Vũ Tập Ân

Chương 41: Lạc Châu thành

Hôm sau tỉnh lại, Vũ Tập Ân nghiến răng nghiến lợi căm hận ai đó tham lam, khiến hắn ngày hôm nay mệt đến không muốn bước xuống giường

Còn đang ngồi ngây ngốc, thì có một bàn tay thật lớn ôm hắn vào lòng, giọng nói sủng nịch cười

“ Ân nhi, mệt sao?”

Vũ Tập Ân xem thường không nói. Ngươi quần ta như thế, ngươi không mệt nhưng ta mệt, được chưa?

“ A, bảo bối ghét ta kìa. Dùng thiên đi.. Chút có chuyện vui muốn nói nha.”

Vũ Tập Ân nghe giọng điệu của ai đó pha lẫn trêu tức cùng dụ dẫn, liếc mắt lên nói

“ Là chuyện gì nha? Phụ hoàng.”

“ Chuyện vui. Nhưng vẫn phải ăn đã.”

Nói rồi phất tay cho cung nhân bày biện bàn ăn, trực tiếp uy vợ mình ăn xong, ăn đến khi bụng bé nhỏ trướng lớn lên rồi mới ngừng lại. Ôm bé vào lòng, đặt cằm lên vai bé nói

“ Ân nhi muốn biết chuyện vui gì không?”

“ Tất nhiên là muốn rồi. “ Nếu không ta đã không phải trả giá với cái bụng bự cỡ nè. Hừ. Cơ hồ muốn dưỡng ta thành trư rồi.

Thấy bảo bối nhà mình như con mèo nhỏ, ăn thiệt no rồi lại dụi dụi vào ngực mình tìm chỗ ngủ, Vũ Nhiên Lãnh nhịn không được nhéo nhéo mà bé mà cười nói

“ Có một phong thư từ Lạc Châu thành. Ân nhi muốn biết hay không?”

Vũ Tập Ân đang híp mắt lại, bỗng nhiên bật dậy, đôi mắt cố mở lớn lên, nói


“ Mẫu thân ta bị gì sao?”

“ A, ngốc tử. Nếu nàng ta bị gì, sao có thể nói là chuyện vui nha.”

“ Thế là chuyện gì?”

“ Hỉ thiệp.” Vũ Nhiên Lãnh cười nói, lấy mặt mình kề sát mặt bảo bối, dụi dụi lên má nhẵn nhụi, da thật mềm, thật thích nha.

“ Hỉ thiệp? A, mẫu thân … ta… A. Ngươi sao dám đọc thư của ta.”

Vũ Tập Ân trợn mắt há mồm lên tức giận. Vũ Nhiên Lãnh lại một bộ “ vợ ta  ta có quyền quản”. Nhưng cũng không muốn tiểu ái nhân của mình nổi nóng, liền xoa xoa hai má mà nói:

“ Nha. Ân nhi là của phụ hoàng nha. Vậy thì sao ta lại không có quyền đọc thư tín của Ân nhi.”

Vũ Tập Ân muốn nói gì đó, nhưng đành ngậm miệng. Hắn thừa biết cái lí do kia thiệt củ chuối, nhưng mà lại không nên cãi thêm, không có thể đại ác lang sẽ làm gì mình. Tốt nhất bảo toàn lực lượng cái đã. Đêm qua đủ chết rồi.

“ Vậy bao giờ đi? Ta muốn đi nha.”

“ 4 ngày nữa. Ta sẽ để Thiên Nguyệt tiếp quản dần dần công vụ, sau đó chúng ta sẽ rời đi.”

Lời nói này của Vũ Nhiên Lãnh khiến Vũ Tập Ân trân trân nhìn rồi lại rũ mi xuống. Hắn hiểu lời này không phải là đơn giản rời đi Lạc Châu thành vài ngày mà là cách ly khỏi kinh thành, đại ca sẽ kế vị còn hai người bọn hắn sẽ thực hiện ước mơ ngày nào.

