Vũ Tập Ân

Chương 40: Động phòng

Mấy ngày sau Vũ Nhiên Lãnh vẫn phải bận rộn với các quân chủ của bốn quốc gia còn lại. Hiển nhiên là không thể nghĩ đến việc làm gì Ân nhi của chúng ta rồi. Vì thế Vũ Tập Ân rất thỏa mái trở về Vũ Long điện, không phải lo sợ con lang nào đó tối tối rình mò đòi ăn thịt mình nữa.

Khi Vũ Tập Ân cười đắc chí, xuân phong dào dạt thì Lưu Diệp Phong hé ra khuôn mặt đau khổ hơn chết. Vũ Tập Ân nhìn thấy, nói

“ Phong?? Ngươi không sao chứ?”

“ Không a…”

“ Không thiệt sao?”

“ Không ai nói xạo huynh đâu.”

Lưu Diệp Phong vân vê vạt áo, rồi sau đó lẩm nhẩm trong miệng chửi bới gì đó. Vũ Tập Ân làm bộ nghe không thấy, vì rõ ràng Lưu Diệp Phong đang “ ân cần nhắc đến” vị quân chủ Hiên quốc kia. Hắn ngồi đây phải làm bộ như tượng đá để làm sọt rác xả cơn tức cho ai đó mà sọt rác này lại không được biết cơn tức này là gì.

Khôi phục lại, Lưu Diệp Phong thấy vẻ mặt đắc ý của Vũ Tập Ân, khịt mũi cái nói

“ Ân ca, ngươi và hắn chưa … 3 chấm 3 chấm sao?”

Vũ Tập Ân vừa nâng miếng điểm tâm lên miệng, lại lần nữa nghẹn nơi cổ họng, ho sặc sụa, với lấy miếng nước trà uống ực vào. Vỗ vỗ ngực nói

“ Phong, ngươi đừng tưởng tượng lung tung có được không?”

Lưu Diệp Phong đắc ý trở lại khi đánh gẫy một tâm tình tốt của ai đó, hắn quơ quơ tay nói

“ Ca à, cái gì đến cũng đến thôi. Hờ hờ. Chẳng sớm thì muộn. Mai ta về rồi, hắn sẽ không bận nữa.”

“ Thế sao ngươi không “ làm sớm” luôn đi.” Vũ Tập Ân trở mình xem thường.

Lưu Diệp Phong khuôn mặt nháy mắt đỏ, tức giận đập bàn

“ Ca. Ta và hắn không có quan hệ gì hết a.”

Vũ Tập Ân một bộ nín cười không dám nói. Hắn chỉ nói bóng gió mà tên tiểu tử này lại biết nói đến ai nha. Có trời biết, là ai đó chỉ mạnh miệng còn đến phiên mình thì cúp chạy.


Lưu Diệp Phong lục lục trong người một lát, rồi trịnh trọng đặt lên bàn một lọ nhỏ. Hắn cười lém lỉnh nói

“ Ca ca,  nếu bị ‘ ăn ‘ nhớ xài dược này của đệ nga.” Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy mất khi Vũ Tập Ân chưa kịp đại sinh khí với hắn.

Ngây ngốc 30s mới tiếp thu được lời của Lưu Diệp Phong, hắn tức đến sắp hộc máu.

Đông Vũ quốc trời quang mây tạnh, chim hót líu lo, ở góc hoa viên, thất hoàng tử của chúng ta ngửa mặt lên trời mà gào to

“ Lưu Diệp Phong, chết tiệt…”

Nói thì nói thế nhưng mà Vũ Tập Ân vẫn là cất lo dược đi.

[ Nguyệt: Chết mất thôi =)) ]

Ngày hôm sau, các quốc gia rời khỏi Đông Vũ quốc. Lưu Diệp Phong “ lưu luyến” chia tay Vũ Tập Ân, không quên dặn

“ Ca à, nhớ viết thư báo lại cho ta công dụng thuốc nha ”

Sau đó thân thiết hôn lên má Vũ Tập Ân khiến hai kẻ nào đó đen mặt, còn Vũ Tập Ân thì mặt ngày một đỏ lên.

Hiên Viên Ngạo Thiên quơ ngay con hồ ly nhà mình lên xe, nhanh chóng rời khỏi Đông Vũ quốc. Ở đây quá nguy hiểm …

Vũ Nhiên Lãnh vui vẻ cười híp mi. Cuối cùng cũng tống được một đám rắc rồi đi, hắn sẽ … có thời gian bồi bảo bối nhà hắn nhiều hơn nha.

