Vũ Vương

Chương 705: Viêm Long Đạo chủ

- Lão già kia, đùa giỡn ngươi thì đã làm sao?

Mộ Hàn nghe vậy, lập tức cười ha ha, bóng dáng giống như một vầng ánh sáng trắng lóa lung linh, không ngừng xẹt qua hư không.

- Tiểu hỗn đản, để xem sau khi lão phu bắt được ngươi thì sẽ thu thập ngươi như thế nào!

Khúc Kiên mặt tối sầm u ám, trong miệng thỉnh thoảng gầm lên.

Còn Bạch Đạo Tử thân hình như Khô Lâu kia cũng không lãng phí thừa lời, chỉ là cùng nhất loạt chạy như bay. Lão và Khúc Kiên chia ra hai bên phải trái mà áp sát dần về hướng Mộ Hàn.

Ba bóng người truy đuổi nhau mà chạy về phía bắc.

- Cường giả Dương Hồ Cảnh ở Pháp La Thiên Vực quả nhiên không nhiều lắm.

Mộ Hàn thu lại tâm thần, cảm ứng động tĩnh trong cả một vùng mấy ngàn dặm, trong lòng bất giác cười một tiếng.

Bắt đầu từ lúc Cửu Long Lôi Vương Đao giải trừ phong ấn rồi lột xác làm Thánh Phẩm Đạo Khí , đến bây giờ đã qua thời gian không ngắn, nhưng lại chỉ xuất hiện có hai tu sĩ cảnh giới Dương Hồ. Mặt khác, từ trong tiếng quát của Khúc Kiên có khả năng phán đoán, Vực Chủ của Pháp La Thiên Vực này cũng không phải tu sĩ bản địa.

Hắn hẳn là đến từ với Thiên Vũ Tông ở Bảo Tiên Thiên Vực.

Nếu như đổi lại là giải trừ phong ấn Cửu Long Lôi Vương Đao tại Xích Thành Thiên Vực , hiện tại phỏng đoán đã có mấy chục cường giả Dương Hồ Cảnh từ bốn phía tới gần.

- Hả?

Thời gian lặng yên trôi qua, chính lúc đang suy nghĩ miên man thì Mộ Hàn đột nhiên không nhịn được kêu nhỏ thành tiếng, tinh thần cũng hơi bị phấn chấn một chút

- Người thứ ba !

Đúng lúc này, vị tu sĩ cảnh giới Dương Hồ thứ ba đã xông vào phạm vi cảm ứng của Mộ Hàn .

Đó là một nam nhân mặc hoàng bào thân hình dong dỏng cao, tóc đỏ như lửa. Trên áo choàng lại thêu đầy long vân, mặt mũi hắn cực kỳ trẻ tuổi, thậm chí vẫn còn hơi chút non nớt như trẻ con, nhìn qua giống như là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Có điều là đôi tròng mắt kia của hắn lại giống như ẩn chứa vô hạn tang thương.

Hoàng bào thiếu niên này có tu vi tương đương với Khúc Kiên . Đều là Dương Hồ Tam Trọng Thiên.

- Hảo đao! Hảo đao! Không hổ là Thánh Phẩm Đạo Khí!

Hai con mắt hoàng bào thiếu niên kia thật giống xuyên thấu mấy ngàn dặm không gian, nhìn chằm chằm vào thanh Cửu Long Lôi Vương Đao ở trong tay Mộ Hàn mà tấm tắc khen.

Bạch Đạo Tử hừ lạnh nói:

- Đạo chủ Long Thụ Viêm Long Đạo, ngươi cũng muốn đến chặn ngang một cước!


- Bạch Đạo Tử?

Long Thụ tựa hồ hiện tại mới phát hiện sự tồn tại của Bạch Đạo Tử, hắn hài hước cười nói

- Lão gia hỏa nhà người này không ở trong Tử Trúc Lâm của Tử Tiêu Tông cho cái xác nó nằm nghỉ ngơi, lại chạy đến nơi đây làm cái gì? Chẳng lẽ cũng muốn có chủ ý với Thánh Phẩm Đạo Khí sao? Đáng tiếc, thanh đao này sợ là không có phần của ngươi ! 100% truyện tại

Khúc Kiên quát lên:

- Lớn lối không biết xấu hổ!