“ Phụ hoàng, có thể hay không?”

“ Có thể chứ. Vì Ân nhi, không có gì không thể.”

“ Phụ hoàng …” Vũ Tập Ân dụi dụi vào ngực Vũ Nhiên Lãnh. Hắn rất cảm động. Một đời có được một người yêu mình đến có thể chấp nhận từ bỏ ngôi vị cao quý, thì còn đòi hỏi gì hơn được nữa.


“ Lãnh, ta yêu ngươi.”

“ Ta cũng yêu ngươi, Ân nhi của ta.”

Hai con người yên bình ngồi bên nhau, hưởng thụ những ấm áp quen thuộc mà cũng đã trở nên trân quý dị thường.

Đời người có một lần. Dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn. Chỉ biết, thời gian trôi như vũ bão, khi quay đầu nhìn lại đã bước đi một quãng thật dài. Vì thế, dù là yêu thương thế nào, cũng vẫn nên trân quý dù chỉ là một giây.

Có người nói: Hạnh phúc là nhiều tiền tài.

Có người lại nói: Hạnh phúc là bình đạm sống thanh thản

Với ta và ngươi: Hạnh phúc là khi có đối phương bên cạnh. Mỗi tối có thể được ngươi ôm vào lòng, lại được nhìn ngươi yên bình mà ngủ. Thế là đủ. Hạnh phúc chỉ thế thôi.



Đúng bốn ngày sau, hai mã xa từ hoàng cung đi ra, chạy hướng Lạc Châu thành mà đến.

Ngồi trong mã xa thứ nhất chính là hoàng đế bệ hạ thân ái của chúng ta cùng thất hoàng tử. Hiện tại nhiệt độ là -5 độ C. Cảnh báo rất lạnh….

Ngồi ở cái thứ hai là Thừa Thiên và Ngọc Danh, đang rất hưng phấn. Nhiệt độ cao hơn nhiệt độ bên ngoài hơn hăn 10 độ C.

“ Phụ hoàng, ngươi làm sao thế?”

“ Hừ.”

Vũ Tập Ân cười, trêu trọc Vũ Nhiên Lãnh.


“ Người thật sự là keo kiệt. Không muốn cho Thiên nhi và Danh nhi gặp mẫu thân nha.”

“ Hừ …”

“ Ngươi là quỷ keo kiệt.”

“ …”

“ Phụ hoàng nha, ngươi sinh khí mặt thật xấu.”

Vũ Nhiên Lãnh không hờn giận lấy tay nhéo nhéo má Vũ Tập Ân. Ai, kế hoạch đi chơi hai mình của hắn tan nát cả. Bỗng dưng hôm nay Ân nhi còn kéo theo hai tiểu quỷ vướng víu kia nữa. A,  a, ta hận.

Vũ Tập Ân cười, ngồi trong lòng nam nhân, nhàn tản ăn điểm tâm. Vũ Nhiên Lãnh dù có hàn khí tung tán cũng thu hồi lại, vui vẻ bồi bảo bôi ăn điểm tâm.

Vũ Tập Ân ăn no, lại ghé vào người Vũ Nhiên Lãnh nằm ngủ.

Xe cứ chầm chậm chạy, đến Lạc Châu Thành cũng vừa là sáng ngày thứ ba.

Đoàn người thu dọn vào một sơn trang. Khi những thị vệ mang đồ vào Thanh Diễm trang viện, người đi đường ai ai cũng sửng sốt không thôi.

Trang viện này lớn nhất Lạc Châu thành nhưng chưa bao giờ thấy có người ở. Gia nô trong trang viện lại ít tiếp xúc với người ngoài, nên chủ nhân trang viện này là câu hỏi to đùng của người trong thành.

Càng ngạc nhiên hơn nữa, những người ăn mặc hoa lệ có vẻ là chủ nhân trang viện càng khiến người ta trân trối nhìn.