Vũ Nhiên Lãnh đối Vũ Tập Ân cười, Vũ Tập Ân lại thấy lạnh gáy. Có lẽ tối nay nên đi sang chỗ Thiên nhi ngủ thôi.

Nhưng trời phụ lòng người, Vũ Nhiên Lãnh hôm nay cực kì rảnh rỗi. Luôn bám theo Vũ Tập Ân mọi lúc mọi nơi. Tất nhiên việc Vũ Tập Ân muốn chạy sang An Thường cung lánh nạn cũng đã bị hắn ngăn cản.

Vũ Tập Ân cảm thấy có con lang nào đó đáng sờ loạn lung tung trên người mình, bắt đắc dĩ cong miệng lên bất mãn

“ Phụ hoàng, đi ngủ …”

“ Ân nhi nha, chuyện hôm trước chưa có xong, hôm nay đẻ phụ hoàng làm hoàn.”

Vũ Tập Ân bật người, tất nhiên hắn nhớ chuyện “ hôm trước “ là cái chuyện gì, nhưng sau đó khuôn mặt bình tĩnh nói

“ Phụ hoàng a, chuyện gì là chuyện gì. Chỉ nên tính chuyện ngày hôm nay thôi. Ngày hôm qua là của ngày hôm qua nha.”

Vũ Tập Ân lắp bắp nói, đến hắn cũng không biết được mình nói cái gì. Vũ Nhiên Lãnh cúi đầu thấy khuôn mặt đỏ ửng của bảo bối, liền ôm hắn đặt lên giường.

Thấy mắt con lang nào đó nhìn mình chằm chằm, Vũ Tập Ân bỗng cảm thấy … cần phải chạy. Nhưng con cừu non thì chạy không thoát ma trảo của sói, chỉ vài giây, đôi môi của Vũ Nhiên Lãnh đã cuồng nhiệt đặt lên đôi môi non nớt của Vũ Tập Ân.


Vũ Tập Ân thở dốc, hắn muốn đẩy ra, nhưng tay lại vô lực. Nụ hôn của nam nhân như thuốc mê hồn, làm thân thể hắn nhuyễn xuống nhanh chóng. Đôi tay của Vũ Nhiên Lãnh nhanh chóng thoát hết quần áo trên người Vũ Tập Ân. Khi thấy một lọ dược nhỏ, Vũ Nhiên Lãnh cười khẽ, trầm thấp nói

“ Ân nhi cũng đã chuẩn bị sao?”

Vũ Tập Ân liếc thấy cái lọ nhỏ, lắc lắc đầu nói

“ Là … Lưu Diệp …”

Chưa nói hoàn câu, đôi môi Vũ Nhiên Lãnh lại lần nữa áp sát, cuốn lấy đôi môi anh đào nhỏ nhắn, cuồng loạn cuốn lấy cái lưỡi nhỏ, bắt dây dưa cùng hắn.

Vũ Tập Ân đôi mắt mọng nước, vì hôn rất dài, hắn bỗng cảm thấy bản thân khó chịu. Cả người nóng ran, dù y phục bị ai đó thoát hết, Vũ Tập Ân vẫn thấy khó chịu.

Namnhân nằm trên hắn mỉm cười đắc ý, cắn lên viền tai nhỏ khiến Vũ Tập Ân rụt lại cổ, ngứa ngứa lắc lắc đầu.

Vũ Nhiên Lãnh cười nói

“ Ân nhi, gọi tên ta.?”

Vũ Tập Ân dùng hơi cuối cùng trợn mắt

“ Tên.. phụ hoàng sao?”

“ Gọi tên ta.” Vũ Nhiên Lãnh chờ đợi

“ A… Lãnh.” Vũ Tập Ân suýt thì cắn phải lưỡi mình. Lần đầu tiên hắn gọi tên phụ hoàng như thế mà lại còn ở trong tình cảnh này.

“ Ân nhi của ta.”

Vũ Nhiên Lãnh hôn lên đôi má, rồi đôi môi. Sau đó nụ hôn dài xuống, dần dần lui xuống ngực nhỏ, Vũ Nhiên Lãnh độc acs dừng lại, trêu trọc hai điểm thù du nhỏ nhỏ khiến Vũ Tập Ân cực mẫn cảm, khẽ cong người lên phản đối

“ Đừng, phụ hoàng …”

Lắc lắc đầu, Vũ Tập Ân cảm thấy toàn thân càng khó chịu hơn. Nhưng Vũ Nhiên Lãnh không chỉ dừng lại ở đây. Đôi môi nóng bỏng của nam nhân đi xuống dần hơn nữa, đến nơi thật khó nói ( nơi nào thì ….) hàm trụ ngọc hành nhỏ bé, chưa hiểu thế nào là tình dục. Bằng chiếc lưỡi giảo hoạt quấn quanh, Vũ Nhiên Lãnh hoàn toàn khiến Vũ Tập Ân mât đi lý trí cuối cùng.

