Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 4: Đối chọi gay gắt

“Ngươi đùa với ta sao?” Lên sân khấu đương nhiên sẽ không tiện mang theo di động, dùng cách thức này rời đi thì lại càng không mang theo thứ gì có thể liên lạc, vết thương trên bụng của Lê Khải Liệt đã được tẩy trùng, cũng càng thêm đau đớn, có vẻ mất đi kiên nhẫn, hắn nhếch môi cười, nụ cười kia cũng mang theo cảm giác uy hiếp.

“Tin hay không là chuyện của ngươi, trong quán của ta chỉ có duy nhất cái điện thoại này thôi….Ta không dùng di động.” Phủ định hết thảy mọi khả năng trước khi Lê Khải Liệt mở miệng, Vu Duy Thiển thậm chí cũng mỉm cười rất lễ độ đối với hắn, ý cười hơi thoáng lướt qua, bất quá ở trong mắt Lê Khải Liệt cũng không phải là thiện ý mà là một loại vui sướng khi người ta gặp họa, thậm chí là tỏ vẻ khinh thường.

“Ta….Ta có điện thoại!” Một nữ nhân đứng gần đó, cũng chính là một trong những fan hâm mộ, vội vàng lục vào vỏ xách bằng da của mình, nàng bước nhanh đến mức suýt nữa đã nhào vào lòng của Lê Khải Liệt.

“Cút!” Đụng đến vết thương của Lê Khải Liệt, nữ nhân kia bị đẩy mạnh ra ngoài, trong đám đông không có bao nhiêu người đồng tình, ngược lại đa số còn mừng thầm, ít nhất cũng không ai có thể tiếp cận người nam nhân ở trước mặt này.

Mới vừa rồi Lê Khải Liệt quả thật còn dùng thái độ ngả ngớn để nói chuyện với fan hâm mộ của mình, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại có thể lập tức trở mặt, Vu Duy Thiển thờ ơ lãnh đảm, khi quay đầu lại thì chạm phải một đôi mắt có chứa tính chất xâm lược, đôi mắt màu tro lục đang nhìn hắn không hề chớp mắt.

Từ khi Lê Khải Liệt tiến vào quán bar thì bầu không khí ở đây lập tức trở nên bất đồng, nơi này không hề xa hoa phóng túng, so với các quán bar bình thường khác thì cũng không phải thoải mái tùy tiện như vậy, ngược lại có một bầu không khí cổ kính độc đáo, quán bar này sở dĩ vẫn còn có thể kinh doanh đến bây giờ, nói không chừng là dựa vào người pha chế rượu ở trước mặt.

Phù hợp với toàn bộ bầu không khí của quán bar, nằm ở vị trí bắt mắt nhất cũng không khiến người ta chú ý nhất, nếu nói hắn không phải chủ quán bar thì quả thật rất kỳ quái.

Đôi mắt Tham Lang hơi chuyển động, giống như dã thú đã tìm được mục tiêu, nụ cười lộ ra hàm răng trắng lóa khiến người ta vừa thả lỏng đề phòng lại vừa lộ ra sự nguy hiểm mà làm cách nào cũng không thể che giấu được.

“Tìm được rồi! Hắn ở trong này!” Ngoài cửa vang lên tiếng hô to, với dáng người không thua gì những siêu mẫu đẳng cấp quốc tế, cho dù hắn đứng trong cửa thì ngoại hình phản chiếu trên tấm kính thủy tinh vẫn phi thường bắt mắt, huống chi còn có chiếc môtô Y2K đặc trưng của hắn đứng trước cửa.

Ngay khi hắn và Vu Duy Thiển đang dùng ánh mắt quan sát nhau thì ở ngoài cửa đã có người phát hiện hành tung của hắn. Với việc hắn không hề che giấu, hiện tại mới có người phát hiện thì ắt hẳn là vì tình cảnh hỗn loạn, ngay cả trên đường cái cũng đầy rẫy những đám người xôn xao bất an.

Cửa quán bar được đẩy ra, người vọt đến không phát hiện không khí khác thường bên trong, chỉ nhìn thấy Lê Khải Liệt đứng phía trước quầy bar, người nọ sốt ruột bước qua, “Vì sao ngươi còn ở đây? Thừa dịp trước khi phóng viên đến còn không mau rời đi? Ít nhất ngươi cũng phải đến bệnh viện để khâu lại vết thương một chút!”

Người đến là Owen, người đại diện của Lê Khải Liệt, phía sau còn có những thành viên trong ban nhạc đi theo hắn, năm người vừa tiến đến, tình cảnh nhất thời lại hỗn loạn, đám người kích động vây quanh, những tiếng thét chói tai cùng nhau phát ra đã sớm dẫn đến tai mắt từ bên ngoài, các fan hâm mộ chen chúc vào quán bar, lúc này cho dù là Lê Khải cũng không thể ngăn cản hết thảy.