Namnhân lớn nhất ước chừng chỉ 25 tuổi. Khuôn mặt tuấn tú, hòa nhã lại có nụ cười câu dẫn mị người, đôi mắt sắc bén. Bên cạnh hắn là một thiếu niên dung nhan tuyệt mĩ, nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt như được khắc bằng ngọc, hoàn mĩ đến kinh người.

[ Nguyệt: Biết em Ân đẹp thế nào chưa? Hô hô gió to quá * cuốn bay xa * ]

Bên phía tay trái nam nhân lại là hai thiếu niên chừng 12 tuổi. Một thiếu niên vô cùng linh động, khuôn mặt đáng yêu, có nét tinh nghịch, lại cũng trầm ổn lễ nghĩa. Thiếu niên bên cạnh đáng yêu thiếu niên có vẻ cùng tuổi nhưng yếu ớt hơn. Khuôn mặt ôn nhu, nụ cười yếu ớt mà mang phần tươi tắn.

Bốn người đường hoàng bước vào Thanh Diễm trang viện khiến ai ai cũng tròn mắt ngạc nhiên. Tiếng xì xào bàn tán ngày một nhiều thêm.


“ Oa, phụ hoàng. Ngươi thật biết hưởng thụ. Không nghĩ ngươi có một trang viện đẹp như thế.”

Vũ Tập Ân nhìn cảnh trí xung quanh. Rất hài hòa, cảnh vật không xa hoa nhưng lại mang theo phong cách thanh thản không mất đi sự cao sang phú quý.

“ Ân nhi thích sao? Nếu vậy thì mỗi lần đến Lạc Châu, chúng ta sẽ ở đây.”

Vũ Nhiên Lãnh nói thật nhỏ, sau đó cười tà tà. Vũ Tập Ân không nói gì, im lặng nhưng đôi gò má lại đỏ hồng.

“ Ca ca, Ngày mai mới gặp được mẫu thân. Ca ca, dẫn ta đi xem phố phường đi. Ca ca.”

Đánh gẫy giây phút đang vô cùng ám muội của hai phụ tử là tiếng nói đầy hưng phấn của Vũ Thừa Thiên. Vũ Nhiên Lãnh nháy mắt hối hận vì đã sinh ra đứa nhỏ này.

“ Ân. Ca ca dẫn ngươi đi nha.”

“ A ha ha. Thiên nhi yêu ca ca nhất.”

Khi Vũ Thừa Thiên vừa định nhảy bổ vào hôn ca ca mình như thường lệ thì ai đó bỗng nhấc hắn bay bổng, phía trên thanh âm dội xuống như ác ma

“ Thiên nhi thay đồ rồi hẵng đi. Nên tắm rửa cẩn thận đã. Đi đi nào.”

Vũ Thừa Thiên đang muốn phản đối, trên người cậu vẫn còn rất thơm nha, có mùi kị lạ nào sao? Nhưng nhìn thấy nụ cười muốn méo đi của phụ hoàng, Vũ Thừa Thiên y y nha nha một cái rồi chạy biến mất khỏi tầm mắt của phụ hoàng mình. Không quên lôi theo Ngọc Danh đang không hiểu chuyện.

“ Ân nhi đi phố sao? Phụ hoàng đi cùng Ân nhi.”

“ Không.” Vũ Tập Ân lạnh lùng đáp. Hắn không muốn bị quản nha. Hắc, mấy món ăn ngoài lề đường rất thú vị, hắn không muốn có kẻ đi theo sau làm cái đuôi cấm đoán đâu nha.

“ A, Ân nhi bỏ ta một lình. Ta hảo buồn.”

“ Vậy thì … phụ hoàng đi phố một mình đi nga. Ân nhi phải đi tắm.”

Nói rồi cũng ba chân bốn cẳng chạy biến. Ha ha. Hắn không dại gì mà đi theo Vũ Nhiên Lãnh, để y đi theo, có nhiều chỗ hắn không đi được.