“ Ân … phụ hoàng … Đừng … Không.. nha …”

Nhưng đâu dễ buông tha, Vũ Nhiên Lãnh càng cố ý trêu đùa thiếu niên non nớt hơn. Khiến Vũ Tập Ân cảm thấy trước mắt cảnh vật trắng xóa, cảm giác chưa bao giờ cảm nhận khiến hắn mơ hồ nức nở. Khi chiếc lưỡi của Vũ Nhiên Lãnh càng càn quấy nơi đò của hắn hơn, Vũ Tập Ân chịu không được. Cảm giác như linh hồn muốn thoát khỏi thân xác, mông lung mơ hồ, lại dễ chịu cực điểm.

Vũ Nhiên Lãnh thấy bảo bối của mình phun ra bạch trọng, cũng không hề nhổ ra mà nuốt lấy. Khi thân thể Vũ Tập Ân đang mềm nhũn ra, Vũ Nhiên Lãnh di chuyển ngón tay xuống tiểu huyệt chưa ai khai mở kia.

Vũ Tập Ân đang trong cơn mê man mơ hồ, cảm thấy có vật xa lạ xâm nhập, bất giác cảm thấy khó chiu, trừng mắt nhìn Vũ Nhiên Lãnh.

Vũ Nhiên Lãnh cúi xuống hôn lên đôi môi Vũ Tập Ân, nụ hồn kéo Vũ Tập Ân vào cơn cuồng loạn, khiến hắn không để ý nơi kia đang bị xâm nhập.


Vũ Nhiên Lãnh lấy lọ nhỏ, bôi một ít lên tay, sau đó đẩy ngón tay vào tiểu huyệt nhỏ bé. Vũ Tập Ân cảm thấy nơi đó của mình mát lạnh rồi lại rất nóng. Diệp Phong chết tiệt, đừng nói thuốc này của y trộn cả xuân dược.

Cũng không cần thắc mắc nhiều, quả thật xuân dược phát tác rất nhanh khiến cho Vũ Tập Ân cũng cảm thấy đau đớn không nhiều mà lại càng cảm thấy khát khao hơn nữa.

Vũ Tập Ân ôm lấy cổ Vũ Nhiên Lãnh, cảm giác nóng rực trong người hắn khiến hắn khó chịu. Cọ xát vào ngực Vũ Nhiên Lãnh khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn.

Vũ Nhiên Lãnh nheo mắt nguy hiểm. Hắn nãy giờ vẫn đã cố ứng chế. Khi thấy thân hình như ngọc ngà nằm dưới thân mình, đôi mắt mọng nước vừa như van xin lại như kháng cự, đôi môi bị hắn hôn đến đỏ mọng, cả khi biểu tình mê người của bảo bối lúc ý loạn tình mê khiến hắn đã mất đi 9 phần lí trí. Vậy mà bảo bối của hắn còn cố tình cọ xát vào da thịt hắn khiến phần lý trí còn lại của Vũ Nhiên Lãnh thất bại hoàn toàn.

Vũ Nhiên Lãnh khàn khàn nói

“ Ân nhi, gọi tên ta.”

“ Lãnh, Lãnh …” Vũ Tập Ân khát cầu, đôi má đỏ ửng, hôn lên đôi môi của Vũ Nhiên Lãnh.

Vũ Nhiên Lãnh nói thật nhỏ, hắn đã vô pháp kiềm chế.

“ Xin lỗi. Ân nhi của ta.”

Rút ba ngón tay ra, Vũ Nhiên Lãnh đẩy thắt lưng một cái, phân thân nóng rực hoàn toàn vào nơi “ thánh địa” mà hắn khao khát từ rất lâu.

Vũ Tập Ân cong người lên vì đau đớn. Đau đau quá. Tất cả khoái cảm trước kia, kể cả phần xuân dược cũng không giúp hắn vượt qua nổi đau này. Cảm giác thân thể bị xé rách. Vũ Tập Ân khóc, hắn lắc đầu

“ Đau, không. Lãnh … rất đau.”

