Trong rừng, một đạo thân ảnh linh hoạt như quỷ mị lướt qua cực nhanh.
Rất nhanh, đạo nhân ảnh đã đi tới sâu trong rừng rậm. Tới địa phương này, cho dù là dấu chân người cũng rất ít thấy.
Ngoại trừ thợ săn từ nhỏ lớn lên trong trong rừng, cũng chỉ có tu luyện giả cường đại mới coi thường nguy hiểm bên trong rừng rậm này.
Thân ảnh chợt dừng lại, người đó chính là Hạ Nhất Minh chạy một mạch từ Hạ gia trang tới đây.
Hôm qua khi hắn tu luyện nội kình, phát hiện vô luận loại công pháp nào cũng không thể tiến thêm một bước, nhất thời hiểu được mình đã tu luyện tới bình cảnh.
Đối với tốc độ tu luyện của mình, cho dù là bản thân hắn cũng sinh ra một loại cảm giác không lời nào có để nói.
Nếu tu luyện đến bình cảnh, hắn vốn là muốn tìm một bí tịch mới tiến hành tu luyện, nhưng hắn đột nhiên muốn tìm hiểu thêm về Tàng Châm Ấn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLHơi cân nhắc một chút, Hạ Nhất Minh lập tức quyết định lên núi tiến hành thử nghiệm công pháp cùng cải tạo.
Bởi vì loại cảm giác này phi thường khó có được, giống như linh cơ khẽ động, nếu như không thể nắm bắt được, như vậy cảm ngộ tiếp theo sẽ không nói được bao giờ sẽ tới.
Hai chân vừa chạm đất, hai tay hắn lập tức kết thành thủ ấn kỳ lạ và phức tạp. Loại thủ ấn đó chính là Tàng Châm Ấn.
So với Phục Địa Ấn, Tàng Châm Ấn vì kết hợp nội kình tâm pháp khác nhau, cho nên kết thành thủ ấn càng thêm phức tạp, trong hậu thiên cảnh giới chỉ sợ là ngoài Hạ Nhất Minh sáng tạo ra, còn không có người thứ hai có thể làm được.
Thủ ấn trên tay vừa kết thành, nội kình trong kinh mạch hắn nhất thời cuồn cuộn.
Nội kình trong cơ thể vận hành theo lộ tuyến kỳ dị, không phải tùy ý một trong bốn đại nội kình chủ tu, mà là theo Kim hệ Hỗn Nguyên Kình bắt đầu, lấy trình tự ngũ hành tương sinh, kết thúc bằng Hỏa hệ Liệt Hỏa Công.
Trong quá trình không ngừng biến hóa, hai tay Hạ Nhất Minh bằng phương thức kỳ lạ kết thành thủ ấn, nhưng bất luận thủ ấn biến hóa thế nào, đều như cất dấu trong đó một cương châm sắc bén. Tuy cảm giác không trầm ổn như núi của Phục Địa Ấn nhưng có thêm một loại âm nhu quỷ dị.
Cùng lúc đó, hai chân Hạ Nhất Minh không ngừng di động trong mảnh rừng rậm, nếu Lâm Đào Lật ở đây, khẳng định sẽ kinh ngạc phát hiện, bước chân di chuyển của hắn cùng với cước bộ khi thi triển Vân Vũ Ấn có vài phần tương tự.
Từ trên thân thể Hạ Nhất Minh, chậm rãi tản ra một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, hai tay của hắn thay đổi như chớp, nhưng lại tự nhiên giống như mây bay nước chảy. Khi nội kình trong cơ thể hắn đạt tới đỉnh điểm, bàn tay khẽ động, một cỗ nội kình nhanh chóng chuyền từ ngón trỏ tay trái qua ngón trỏ tay phải.
Sau đó ngón trỏ tay phải nhô ra, phóng ra một cỗ nội kình sắc bén như tên rời dây cung.
- Ba…
Sau một tiếng vang nhỏ, trên một đại thụ cách đó mấy thước xuất hiện một cái động khẩu. Cái động khẩu này do nội kình xuyên qua thân cây tạo thành, sau đó mới tiêu tán hoàn toàn.
Thân thể Hạ Nhất Minh chợt ngừng lại, hắn đi tới phía trước cây đại thụ, lẳng lặng nhìn cái động khẩu, trong lòng kích động khó có thể yên lặng trở lại.
Mắt nhìn ngón trỏ bên phải, hai mày hắn hơi nhíu một chút.
Đây là điều hắn mới lĩnh ngộ được, phương pháp đem Vân Vũ Ấn dung nhập vào trong Tàng Châm Ấn, cũng có thể bắn ra một loại nội kình hình châm một cách quỷ dị khó lường.