Đám người hỗn loạn, những người không liên quan đang muốn rời đi cũng không thể, người vào càng lúc càng nhiều, tình hình lúc này ngoại trừ không thể khống chế thì không còn từ nào khác có thể sử dụng để hình dung, mắt thấy có người bị đẩy ngã, có thể dẫn đến tình cảnh giẫm đạp lên nhau mà chết –


Đoàng! Đoàng! Đoàng! Ba phát súng vang lên!

Những tiếng thét chói tai và ầm ĩ nhất thời im bặt, trên trần nhà có thêm ba vết đạn, bàn tay cầm súng phía sau quầy bar phi thường ổn định, tròng kính phản chiếu một luồng bạch quang, bờ môi mím chặt thành một độ cong đi xuống, lộ ra biểu tình tức giận rất rõ ràng, “Trước khi ta báo cảnh sát, hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng ly khai, ta cũng không muốn nhìn thấy xác chết trong quán của ta….”

“Xác chết của ai? Của ta sao?” Nâng cằm lên, ánh mắt của Lê Khải Liệt khẽ nhếch, lúc này chỉ có mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.

Những thành viên khác trong ban nhạc của Lê Khải Liệt không biết vì sao hắn lại gây khó dễ cho người trong quán bar, nhưng Vu Duy Thiển có thể khẳng định là do lời nói và thái độ lúc trước của mình mà tạo thành cục diện như vậy. Đối với vị siêu sao được người người cung phụng này mà nói, có lẽ hắn chưa bao giờ ở trước mặt công chúng bị người khác dùng thái độ như vậy để đáp lại.

“Đây là quán bar của ta, ta có quyền đuổi những người khách không được hoan nghênh.” Ngay cả lông mi cũng không hề chớp động, hắn thoải mái cầm súng, “Về phần xác chết của ai, ý của ta là chỉ những kẻ nào náo loạn nơi này, không biết trong đó có bao gồm ngươi hay không. Đương nhiên, nếu ngươi muốn chết thì trước tiên có thể đi tìm một tòa soạn báo, đem hết thảy những gì có giá trị để lợi dụng triệt để, đây là đề nghị của ta dành cho ngươi.”

Lộ ra một nụ cười lạnh, bàn tay cầm súng không hề nhúc nhích.

Theo pháp luật ở địa phương quy định, công dân có thể sử sụng súng ống đã được đăng ký, nhưng chỉ là số ít, những người có thể hợp pháp sở hữu súng ống thường là những kẻ không đơn giản, những người khi cần phòng vệ hoặc lâm vào nguy hiểm có thể sử dụng súng ống thì nhất định sẽ không sợ nổ súng, hơn nữa thái độ của Vu Duy Thiển thoạt nhìn rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

Người đại diện Owen của Lê Khải Liệt vội vàng muốn tiến lên hòa giải, nhưng có người đã nhanh hơn một bước, động tác nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt, chỉ trong khoảnh khắc, Lê Khải Liệt đã cầm cây súng trong tay Vu Duy Thiển, nòng súng nhắm thẳng vào chính mình, “Vậy để cho ta xem ngươi có dám hay không?”

“Liệt! Ngươi điên hay sao?” Sắc mặt của Owen đỏ bừng, sợ tới mức trán toát đầy mồ hôi, đây không phải là chuyện có thể đem ra đùa giỡn! Ngộ nhỡ súng bị bóp cò thì sao?

“Đừng lo Owen, Hắn là Leo!” Thành viên trong ban nhạc vỗ vai Owen, những người khác đi cùng cũng bảo hắn yên tâm, mặc dù bọn họ tỏ vẻ thoải mái nhưng bầu không khí lúc này vẫn dị thường căng thẳng.

Fan hâm mộ cùng những vị khách còn chưa rời khỏi quán bar đều tập trung chú ý vào quầy bar, dám chỉa súng vào Lê Khải Liệt mà sắc mặt không hề thay đổi, trên đời này đại khái cũng chỉ có người nam nhân ở phía sau quầy bar có thể làm được, chẳng qua Wirth thật sự biết bản thân mình đang làm chuyện gì hay sao? Không ít khách quen đều nảy sinh nghi vấn này trong lòng.

Nổ súng trong quán bar, cho dù là xuất phát từ phòng vệ nhưng cũng phải xem đối tượng là ai. Hiện tại nòng súng trong tay hắn đang chỉa vào “Miracle Leo”….(Miracle=kỳ tích)

Súng đã lên cò, nòng súng còn mang theo nhiệt độ sót lại do ba phát đạn lúc trước, làn da trước ngực Lê Khải Liệt có thể cảm giác được nhiệt độ của nòng súng, hắn cầm một nửa thân súng, Vu Duy Thiển nắm báng súng, ánh mắt chống lại con ngươi màu tro lục, vì sự trấn tĩnh và thái độ thản nhiên của đối phương mà hơi cảm thấy kinh ngạc.


“Muốn thử?” Ánh mắt phía sau tròng kính của Vu Duy Thiển càng thêm băng lãnh, có vài phần khinh thường giễu cợt, “Nếu ngươi cho rằng ngươi bất đồng với người khác thì ngươi đã sai.”