Vũ Nhiên Lãnh không luật đồng mà chỉ dừng lại, hôn nhẹ lên đôi môi và khuôn mắt của bảo bối, nhẹ nhàng nói

“ Ân nhi. Thả lỏng. Sẽ không sao. Ngươi biết phụ hoàng sẽ không bao giờ tổn thương ngươi mà.”

Vũ Tập Ân khẽ chớp mắt. Đôi mắt hiện tại hơi có phần mơ hồ lại có phần tỉnh táo, nhìn nam nhân trước mắt dù đã bị tình dục làm cho loạn ý mà vẫn cố gắng giữ bình tĩnh an ủi mình. Vũ Tập Ân mỉm cười, hắn đã nguyện ý cùng người này bên nhau cả đời. Chỉ cần, chỉ cần ôn nhu săn sóc này là đủ. Đủ để hắn tin tưởng y cả đời, giao cho y tất cả của mình.

“ Phụ hoàng, ta không sao.”

Vũ Tập Ân hôn lên đôi môi của Vũ Nhiên Lãnh, ý nói mình đã sẵn sàng.

Vũ Nhiên Lãnh hiện tại đã không còn lí trí nữa, chỉ nói thật nhỏ

“ Vậy Ân nhi, phụ hoàng … xin lỗi.”

Vũ Tập Ân chớp mắt cảm thấy phía dưới nơi đó đang đón nhận những luật động từ nhẹ nhàng cho đến mạnh dần.. Khiến hắn mơ hồ mê đảo. Đau đớn khi nãy không còn, chỉ còn lại khoái cảm xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn.

“ Phụ hoàng … Ân. Không..được.. Nha. Không … chỗ đó.”

Vũ Nhiên Lãnh không dừng đi những luật động mà lại càng thêm cuồng say hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn, Khẽ nói


“ Ân nhi, yêu ta không?”

“ A.. Đừng …”

“ Ân nhi, yêu ta không?”

“ A.. ân. Ân nhi yêu phụ hoàng.”

Vũ Nhiên Lãnh càng ác độc hơn lại dừng lại, không tiếp tục nữa. Điều này càng khiến Vũ Tập Ân khó chịu. Hắn giẫy dụa, mong muốn nam nhân trên người tiếp tục. Hắn khó chịu nha.

“ Ân nhi yêu ta không?” Vũ Nhiên Lãnh ân cần hỏi lần nữa.

Vũ Tập Ân mơ hồ nhìn nam nhân, khó chịu khó chịu

“ Ân nhi yêu Lãnh, yêu mình Lãnh thôi.”

“ Ân nhi, ta cũng yêu ngươi. Vũ Nhiên Lãnh yêu ngươi.”

Vũ Nhiên Lãnh dồn dập mạnh liệt hơn khi nãy. Đến khi hai người cũng đạt đến cao trào. Vũ Tập Ân xui lơ nằm trong ngực nam nhân.

Vũ Nhiên Lãnh không rút ra phân thân mà khẽ vươn tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt.

Ôn nhu cúi xuống hôn lên đôi môi, Vũ Nhiên Lãnh nói

“ Ân nhi, thật đẹp.Cho ta …”

“ Ân.” Vũ Tập Ân mơ mơ hồ hồ trả lời. Sau đó hắn lập tức hối hận, phân thân trong người lại lần nữa trướng lên.

Vũ Tập Ân khóc không ra tiếng, nhận phong ba bão táp lần thứ hai dồn dập đến.

1 canh giờ sau ….

“ Ân nhi, Ân nhi. Ta thật không xong.”

“ Ân … Không … được … Ta mệt.”

“ Một lần thôi.”

“ Ân.” Vũ Tập Ân người mềm nhũn, vô lực phản kháng.

1 canh giờ nữa trôi qua …

“ Ân nhi, đến lần nữa đi.”


“ Cút ngay xuống giường cho ta.”

Vậy là ai đó suýt bị đạp xuống giường vì tội gàn rỡ. Nhưng mà “ quân tử biết thời thế mới là anh hùng.” Vũ Nhiên Lãnh dù còn muốn nữa, muốn rất nhiều những cũng không dám đòi hỏi gì. Ôm bé con đã ngủ say vào lòng. Sủng nịch hôn lên trán bảo bối

“ Ân nhi, đời này hay kiếp sau, ngươi vẫn là của ta.”

“ Ân.”

Vũ Tập Ân trong cơn mơ cũng chẳng biết mình nói gì. Nhưng Vũ Nhiên Lãnh lại coi như đó là lời đồng ý, đôi môi câu lên nụ cười thỏa mãn