- Ái chà. Đây không phải Khúc Kiên Khúc Vực Chủ sao, ngươi cũng đến đây à?

Long Thụ kinh ngạc kêu một tiếng, rồi chậc chậc thở dài nói

- Sức dụ dỗ của Thánh Phẩm Đạo Khí quả nhiên là quá chừng, trong bốn vị tu sĩ cảnh giới Dương Hồ ở Pháp La Thiên Vực, đã có ba người chạy tới. Còn lại nữ nhân kia phỏng đoán đã ở trên đường. Chỉ tiếc nàng ở xa nhất, Đạo Khí này xem ra là không có chuyện gì của nàng .

- Bạch Đạo Tử. Long Thụ. Các ngươi có thể tưởng tượng rõ ràng hậu quả làm chuyện đối đầu cùng lão phu, không nên để xảy ra cuối cùng chẳng những hại chính mình, vẫn còn hại cả tông phái của mình!

Khúc Kiên nghiến răng nghiến lợi, trên gương mặt mập mạp hiện rõ đầy vẻ cực kì hung ác, trong lời nói lộ rõ ý uy hiếp.

- Khúc Kiên, người khác thì sợ Thiên Vũ Tông, bản đạo chủ cũng không sợ.

Long Thụ vừa nghe vậy. Trên khuôn mặt thanh tú non nớt hiện lên một nụ cười quái dị

- Cùng lắm thì sau khi tranh đoạt thanh đao này. Bản đạo chủ liền gia nhập Tư Không gia tộc ở Bảo Tiên Thiên Vực . Nói không chừng có khả năng đổi lấy một kiện Thánh Phẩm Đạo Khí càng thích hợp chính mình hơn. Về phần Viêm Long Đạo của ta đây. Thiên Vũ Tông ngươi muốn diệt liền diệt đi.

- Lời Long Thụ nói, chính là hợp tâm ý lão hủ. Lão hủ đã sớm muốn rời khỏi Pháp La Thiên Vực này, đi Bảo Tiên Thiên Vực mở rộng tầm mắt .

Bạch Đạo Tử khặc khặc cười quái dị. Thông thường tu sĩ cảnh giới Dương Hồ muốn gia nhập Côn Lôn Tiên Phủ ở Bảo Tiên Thiên Vực thì tương đối khó khăn, nhưng muốn đi vào bảy đại thực lực còn lại thì cũng không khó khăn. Đó cũng là nguyên nhân khiến cho Bạch Đạo Tử và Long Thụ không hề sợ hãi . Nếu mà có Thánh Phẩm Đạo Khí làm như viên gạch gõ cửa, vậy thì liền càng dễ dàng .

- Thật sự là đâu có lý như vậy !

Uy hiếp không được, Khúc Kiên càng là nổi trận lôi đình, nhưng cũng không thể tránh được.

Tu vi của lão tương đương cùng Long Thụ, hơi kém hơn Bạch Đạo Tử. Nếu chỉ là giao đấu với nhau, Long Thụ và Bạch Đạo Tử đều không nhất định là đối thủ của lão. Những khi cần phải đánh giết bọn hắn thì cũng là khó như lên trời. Hai người bọn họ gia nhập vào cuộc tranh đoạt thánh khí, vậy Khúc Kiên thật đúng là không hề nắm chắc chính mình có thể thắng.

- Bạch Đạo Tử, Long Thụ, các ngươi cũng đừng để sau này phải hối hận.

- Ha ha, Khúc Vực Chủ, bản đạo chủ chưa bao giờ biết hai chữ Hối hận này viết như thế nào, nếu không ngươi dạy cho ta.

- Lão hủ cũng có hứng thú học một chút.


. . .

Ba người Khúc Kiên, Long Thụ, Bạch Đạo Tử giương thương múa kiếm, nhưng tốc độ cũng không giảm chút nào, ba bóng người theo hình tam giác vây quanh chạy về hướng Mộ Hàn. Bọn họ đều coi hai người trở thành đối thủ lớn nhất của chính mình , về phần Mộ Hàn, căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ.

Bọn họ đều là cường giả Dương Hồ Cảnh, mà Mộ Hàn giờ phút này lộ ra khí tức mặc dù thịnh nộ điên cuồng dị thường, lại bị áp chế đến chỉ có cường độ Linh Trì Tam Trọng Thiên.

