- Sự thật chứng minh, là vàng thì rốt cuộc cũng sẽ phát quang.
Tiêu Tố Ảnh cười tươi như hoa mà nói
- La sư đệ có được Đạm Hồn Thánh Cung, tốc độ tu luyện mau lẹ vô cùng. Từ đệ tử Ngoại Sơn tấn chức là đệ tử Nội Sơn có thể nói là chuyện dễ dàng; Hiện nay, Đạm Hồn Thánh Cung của La sư đệ đã lột xác thành Phệ Linh Tiên Cung, căn cơ càng thêm hùng hậu. Sau này tiền đồ nhất định không có giới hạn, nói không chừng chỉ sau vài năm, Phệ Linh Tiên Cung của sư đệ ngươi sẽ lại lột xác là Thần Phẩm Tâm Cung.
Khi nói đến bốn chữ Đạm Hồn Thánh Cung này thì Tiêu Tố Ảnh giống như có ý ám chỉ, ngữ điệu cố ý nhấn mạnh thêm không ít. Ngoài ra khi nói đến Thần Phẩm Tâm Cung thì ánh mắt càng là có vẻ hàm ý sâu sắc. Dịch Chân Nhân và Ngư Thanh Liên chạy như bay ở phía trước nên không chú ý tới được, nhưng mà Mộ Hàn ở ngay bên cạnh lại lập tức liền cảm giác được .
Mộ Hàn ngầm cảm thấy đau đầu, cười khan hai tiếng rồi nói:
- Sư tỷ nói đùa, có thể có được Tiên Phẩm Tâm Cung, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn, cũng không dám lại hy vọng xa vời lột xác là Thần Phẩm Tâm Cung.
- Cái đó thì nói không chừng được.
Tiêu Tố Ảnh cười như có như không mà liếc xéo nhìn sang Mộ Hàn, liền không nói thêm nữa.
. . .
Trong lòng Mộ Hàn có chút hồ nghi, ánh mắt nhìn của Tiêu Tố Ảnh tựa hồ đã xác nhận chính mình chính là Mộ Hàn kia từ Thái Huyền Thiên Vực. Nếu chỉ vẻn vẹn từ vài chữ Đạm Hồn Thánh Cung thì hiển nhiên là không làm được. Sở dĩ nàng rất tin phán đoán của mình như thế, tất nhiên còn có nhân tố gì khác.
Trong lúc Mộ Hàn còn đang nghĩ ngợi, hình ảnh chung quanh đã lặng yên biến hóa.
Rơi vào tầm mắt không hề là hư không xanh lam đơn điệu nữa. Những dãy nhà cửa đền đài Lâu Các thỉnh thoảng lại dần hiện ra, bọn chúng giống như nhẹ bẫng như không có gì mà lơ lửng trôi nổi ở trong không trung. Chung quanh thấp thoáng mây khói cuồn cuộn, nhìn qua tựa như Tiên Cảnh thiên cung đẹp không sao tả xiết, làm người khác có nhiều thứ quá xem không hết.
Thậm chí lại có một vài ngôi đền với cánh cửa đại môn đang mở rộng, bên trong còn có thể mơ hồ nhìn thấy một đạo bóng dáng đang ngồi xếp bằng .
Có vài người khí tức hoàn toàn khó có thể cảm ứng, giống như là không hề tồn tại. Nhưng lại có mấy người trong cơ thể phát tán ra khí tức vô cùng lớn lao, hoàn toàn có thể so sánh cùng đám người Cổ Quan, Phổ Tinh .
Bọn họ chỉ sợ cũng có tu vi cảnh giới Dương Hồ. Mộ Hàn và Tiêu Tố Ảnh theo bản năng nhìn nhau, đều là không tự chủ được mà hiện ra ý nghĩ như vậy.