Cách không chỉ này uy lực quả thật không phải nhỏ, nhưng cái giá phải trả cũng không tầm thường. Lúc này đây ngón trỏ tay phải hắn có hơi sưng lên, một kinh mạch phình to khó chịu.
Tâm niệm vừa chuyển, Khô Mộc Công cùng Ba Văn Công lập tức lưu chuyển trong kinh mạch một lần. Dưới sự chữa trị của hai công pháp này kinh mạch đang bị đau cũng đã bình phục lại.
Lúc đầu hắn nghĩ chỉ cần một chút thời gian nhưng không ngờ cần phải hơn một khắc chuông mới mới có thể hồi phục.
Sau khi nội kình ngưng tụ tới cực điểm, có thể rời thân thể đả thương người.
Chỉ có tiên thiên chiến kỹ Vân Vũ Ấn mới có công năng đặc thù này, nhưng mà giờ phút này lại bị Hạ Nhất Minh cái tiến vào Tàng Châm Ấn.
Bất quá so sánh, Tàng Châm Ấn được Hạ Nhất Minh cải tiến uy lực lớn và xa hơn Vân Vũ Ấn.
Nếu như cùng Lâm Đào Lật giao thủ, Vân Vũ Ấn của hắn có thể phát huy uy lực cách không chỉ to lớn như thế, như vậy Hạ Nhất Minh sợ là đã sớm bỏ mạng rồi.
Thân thể người tuy rằng không ngừng tiến hành rèn luyện, nhưng những chỗ yếu hại cũng chỉ khá hơn một chút, chỉ sợ rất khó tránh được thương tích.
Đương nhiên, Tàng Châm Ấn tuy rằng uy lực lớn nhưng so với Vân Vũ Ấn về tần số kích phát còn kém xa.
Muốn kích phát một chỉ cách không uy lực lớn như thế, như vậy phải đem bốn loại nội kình cùng một phương thức lưu chuyển trong cơ thể, làm khí huyết sôi trào đến cực điểm, lúc toàn thân tràn ngập cảm giác cơ hồ như muốn nổ tung, nội kình ngưng tụ đến cường độ như vậy mưới có thể kích phát ra ngoài.
Cũng tức là nói, phải ở trong trạng thái thập tầng nội kình mới có thể phát động, nhưng lại không thể tụ lại như Vân Vũ Ấn liên tục kích phát. Một khi thành công đánh ra một chỉ, như vậy trong một khắc chung đừng mong đánh ra một chỉ thứ hai, nếu không kinh mạch tuyệt đối không thể chịu được trình độ vận chuyển này.
Mặc dù còn có thiếu xót, nhưng Hạ Nhất Minh đã cảm thấy vừa lòng rồi.
Từ nay về sau, với Tàng Châm Ấn hắn chẳng những có năng lực phòng ngự phản công, thậm chí ngay cả năng lực chủ động tấn công cũng đều có, đây đúng là một chuyện rất tốt a.
Bất quá, tiếc nuối duy nhất chính là, hắn đã nắm được bí quyết ngưng tụ nội kình của Vân Vũ Ấn, nhưng đến bước cuối cùng đem nội kình kích phát ra ngoài của Vân Vũ Ấn thì hắn vẫn như trước không tìm hiểu được.
Trận chiến ngày đó, Hạ Nhất Minh lấy Khai Sơn Tam Thập Lục Thức xuất ra cùng Vân Vũ Ấn chính diện va chạm. Tuy rằng bằng nổi kình bản thân cao hơn đối phương một tầng mà chiếm được một chút thượng phong, nhưng hắn biết, nếu hai bên cùng tu vi nội kình, như vậy lực lượng bộc phát trong nháy mắt của Vân Vũ Ấn đúng là trên Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.
Loại tình huống này có chút giống với khi hắn đối mặt với Kim Quan Mãng phát ra một đao kinh diễm, chẳng qua không có khoa trương đem toàn bộ nội kình kích phát hết ra ngoài như vậy thôi.
Phất nhẹ ống tay áo, Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, có lẽ hắn cần phải hạ thấp yêu cầu, học thêm một môn Thổ hệ công pháp. Có lẽ khi ngũ hành đầy đủ là lúc có thể đem uy lực đáng sợ Vân Vũ Ấn kích phát ra.
Hai chân khẽ động, nhanh như chớp, thân hình hắn đã biến mất tại chỗ.
Dọc theo tuyến đường quen thuộc, Hạ Nhất Minh nhanh chóng về đến sơn trang, hắn không chút vòng vo, do dự hướng Tàng Thư Các đi tới.
