Ba mươi mốt kiện pháp bảo bố thành Tinh Thần trận, đại đại đại bất phàm!
Mặc dù căn bản là không nhìn ra phẩm giai của chúng nhưng chỉ cần nhìn vào
Hắc bạch cổ thư trong ba mươi kiện, lại hồi tưởng đêm hôm đó chứng kiến
cảnh tinh tú đầy trời, từ đó có chút ngộ ra Tinh Thần trận pháp, không
khỏi thì thầm một câu:
"Tinh Thần trận hoàn hảo đến tột cùng là có bao nhiêu khoả tinh tú? Còn cần bao nhiêu kiện pháp bảo cường hãn mới đủ?"
Vốn, Sở Nam còn tưởng rằng với ba mươi mốt kiện đã là một con số khả dĩ
(tương đối), nhưng nhớ tới đám pháp bảo này vẫn chưa thể bố trí ra được
trận pháp ghi lại trên tấm thú bì. Thoáng cái, Sở Nam cảm thấy bản thân
thiếu thốn pháp bảo đến thật đáng thương.
"Xem dáng vẻ hắc lão đầu, Tinh Bảo các không biết có đủ để ta bố trí xong phần trên tấm thú bì hay không?"
Sở Nam thầm nghĩ như vậy.
Đột nhiên, hắn lại nghĩ tới một vấn đề:
"Tinh Thần trận là được người ta tạo ra, rất có thể đã đem nó bố trí một cách hoàn chỉnh. Nếu có người có thể bố trí hoàn chỉnh, vậy cũng có thể nói, có người bố trí cũng cần phải có bảo bối!"
Cùng với luồng ý nghĩ này, Sở Nam lại càng nghĩ sâu xa hơn:
"Trận đồ Tinh Thần trận bị chia cắt, phụ thân được một khối ba mươi sáu khoả, Thần Thượng được khối hai mươi tư khoả, trận đồ còn lại không biết ở
trong tay ai. Chỉ là, trận đồ này vì cái gì mà bị phân liệt? Nếu như chủ nhân của Tinh Thần trận hoàn hảo, nên biết là sẽ không làm ra chuyện
phân liệt trận đồ như thế này a!"
"Chẳng lẽ Tinh Thần trận địch không lại người, bị người này làm cho phân liệt?"
Nghĩ đến khả năng này tim hắn liền đập mạnh lên.
"Phải là tồn tại cái dạng gì mới có thể phá Tinh Thần trận?"
Nhìn sao đầy trời Sở Nam khẳng định, hiểu biết của hắn về trận pháp này của
hắn rất có thể mới chỉ mà một góc của tảng băng, mà chỉ với một góc nhỏ
bé như vậy mà đã bá đạo như thế, ngay cả Nhân Võ Thần cũng không thể phá trận mà ra vậy thì Tinh Thần trận hoàn chỉnh sẽ...
Tinh Thần trận đã lợi hại như vậy, mà càng lợi hại hơn lại chính là người có thể phá vỡ nó!
Sở Nam lại nghĩ tới "nhân" cùng "quả" mà Cửu Võ nói tới.
"Ta có được Tinh Thần trận, ta tìm được là "nhân", "quả" kia có phải hay
không muốn cùng người phá vỡ nó là địch nhân? Người này tu vi là cái gì? Là dạng tồn tại đỉnh phong nào?"
Ý nghĩ chớp hiện, áp lực vô
hình lập tức phủ xuống người hắn nhưng hắn lại không hề quan tâm tới cỗ
áp lực này. Dù sao, một đường đi tới của hắn chính là ngược dòng mà đi,
áp lực, đối với hắn mà nói bất quá chỉ là động lực thúc đẩy hắn tiến về
phía trước mà thôi.
Giờ phút này, Sở Nam lại nghĩ tới đám cốt
đầu, nghĩ tới đám toái phiến, nghĩ tới giọt máu trong Thần Lai Thuỷ hồn
vân vân, đủ loại kỳ dị hiện lên trong đầu óc hắn, cuối cùng, tất cả đều
ngưng tụ lại thành một vấn đề.
- Tận cùng Võ đạo, đến tột cùng chỉ là một bước kia?
Lúc trước, Sở Nam từng nhận cực hạn Võ đạo chính là Võ Thần, chính là phá
toái hư không, nhưng sau một vòng Đồ Đằng đại lục hắn liền mê mang rồi.
Đến bây giờ, Sở Nam lại biết thêm càng nhiều hơn, mê hoặc theo đó mà
càng thêm sâu sắc.
Chú ý lực của Sở Nam lại chuyển lên trên ba mươi mốt kiện bảo vật kia.
"Nếu như người nọ không phải dùng thủ đoạn khác bố trí ra Tinh Thần trận mà
lại giống như ta, dùng pháp bảo để bố trí Tinh Thần trận, vậy những thứ
Chân Vũ Trụ, đao kiếm ngô câu gì gì đó có phải hay không từng thuộc về
Tinh Thần trận?"
Chỉ thoáng tưởng tượng Sở Nam liền vứt bỏ ngay vấn đề này, hắn thì thầm:
"Mà thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, lúc này trọng yếu nhất chính là sáng
tạo ra Thuỷ pháp tắc thuộc về mình! Để Ngũ hành pháp tắc được đầy đủ!
