Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1362: Sơ hở, Hắc bạch cổ thư

Hắc lão đầu ở phía trước dẫn đường, đám người Sở Nam dùng tốc độ nhanh nhất hướng trung tâm cấm địa mà tiến về phía trước.

Thanh âm truyền tới bên tai hắc lão đầu kia chính là thanh âm của nhị các
chủ, cũng chính vì ba chữ "bảo bối tốt" kia mà khiến cho hắc lão đầu hạ
quyết tâm!

Nếu như nhị các chủ biết rõ ngọn nguồn, hơn phân nửa sẽ bị nộ hoả giày vò!

Thanh âm kia sau khi được truyền tới, thật sự là đúng như Cửu Võ nói, là dùng pháp bảo "vạn lý truyền âm" mà con số "vạn" kia chỉ là số ảo, vì đám
người hắc lão đầu cũng có một kiện pháp bảo có đủ sức truyền âm trong
năm vạn dặm!

Pháp bảo "vạn lý truyền âm" không chỉ có thể truyền
âm mà còn có thể truyền tới phương vị, pháp bảo "vạn lý truyền âm" cũng
không phải dễ dàng sử dụng gì, năng lượng tiêu hao trong đó cũng không
phải là con số nhỏ, cho dù một gã Nhân Võ Thần muốn dùng một lần thì
cũng phải bỏ ra một phần ba năng lượng trong cơ thể. Bởi vậy, không phải thời khắc khẩn cấp thì sẽ không vận dụng. Nói đúng ra, đám người nhị
các chủ bây giờ có khả năng gặp phải rắc rối, mà "bảo bối tốt" trong lời của hắn nếu thật sự là đồ tốt vậy ai sẽ không tàng tư mà lại đi cùng
người chia sẻ?

"Hắc lão đầu xuất ra mấy thứ kia quả thật bất
phàm, Thiên Võ đại lục này lấy đâu ra nhiều thứ tốt như vậy nhỉ? Xem ra, chuyến đi này thật đúng rồi! Ta ngược lại muốn nhìn, Thiên Võ đại lục
này rốt cuộc phát sinh cái sự tình gì, không vô duyên vô cớ mà xuất hiện nhiều thứ tốt như vậy, là đại sự gì sắp phát sinh sao?"

Trong
nội tâm Cửu Võ tràn ngập kinh ngạc, Sở Nam cũng vậy, Sở Nam kinh ngạc
không phải vì những thứ kia, ngay cả kiện Thuỷ Tinh quan có khả năng
xuyên việt đại lục đang nằm trong cơ thể hắn thì những thứ tốt kia trong mắt Sở Nam cũng không đáng là gì. Thứ hắn kinh ngạc đó chính là pháp
bảo vạn lý truyền âm kia rõ ràng lại có thể xuyên thấu Tinh Thần trận
của hắn!

Tinh Thần trận sắc bén ra sao tự nhiên không cần nhắc
tới, ngay lúc nghe được thanh âm của nhị các chủ, Sở Nam liền suy nghĩ
tới chuyện sâu xa hơn.

"Thanh âm có thể xuyên qua, vậy nói rõ
trận này vẫn còn có sơ hở, mà sơ hở này, có phải hay không Thanh âm pháp tắc của Tiên Nguyệt đủ mạnh liền có thể phá Tinh Thần trận? Hoặc nói
là, Tinh Thần trận hoàn chỉnh có thể ngăn cách thanh âm?"

Suy nghĩ này một mực quanh quẩn trong trí óc hắn nhưng hắn cũng không thể tiếp tục truy cứu được.

"Đến lúc đó phải hảo hảo nghiên cứu mới pháp bảo vạn lý truyền âm này mới được."

Một đoàn người lớn như vậy hướng trung tâm cấm địa mà chạy như điên, đây là do hắc lão đầu nói rằng, sau khi tiến vào khu vực này sẽ không còn Cấm

Vụ xuất hiện nữa, về phần hắc vụ quanh người lão, mặc dù uy năng lợi
hại, có thể hủ thực thần khí nhưng lại xa không bằng Cấm Vụ kia.

Giới chỉ trữ vật, túi đựng bạch cốt gì đó của hắc lão đầu lúc này đã đều nằm trên tay Sở Nam. Lúc Sở Nam lấy ra khoả giới chỉ trữ vật hắc lão đầu tự nhiên không thể không gắt gao nhìn tới, với đủ thủ đoạn khóc lóc kể lể
cùng lời lẽ nanh ác, chỉ cần Sở Nam lấy giới chỉ trữ vật của hắn, cho dù hắn tự bạo cũng không tiếc. Nhưng mà, Sở Nam lại giảng giải cho lão một lượt, tuy rằng không cam lòng nhưng nghĩ về chuyện sở hữu Tinh Bảo các, lão không thể không buông lỏng đi.

Trong lúc nhanh chóng chạy đi như vậy, Sở Nam liền bài trừ ấn ký trong chiếc nhẫn rồi tiến vào trong xem xét.

Không gian trữ vật bên trong tương đối lớn, cao ba trượng rộng chín trượng,
trong không gian này đồ vật này nọ chất thành đống, có bảo bối, cũng có
rác rưởi.

Phía dưới cùng tự nhiên là rác rưởi, gì mà Tông khí,
còn có Thánh khí tàn phẩm, mà khiến cho Sở Nam kinh ngạc nhất chính là
hắn còn thấy một kiện Linh khí, là một cái la bàn, chỉ là trung phẩm
Linh khí. Sở Nam nghĩ mãi mà không rõ hắc lão đầu vì cái gì mà đem kiện
trung phẩm Linh khí bỏ vào trong này.

