Hả? Nói! Có phải lão Giàng Súng chủ mưu không?
Cô đầm ngẩng lên, hai con mắt chớp chớp liên hồi, rồi bất thình lình gọn thon lỏn:
- Em xui em ạ.
- Sao lại thế?
- Vì em ghét cán bộ Khả. Em yêu anh, anh A Sinh ạ.
Ôi trời! Sinh đứng thẳng người lên. Bằng sét nổ giữa trưa. Và còn hơn cả tiếng sét nữa, cô đầm nhổm ngay dậy, chồm tới A Sinh, vít cổ Sinh, áp cả bộ ngực phốp pháp vào anh, quấn riết lấy anh:
- Anh thầy khèn tài hoa của em ơi, em yêu anh từ đã lâu rồi. Giờ, em mới được gặp anh. Anh ơi, em cho anh hưởng đặc quyền đặc lợi ở em đấy.
Mặt nóng hực, Sinh giãy ra. Rồi đẩy cô đầm ra gần cửa, Sinh cúi xuống. Chà, sao lúc này Sinh bé nhỏ mà lại khỏe thế. Sinh bế bổng cô đầm lên và có cảm giác như ném một bao tải ra sân.
- Chung cào nả! Mày lừa ông được lần nữa, ông với con bò đực là một. Này đặc quyền với chả đặc lợi. Ăn nói kiểu Tây hay ho gớm nhỉ. Cút mẹ mày theo thằng quan tư dê cụ chồng mày đi.
Sinh giơ nắm đấm dứ dứ, rồi quay vào trụ sở, đóng sập cửa lại.
Lúc ấy đã ngả chiều. Ngả chiều lại có tiếng nổ súng đì đọt trên rừng, trong thôn.