Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 1: Ái sát

Năm 1885, Luân Đôn.

Đêm mưa, sương mù mông lung, người qua đường trên phố bước đi rất nhanh trong màn mưa, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, thỉnh thoảng có vài cỗ xe ngựa tạt ngang, tiếng vó ngựa gõ trên mặt đường, không nhanh không chậm trải qua những con phố lầy lội với những tòa nhà nằm hai bên đường.

Đêm thật tối, ánh sáng mờ nhạt của những trụ đèn đường giữa màn mưa, có vài bóng đèn lập lòe, phát ra tia lửa giữa chụp đèn rồi tắt ngúm, giống như ánh sáng bị đêm tối nuốt sống.

“Thay ta cảm tạ ngài W. Locke.” Một chiếc xe ngựa đứng dưới đèn đường, cửa xe được mở ra, người nam nhân xuống xe mặc một chiếc áo măng-tô vừa người màu đen, một tay giữ lấy chiếc mũ phớt trên đầu, vành nón nhất thời bịt kín một tầng mưa bụi, khăn lụa màu trắng phất phơ trong gió, đôi găng tay được hắn nhét vào cổ áo choàng màu đen.

Hắn nói bằng giọng tiếng Anh chuẩn lưu loát, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ không tương xứng với nơi này, là một người phương Đông, tướng mạo khôi ngô, thân thể cường tráng, dưới bóng tối có thể thấp thoáng nhìn thấy khóe miệng khép chặt, ngôn hành có một loại ngạo mạn theo kiểu cách quý tộc, cũng không thất lễ, trái lại có vẻ rất mị lực.

“Vâng, thưa ngài.” Người đánh xe rất cung kính đối với hắn, khom lưng đè thấp vành nón rồi xoay người. “Chát–”Roi ngựa xẹt qua cơn mưa phùn, tiếng vó ngựa mang theo tiết tấu dần dần rời xa. Người nam nhân đứng dưới đèn đường xoay lưng lại, đi vào một tòa nhà ở cách đó không xa.

Hắn không che mưa mà chỉ kéo cao cổ áo choàng màu đen, gió lạnh thổi qua, cuồn cuộn nổi lên tiếng bước chân gấp rút.


Phốc, hàn quang của chủy thủ lóe lên, hắn dừng cước bộ, máu tươi từ bàn tay cầm chủy thủ lan tràn, từ sau lưng hắn chảy ra, sau đó bị mưa xối xuống mặt đất.

Hàn ý lạnh như băng từ bên ngoài xâm nhập vào bên trong, chủy thủ xuyên thấu thân thể, tiếng vang thập phần chói tai, tựa như xuyên qua xương cốt mà không phải chỉ đơn giản là đâm thủng trái tim.

“Ngươi yêu ta! Ta biết ngươi yêu ta! Chỉ có như vậy thì ngươi mới vĩnh viễn thuộc về ta! Wirth thân yêu của ta!” Giọng nói run nhè nhẹ, thì thầm nỉ non từ phía sau truyền đến.

Chiếc mũ phớt màu đen trên đầu của hắn rơi xuống đất, mái tóc tản ra, người nam nhân dưới ngọn đèn đường lộ ra một khuôn mặt phương Đông đầy thần vận, đôi mắt dài mảnh mang theo sắc bén với đồng tử màu đen thần bí, bởi vì đau đớn mà nhíu mi lại, sau đó lộ ra biểu tình dường như vừa chán ghét vừa trào phúng, “Thực xin lỗi, ta không yêu ngươi….Đây là sự thật….”

Hắn thậm chí không quay đầu lại, giống như ngay cả một cái liếc mắt cũng không đáng, cho dù thiếu niên tóc vàng ở sau lưng đang cướp lấy sinh mạng của hắn, nhưng vẫn không thể khiến cho hắn có một chút chú ý ngắn ngủi.

“Không! Ngươi yêu ta! Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!” Bị hắn chọc giận, thiếu niên đột nhiên rút ra chủy thủ, lại một lần nữa đâm vào!


Hắn lảo đảo một chút, sau đó lại đứng vững nhưng không giãy dụa, thân hình cao gầy khom xuống một chút, bên môi nhếch lên một đường cong mỉa mai.

Bàn tay đang cầm chủy thủ ở sau lưng hắn không ngừng run rẩy, mái tóc xoăn vàng của thiếu niên rũ xuống trong mưa, đôi mắt như miêu dưới ánh đèn lóe lên màu xanh biếc của phỉ thúy, tựa như hai đóm ma trơi.

“Ta sẽ không cho ngươi rời khỏi ta….” Tay trái ôm lấy hắn, thiếu niên cười vặn vẹo mà thỏa mãn, “Chúng ta sẽ nhanh chóng ở bên nhau.”

Chủy thủ chậm rãi rút ra, máu tươi xói mòn nhanh hơn, nhịp tim dần dần chậm lại, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ.

Chiếc áo choàng này vẫn còn mới, đáng tiếc không thể mặc lại – đây là ý tưởng duy nhất hiện lên trong đầu hắn khi ngã xuống đất.

Mưa đêm rất dai dẳng, thời gian chậm rãi trôi qua, máu tươi không ngừng lan tràn rồi bị dòng nước cuốn trôi, chủy thủ cắm vào ngực của thiếu niên đang ngã xuống bên cạnh hắn.

Trong cơn mưa phùn lất phất, không còn ai đi lại trên phố, những giọt mưa tinh tế đọng lại thành từng vũng nước bùn rồi hòa cùng máu tươi, mùi máu tanh thản nhiên lan tỏa như một màn sương mù vô hình, sau đó tán đi trong không khí lạnh lẽo ẩm ướt.

Mưa một đêm dài, cho đến khi đèn đường được tắt, mưa cũng bắt đầu tạnh dần, dưới những tia nắng ban mai, trụ đèn dường như bị bịt kín một lớp sương mù, trong màn sương mù tựa hồ còn có thể cảm giác được nhiệt độ đang tản mát bên trong.

Dưới trụ đèn, người nam nhân nằm trên đất đẩy ra thi thể bên cạnh, mái tóc che phủ biểu tình trên mặt của hắn, hắn nhặt chiếc mũ phớt màu đen ở trên đất, chậm rãi bước đi, mang theo một thân đầy máu tươi và lầy lội, dần dần biến mất nơi đầu phố.