Đôi bên có tu vi một trời một vực, bọn họ làm thế nào mà phải để ý quan tâm đến Mộ Hàn.

Bởi trong mắt bọn họ, cho dù Mộ Hàn làm thế nào mà lại có được Thánh Phẩm Đạo Khí, họ cũng không quản Mộ Hàn có hay không có chỗ dựa vững chắc, với tất cả ba người thì hắn đều không có gì khác nhau với cá trên thớt gỗ .

Huống hồ, Mộ Hàn đã bị ba người bọn họ vây vào giữa. Tuy có cả một vùng mấy ngàn dặm để hoạt động, nhưng trong một thời gian dài, tất sẽ thành cá trong chậu.

Bốn bóng người cứ áp sát lại nhau càng ngày càng gần.

Không được bao lâu, không gian hoạt động của Mộ Hàn liền từ cả một vùng mấy ngàn dặm co rút thu nhỏ lại đến một vùng khoảng hơn trăm dặm . Hơn nữa, không gian này vẫn còn tiến dần từng bước mà thu nhỏ lại.

- Tiểu hỗn đản, ngươi trốn không thoát !

Khúc Kiên nhe răng cười không thôi, nhưng sự đề phòng trong ánh mắt cũng là tăng lên tới trình độ cao nhất. Càng là tới gần, liền càng phải đề phòng hai người khác.

Long Thụ cũng không còn lại cợt nhả nữa, thần sắc trở nên hơi cảnh giác.

Bạch Đạo Tử cũng là im miệng không nói gì nữa. Thế nhưng trong hốc mắt lóm sâu vào, đôi mắt sâu kín kia bắt đầu chuyển động, đúng là linh động dị thường.

- Có ba vị cường giả Dương Hồ Cảnh, cũng không tồi lắm .

Mộ Hàn khẽ hít vào một hơi, khóe môi hơi nhếch lên, đúng là gợi lên một nụ cười kì dị cổ quái. Đột nhiên hắn mở miệng nói

- Ba vị, nếu các ngươi đều muốn Thánh Phẩm Đạo Khí này của ta, làm thế nào lại không trưng cầu một lượt xem ý kiến chủ nhân của ta đây? Thánh Phẩm Đạo Khí này cầm vào thật sự là phỏng tay, xem ra thực sự nên tìm ai đó mà đẩy nó đi.

Lời nói cùng với tâm thần cuồn cuộn kích động như Lôi Âm bên trong một vùng trăm dặm khu vực.

- Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đưa cho ai?

Long Thụ trầm giọng hỏi. Khúc Kiên và Bạch Đạo Tử đã từng có kinh nghiệm bị Mộ Hàn trước đây trêu chọc, nay hắn lại giở ra trò cũ thì đều là cười lạnh một tiếng, tịnh không đáp lời.

Mộ Hàn cao giọng nói:

- Long đạo chủ, trong ba người đó, ta xem ngươi vừa mắt nhất. Nếu như ngươi có thể đảm bảo an toàn của ta thì đao này chính là của ngươi .

Trong lúc đang nói, chân nguyên tràn vào Cửu Long Lôi Vương Đao.

- Ông ông! Ông ông! Ông ông!!

Trong những tiếng rung động mãnh liệt, Cửu Long Lôi Vương Đao bùng nổ xuất ra muôn vàn đám mây tím sáng lạn chói mắt, khí tức điên cuồng bá đạo mà mênh mông thổi quét ra. Trong thoáng chốc, phong vân biến sắc, phảng phất như giữa bầu trời cao rộng lớn đột nhiên có lôi điện sấm chớp nhấp nháy, nhưng lại cũng giống như giữa đại dương mênh mông dấy lên vô số cơn sóng gió động trời.

Giờ khắc này, Khúc Kiên, Bạch Đạo Tử và Long Thụ đều là đôi mắt bừng sáng lên, lòng tham như cỏ độc nảy sinh dưới đáy lòng càng điên cuồng hơn.

- Hảo, tiểu huynh đệ, ta đồng ý ngươi!

Long Thụ có hơi vội vàng liền đáp lại.

Mộ Hàn cao giọng cười to:

- Long Thụ tiền bối vốn là vị chủ nhân một Đạo, tất nhiên sẽ không nuốt lời. Để biểu thị thành ý, Cửu Long Lôi Vương Đao này, xin tiền bối nhận lấy trước!