- Mỗi tòa kiến trúc nơi này, đều là do một vị tu sĩ cảnh giới Dương Hồ của Chân Vũ Thánh Sơn chúng ta kiến tạo mà thành. Sau này nếu các ngươi đột phá đến cảnh giới Dương Hồ, là có thể có được năng lực tùy thời xuất nhập Linh Vũ Pháp Giới , cũng có thể có đủ thời gian dài sống ở bên trong Linh Vũ Pháp Giới này mà tu luyện. Đến lúc đó, các ngươi cũng có thể ở chỗ này chọn lựa một vị trí tốt để làm nơi các ngươi thường trú.
Ngư Thanh Liên quay đầu cười nói.
- Ngư sư muội, đồ nhi của ta đây sợ là không cần phải đến Linh Vũ Pháp Giới chiếm vị trí . Khi tu vi của hắn đạt tới Dương Hồ Nhất Trọng Thiên thì nói không chừng vừa lúc có khả năng tiến cử hắn đi tới Côn Lôn Tiên Phủ .
Dịch Chân Nhân cười híp mắt nói, trên mặt mơ hồ toát ra một vẻ khoe khoang.
- A? Có lẽ đến lúc đó Tố Ảnh còn có thể cùng La Thành đi Côn Lôn Tiên Phủ làm bạn ni.
Ngư Thanh Liên khóe môi hơi nhếch lên. Gương mặt vui vẻ thản nhiên.
. . .
Nghe thấy Dịch Chân Nhân, Ngư Thanh Liên ngươi một lời ta một câu mà ra sức khoe. Mộ Hàn và Tiêu Tố Ảnh cũng có hơi bất đắc dĩ. Nhưng mà đối với cường giả có tu vi đạt tới tình trạng bực này như Dịch Chân Nhân và Ngư Thanh Liên mà nói, nhận được một đệ tử tài hoa hơn người thì đích thật cũng là một chuyện đáng giá khoe khoang.
Không mất bao nhiêu thời gian, một tòa điện phủ cực kỳ lộng lẫy tinh xảo đã hiện ra ở phía chân trời.
- Đó chính là Võ Cực Điện .
Dịch Chân Nhân ha ha cười một tiếng, xoay người lại cầm lấy bả vai Mộ Hàn mà bắn nhanh đi về phía trước. Bóng dáng giống như một đạo ánh sáng lung linh, trong khoảnh khắc liền bay xuống tại trước điện.
Trong chớp mắt, Ngư Thanh Liên cũng đã mang theo Tiêu Tố Ảnh đuổi sát tới.
- Võ Cực Điện này là được dựng lên chuyên dành cho tu sĩ cảnh giới Linh Trì. La Thành, vi sư đã đưa ngươi đến đây .
Dịch Chân Nhân mỉm cười. Buông lỏng Mộ Hàn ra.
- Đa tạ sư phụ.
Mộ Hàn cúi người hành lễ, đảo mắt nhìn một chút sang Tiêu Tố Ảnh bên cạnh, thuận tiện bay đi về hướng Võ Cực Điện.
Tình huống bên trong điện và so sánh với bên ngoài điện lại không giống nhau. Hư không trở nên yên tĩnh trong suốt, nhưng lại có những đám khí tức xanh lam trôi nổi trong không trung, hoặc to như cái cối xay, hoặc nhỏ như nắm đấm. Bọn chúng giống như có được linh tính của sinh mệnh. Tại xứ sở này, chúng tự do qua lại tới lui tuần tra ở trong không gian bên trong điện .
- Bọn chúng chính là Linh Vũ Tiên Nguyên chứ? Một âm thanh yêu kiều trong vắt đáng yêu phút chốc vang lên, cũng là Tiêu Tố Ảnh thướt tha duyên dáng đã đi đến.
- Không sai.
Mộ Hàn đảo mắt vừa nhìn, phát hiện bóng dáng hai người Dịch Chân Nhân và Ngư Thanh Liên cũng đã biến mất từ ngoài điện. Cũng không biết là rời khỏi Linh Vũ Pháp Giới, hay là đi tới chỗ bọn họ đã kiến tạo tại Linh Vũ Pháp Giới.
- Chúng ta đến Linh Vũ Pháp Giới chính là để luyện hóa hấp thu những Linh Vũ Tiên Nguyên này.