Hiện giờ Tàng Thư Các có một mình lão bộc Hạ Lai Bảo trông coi. Mà Đại bá Hạ Thuyên Tín nửa năm nay vẫn luôn ở cùng Hạ Vũ Đức gia gia trong Hạ gia đại viện.
Thời gian dài như vậy, một mình lão tĩnh tâm dưỡng khí, không gặp người ngoài. Mục đích hiển nhiên là gột rửa tâm linh, tranh thủ trạng thái tốt nhất sử dụng khỏa kim đan kia.
Có thể phá tan cực hạn bích chướng đệ cửu tầng hay không, có thể nói quá trình đó như một trận quyết chiến, hành động lần này cho dù là Đại bá hay gia gia đều không thể lơ là. Điều này chỉ cần xem Đại bá tĩnh tâm tu dưỡng hơn nửa năm nhưng lại như trước chưa phục dụng kim đan là có thể thấy được.
Tiến nhập trong Tàng Thư Các, hắn đi thẳng tới giá sách chứa Thổ hệ công pháp.
Lúc này hắn không phải nhắm mắt lấy bừa mà thật sự chọn lựa. Một lúc lâu sau hắn trong tàng thư lấy ra một quyển.
Đại Lực Quyết: Thổ hệ nội kình chủ tu công pháp.
Công pháp này cũng như tên, sau khi tu luyện, nhất thời có thể trở lên mạnh vô cùng.
Đương nhiên, cái gọi là mạnh vô cùng cũng chỉ cùng cấp độ mà thôi, so với tu luyện giả cùng cấp độ lực lượng lớn hơn một chút, chẳng qua trong sách nói, một khi tu luyện tới thập tầng cảnh giới, có thể đem gân cốt rèn luyện tới cực hạn, toàn thân dẻo dai, tố chất cơ thể cực kỳ cường hãn.
Tuy rằng chưa hẳn đạt đến sức chín trâu hai hổ, nhưng không thua kém là mấy.
Điều kỳ lạ nhất của công pháp này là với tố chất thân thể của tu luyện giả yêu cầu cực cao, hơn nữa tốc độ tiến giai nội kình cũng không nhanh. Cho nên tuy rằng uy lực không kém, tu luyện giả cũng rất ít người có thể tu luyện, tu luyện thành công lại càng hiếm có.
Trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra một tia mỉm cười, tốc độ tu luyện của Thổ hệ công pháp vốn là chậm nhất trong Ngũ hành công pháp. Đặc biệt chú trọng trầm ổn, tuần tự tiến hành.
Mà vốn Đại Lực Quyết rõ ràng là một loại công pháp gia tăng chậm, cho nên không ít người lựa chọn cũng là lẽ thường mà thôi.
Đem Đại Lực Quyết đặt trên bàn, Hạ Nhất Minh thuần thục sao chép, sau đó đem tới trong gian mật thất của mình.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, Hạ Nhất Minh bắt đầu tiến hành tu luyện bản Ngũ hành chúc thổ nội kình chủ tu công pháp.
Giống như trước đây, lúc hắn tu luyện công pháp này cũng không gặp trở ngại gì, giống như nước chảy thành sông, một tầng nối tiếp một tầng.
Dùng gần hai ngày thời gian, hắn đã đem công pháp này tu luyện tới đệ thập tầng.
Công pháp hiệu quả rất tốt, vượt xa tiên đoán của Hạ Nhất Minh. Đặc biệt da thịt, gân cốt hắn dường như được tôi luyện thêm lần nữa, sức chống đỡ hơn xa trước đây.
Đến lúc này hắn mới hiểu được công pháp chủ tu nội kình được lưu truyền trong Tàng Thư Các đến ngày nay, nhất định là có đạo lý.
Gia gia truyền cho hắn đại đao hơn ba trăm cân, Hạ Nhất Minh trước kia sở dĩ có thể huy vũ là vì liên quan đến nội kình cường đại. Nhưng hiện giờ chỉ bằng lực lượng thân thể, hắn cũng đã có thể thoải mái huy vũ vài cái rồi.
Binh khí nặng như thế, đối với hắn hiện giờ mà nói, không còn là gánh nặng nữa rồi.
Nhưng mà hết thảy những điều tốt này cũng không làm Hạ Nhất Minh cao hứng chút nào.
Bởi vì sau khi thuận lợi đem công pháp tăng lên tới đệ thập tầng, mới chợt phát hiện, hắn cũng không vì thế mà đột phá tới tiên thiên cảnh giới, tất cả các công pháp như trước đều dừng lại ở thập tầng đỉnh phong.
Biến hóa này nhất thời làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác như trong hầm băng, chẳng lẽ thể chất hắn chỉ là hậu thiên đỉnh phong mà không thể tiến vào tiên thiên cảnh giới….