Con ngươi màu tro lục như bốc cháy, bàn tay cùng cầm súng với Vu Duy Thiển đột nhiên siết chặt, trong nháy mắt khoảng cách bị thu ngắn, khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau khoảng mấy inch, “Trên thế giới chỉ có một Lê Khải Liệt.”

Khóe miệng nhếch lên, giọng nói trầm thấp đầy sức hút vang vọng trong bầu không khí tĩnh lặng của quán bar, tựa như có một ngọn lửa được châm lên giữa không khí khô hanh, đây là một loại tuyên cáo, rằng chỉ có Lê Khải Liệt mới dám cuồng vọng. Những lời này dẫn tới vô số ánh mắt cuồng nhiệt và những tiếng thét chói tai, chỉ cần một câu, tình cảnh lại một lần nữa trở nên náo loạn.

Vu Duy Thiển cười lạnh, bàn tay bóp cò—

“Xảy ra chuyện gì? Có người báo cảnh sát nơi này có tiếng súng nổ….” Cánh cửa bị chen chật như nêm lại tiến vào một người, cảnh sát Richard là khách quen nơi này, nghe thấy tin liền vội vàng tiến đến, nhưng hắn vẫn đến trễ một bước.

Viên đạn từ nòng súng trước ngực bay vụt ra ngoài, Đoàng! Lại một tiếng súng vang lên!

Trong tiếng thét chói tai, không ít người bịt kín hai mắt, sau tiếng súng là một sự im lặng đáng sợ, tiếp theo là một tiếng thở phào thật dài, Owen đè vào lồng ngực của mình, hít sâu vài lần, nhịp tim của hắn thiếu chút nữa đã đình chỉ, “Mọi người hãy bình tĩnh! Bình tĩnh có được hay không? Xem như ta cầu ngươi, Liệt, lần này phiền phức đã quá lớn, ngươi đừng tiếp tục…”

“Ngươi cũng thấy người tìm phiền phức không phải là ta!” Lê Khải Liệt ngẩng đầu nhìn lên vết đạn trên trần nhà.

Đây là phát súng thứ tư. Trước một giây ngay khi viên đạn phóng ra, nòng súng hướng chệch lên trên một chút, bờ vai của hắn bây giờ vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực của viên đạn sượt qua.

“Không có né, xem như cũng lớn mật.” Vu Duy Thiển thu hồi súng, hắn không thật sự tính giết người ở nơi đây, “Lần này là ta không ngắm trúng, nhưng ta khó mà bảo đảm cho lần tiếp theo.”

“Ngươi uy hiếp ta?” Nhướng mi mà cười, lại bốc lên một khí thế không thể khinh thường, Owen nhìn thấy vẻ mặt của Lê Khải Liệt, vội vàng kéo hắn lại, ra hiệu cho cảnh sát ở trước cửa.

Kỳ thật Owen không cần làm như vậy thì Richard đã sớm biết tình hình không đúng, hắn đã cầm bộ đàm tìm người tiến đến trợ giúp, hiện tại những fan hâm mộ đã bắt đầu nóng nảy, hắn lo lắng cục diện hỗn loạn sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng, cấp trên đã sớm dặn dò không cho sự việc xảy ra bất trắc, hắn thật sự không muốn đánh mất bát cơm của mình.

“Ở trong này! Bọn họ đều ở trong này!” Ngoài cửa có người kêu to, Owen ló đầu ra, “Không xong! Phóng viên đến đây!”

Owen vọt vào trong rồi nắm lấy cánh tay của Jasmine vẫn đang trong tình trạng khiếp sợ, “Cửa sau ở chỗ nào? Nơi này của các ngươi có cửa sau hay không? Ở chỗ nào? Mau dẫn chúng ta rời đi!” Hắn dùng lực lay động nàng, đáng tiếc kể từ khi nhìn thấy Lê Khải Liệt thì Jasmine đã bị rơi vào trạng thái xuất thần, sau đó lại là tiếng súng và tiếng gào thét, nàng hoàn toàn không thể khôi phục, trong đầu trống rỗng, không có biện pháp trả lời hắn.

“Dẫn bọn họ đi.” Vỗ nhẹ vài cái lên mặt nàng, Vu Duy Thiển cất súng vào, đưa cho nàng một ly rượu Brandy, Jasmine uống một ngụm, lập tức lấy lại bình tĩnh, ra sức đi thẳng vào mặt sau của quán bar, “Đi theo ta!”

Lê Khải Liệt là người đi cuối cùng, trước khi đi hắn quay đầu lại, Vu Duy Thiển vẫn còn đứng phía sau quầy bar, tiếp tục kiểm kê sổ sách và kiểm tra những loại rượu trong quầy, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng là một bộ ghi lê màu đen, phi thường hợp với dáng người của Vu Duy Thiển, cà vạt có sọc được thắt rất chặt, gọng kính màu bạc tinh tế làm cho nhuệ khí trên khuôn mặt không quá mức bức người.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn tựa như không tồn tại ở nơi này, lại kỳ dị toát lên một cảm giác phi thường bắt mắt. Lê Khải Liệt bất tri bất giác dừng lại cước bộ.