Sau khi nói dứt lời, Mộ Hàn đột nhiên phát hiện vẻ mặt Tiêu Tố Ảnh trở nên có chút quái dị, trong lòng lập tức nổi lên một tia dự cảm không ổn.
Sau một khắc, một dòng âm thanh nhỏ li ti xoay tròn mà chui vào trong tai Mộ Hàn:
- Mộ Hàn!
- Ngươi nói cái gì?
Mộ Hàn vẻ mặt mê mang, làm ra vẻ hồ đồ hỏi lại. Nhưng mà lời nói cũng lại dùng chân nguyên trực tiếp đưa vào trong tai Tiêu Tố Ảnh .
- Không nên giả bộ nữa, ta biết ngươi chính là Mộ Hàn.
Tiêu Tố Ảnh từ trên xuống dưới đánh giá Mộ Hàn, khóe môi nổi lên nụ cười giảo hoạt
- Nếu như ngươi thật sự không phải là Mộ Hàn thì vừa rồi đã trực tiếp liền lên tiếng hỏi lại , mà không phải đưa âm thanh vào trong lổ tai ta. Điều này nói rõ ngươi phi thường lo lắng bị tu sĩ cảnh giới Dương Hồ ở nơi này nghe thấy, thật sự là giấu đầu hở đuôi.
- A?
Mộ Hàn trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới hành động che dấu trong tiềm thức , lại khiến cho chính mình càng bị bại lộ nhiều hơn. Trong lúc tức thời, trong lòng Mộ Hàn có hơi chần chờ. Hoặc là dứt khoát thừa nhận thân phận chân thật của chính mình, hay là tiếp tục giả bộ hồ đồ. Nhưng mà cái sau sợ là đã không còn được tác dụng lớn tới đâu.
Liền trong lúc Mộ Hàn còn đang do dự , Tiêu Tố Ảnh vừa cười vừa nói:
- Mộ Hàn, ngươi mặc dù thay đổi dung mạo và thân hình, nhưng trên người của ngươi có một thứ vô luận như thế nào đều không thay đổi được.
- Cái gì? Mộ Hàn lại phản xạ có điều kiện loại hỏi một câu.
- Mùi vị.
Tiêu Tố Ảnh nhẹ nhàng mà phun ra hai chữ này từ trong miệng , trên khuôn mặt trắng nõn toát ra một vẻ kì quái, nhưng lập tức liền đã khôi phục bình tĩnh.
- Được rồi, Tiêu sư tỷ, ta xác thực chính là Mộ Hàn kia.
Tâm niệm Mộ Hàn suy tính thật nhanh, đoạn ký ức kia về năm đó trong Hắc Ma Điện tại Hắc Yểm Sâm Lâm thoáng vụt qua trong đầu . Tiếp theo liền cười khổ một tiếng. Hắn không nghĩ tới Tiêu Tố Ảnh đúng là thông qua phương pháp như vậy để xác nhận thân phận chân thật của mình, nên lập tức không hề nói dối nữa , mà trực tiếp thừa nhận.
Có lẽ, tại vì trong tiềm thức của Mộ Hàn , ý định phủ nhận cũng không phải rất kiên định. Ở trong thế giới xa lạ tại Xích Thành Thiên Vực này , có thể có được cố nhân đồng dạng đến từ Vô Cực Thiên Tông, tự nhiên là chuyện phi thường hiếm có. Huống chi hai người năm đó tại Thái Huyền Thiên Vực thì còn có một đoạn tình duyên như vậy.
- Thừa nhận là tốt rồi.
Tiêu Tố Ảnh đầu tiên là nhẹ nhàng cười một tiếng, tiện đà liền rộng rãi khen ngợi
- Mộ Hàn sư đệ, năm đó phụ thân của ta, bọn họ còn tưởng rằng ngươi đã hồn phi phách tán ở trong Sâm La Giới . Không nghĩ tới ngươi chẳng những an toàn rời khỏi nơi đó, lại còn thành công đi tới Xích Thành Thiên Vực, gia nhập vào Chân Vũ Thánh Sơn.