Tôn Long Võ Thần có thể dung hợp Pháp tắc tạo thành Vực, Pháp tắc của
Trần Đại Lâm lại dung hợp Không gian chi lực, ngược lại có thể hảo hảo
nghiên cứu một hai."
Thần sắc biến hoá của Sở Nam đều lọt vào
trong mắt Cửu Võ, khi thấy sắc mặt Sở Nam khôi phục bình thường trong
lòng Cửu Võ liền thả lỏng đi, trong nội tâm không khỏi thì thầm:
"Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến hắn như thế?"
Trong lúc chạy như điên, Sở Nam lại gọi hắc lão đầu lại:
- Còn bao xa?
- Nhanh, tối đa là nửa canh giờ nữa.
Khuôn mặt hắc lão đầu lại khôi phục lại dáng vẻ hung thần ác sát như lúc đầu
dụ sát đám người Sở Nam, nghĩ đến cảnh bản thân không một xu dính túi
lão không khỏi cảm thấy nhức đầu không thôi.
Sở Nam lại hỏi:
- Lúc trước ngươi từng nói đã gặp qua khí tức đám cốt đầu kia, vậy đã từng gặp nơi nào?
- Tại một toà cổ điện bên trên một hòn đảo tại Địa Khôn châu, trong điện
còn tế bái một khoả đầu lâu, đáng tiếc, lần đó ta đã sử dụng toàn lực,
nghĩ mọi biện pháp nhưng thế nào cũng không lấy đi được, cái đầu lâu kia nhất định là một kiện bảo bối tốt, thật đáng tiếc a!
- Sau này ta mang ngươi đi cổ điện một chuyến.
Hắc lão đầu quay đầu nhìn chòng chọc Sở Nam, thần sắc đau khổ vì mất đi
pháp bảo đột nhiên biến mất mà thay vào đó là vẻ kinh ngạc, lão nói:
- Cái cổ điện kia đã bị huỷ, đã chìm xuống đáy biển, cái đầu lâu kia cũng không thấy nữa.
- Mang ngươi theo thì ngươi cứ đi theo, ngươi không muốn xem kiện bảo bối tốt kia rồi hả?
Sở Nam nói.
Hắc lão đầu rối rít mà gật đầu không thôi, vốn hắc lão đầu không có để Sở
Nam móc hết bảo bối trên người hắn, dù sao kiện pháp bảo phòng ngự trên
người chính là thứ có thể kích phát ra hắc vụ, mà Sở Nam cũng không có
lấy đi của lão.
Hắc lão đầu lại kích phát ra hắc vụ bao trùm lấy
chính mình lại, chỉ là hắc vụ kia đã phai nhạt hơn nhiều. Sở Nam thừa
dịp này đem tất cả đan dược lấy ra cả, lập tức một cỗ dược hương liền
toả ra.
Nửa canh giờ, vội vàng trôi qua!
Còn chưa tới nơi
thì đã chứng kiến một cột nước phóng vọt lên trời mấy ngàn trượng, tầng
không ngàn trượng theo đó mà xuất hiện một đám hơi nước, đám hơi nước
này dưới bầu trời tối tăm mờ mịt uy năng liền tăng mạnh, thanh thế càng
thêm lớn.
Sở Nam thấy rõ ràng, những cột nước kia rõ ràng là đều
do Thuỷ pháp tắc cấu thành, không tự chủ được trong tâm kích động một
trận.
- Hẳn là...
Ngoài ra, còn có từng tiếng "oanh long
long", tiếng hét, tiếng liều mạng, hết thảy đều bày ra một tràng cảnh
chiến đấu chém giết kịch liệt!
Lập tức, đạp mạnh Thiên Nhai Chỉ Xích, Sở Nam liền tiến nhập vào trong chiến trường.
Chỉ thấy hai người, một đen không thể đen hơn, một trắng không thể trắng
hơn trước sau vây công một tên béo mập, ba người ra tay đều là đại sát
chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, mà
những cột nước nồng đậm Thuỷ pháp tắc kia đúng là từ hán tử mặt trắng
kia phóng ra, mỗi một cột nước phóng lên, áp lực lên tên mập mạp càng
thêm trầm trọng mười phần.
Nhưng mà bây giờ...
Tên mập quay đầu nhìn lại, chứng kiến Sở Nam khoanh tay mà đứng, bên cạnh còn có Cửu Võ thì hắn không khỏi sững sờ, hắn hỏi:
- Thế nào lại là các ngươi? Quỷ keo kiệt đâu?
Vừa mới phân tâm một chút hắn liền bị trúng một chưởng trước ngực, theo đó
hắn không khỏi thổ huyết không thôi, nhưng trên người lại không có lưu
lại chưởng ấn.
Hán tử mặt trắng cười nói:
- Tinh Bảo các nhị các chủ, pháp bảo trên người quả nhiên bất phàm!
Tên mập không thèm ngó ngàng tới hắn, hắn rối rít hướng hai người Sở Nam hô lên:
- Hai vị anh hùng, cứu ta một mạng, ta tất có trọng tạ!
- Ta không đảm đương nổi hai chữ "anh hùng" a!
Sở Nam cười nói.