Thoáng nhìn qua phần dưới
Sở Nam liền chuyển lên phía trên, ở phía trên Thần khí cũng có không ít, ước chừng đến trăm kiện, còn ở phía trên nữa lại chính là siêu cấp Thần khí!

Siêu cấp Thần khí quý hiếm như vậy, trong giới chỉ trữ vật
của hắc lão đầu, không ngờ hắc lão đầu lại có thể thu thập được mười hai kiện, một con số khủng bố!

Còn ở ở phía trên cùng nữa là bốn kiện bảo bối mà Sở Nam không rõ ràng.

Chứng kiến mười hai kiện siêu cấp Thần khí này, trong nội tâm Sở Nam thoáng
hiện lên một tia sợ hãi. Nếu lúc cùng Tôn Long Võ Thần chiến đấu, nếu
mười hai kiện siêu cấp Thần khí này ở trong tay Tôn Long, đoán rằng Sở
Nam không chết thì cũng phải trọng thương, mà nếu không chết, vậy chỉ có cách dựa vào kiện Thuỷ Tinh quan kia rồi.

Sở Nam hỏi Cửu Võ một bên:

- Ngươi có thể trảm phá uy năng mười hai kiện siêu cấp Thần khí tự bạo?

Sắc mặt Cửu Võ hơi loạn mà hồi đáp lại:

- Chỉ có thể trốn, nếu đón đỡ, dứt khoát là trọng thương!

Sở Nam rét run trong tâm một trận.

Cửu Võ nói là trọng thương mà không có nói chết, vậy tương đương với hắn có thể tiếp được!


Sở Nam thầm nghĩ:

"Có lẽ ta đem Phong, Lôi, Sinh tử, Ngũ hành,... dung hợp làm một, ngược lại có thể ngăn cản một hai."

Ngoại trừ pháp bảo ra, còn có một ít sách vở, đan dược, trận pháp,... bất
quá những thứ này đều bị hắc lão đầu ném vào tầng thấp nhất, cùng đám
pháp bảo rác rưởi kia lẫn lộn một chỗ, trong lúc nhất thời khó mà thanh
lý được.

Sở Nam đem những kiện pháp bảo tốt nhất kia chuyển sang
trữ vật yêu đái của hắn, cùng những thứ toái phiến, cốt đầu,... đặt ở
một vị trí riêng biệt.

"Hắc lão đầu có thể vì Tinh Bảo các mà
buông tha khoả giới chỉ trữ vật này, nói rõ bảo bối bên trong Tinh Bảo
các còn hơn thế nữa..."

Đang thầm nhủ, Sở Nam lại bắt đầu đi tìm
kiếm khối hắc sắc lệnh bài kia. Dựa vào thần sắc lúc nãy của hắc lão
đầu, dứt khoát bên trong giới chỉ của hắn cũng có, nhưng Sở Nam tìm một
vòng xong lại sửng sốt vì không tìm được. Không biết hắc lão đầu đã ném
nó vào góc xó xỉnh nào, Sở Nam vốn định đem những thứ hữu dụng lấy ra,
còn lại cái gì liền trả lại cho lão. Kết quả là, Sở Nam dứt khoát đem
khoả giới chỉ của lão ném vào trong trữ vật yêu đái, đợi lúc rảnh rỗi
lại chậm rãi truy tìm.

Sở Nam nhìn về phía ba mươi mốt kiện đồ
vật có thể bố trí Tinh Thần trận, từng cái từng cái xét qua một lượt.
Đám đao kia, kiếm kia đều không cần nói, thứ hấp dẫn chú ý của hắn nhất
lại chính là quyển Hắc bạch cổ thư kia. Nhìn bìa màu trắng đen, Sở Nam
không khỏi nghĩ tới cái vòng Hắc bạch ngư trong đan điền kia.

Nhưng mà, Sở Nam dùng toàn lực, đủ phương pháp nhưng thế nào cũng không mở nó ra được, cho dù để Cửu Võ dùng kiếm chém lên cũng không mở nổi!

Sở Nam cùng Cửu Võ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ chấn kinh. Cửu Võ nói:

- Nếu đây đúng là một bản cổ thư, ngày mở ra được, ghi chép bên trong khẳng định là thứ kinh thiên động địa!

Đang nói, Cửu Võ không khỏi hâm mộ Sở Nam, đám đồ tốt này, từ khía cạnh nào
đó mà nói tất cả đều là tự động tìm tới tay Sở Nam, cứ như là hắc lão
đầu kia vì đợi Sở Nam tìm tới mà ở trong huyệt động kia vậy.

"Người có thể dẫn hạ Hoả kiếp, có thể để Điện chủ trọng thị như vậy quả nhiên không giống bình thường."

Cửu Võ ngược lại không phải là kẻ thấy của đỏ mắt, hắn chỉ tin tưởng kiếm trong tay hắn, đạo của hắn, chính là Kiếm đạo!

Đột nhiên, Cửu Võ nghĩ tới chuyện gì đó mà chuyển đầu nói với Sở Nam:

- Những bảo bối này, cầm vào tay cũng không phải là chuyện gì tốt, mọi
thứ đều có nguyên nhân, tất có quả! Hết thảy hãy coi chừng!

Sở Nam gật gật đầu, hiểu một cách sâu sắc.

Hắn sớm đã cảm giác được, nhưng suy nghĩ của hắn lại không hề giống với Cửu Võ.

"Chân đã đạp vào, rốt cuộc không thể quay đầu trở lại. Bất kể là chuyện gì,
bất kể kết quả ra sao, bao nhiêu nhân quả đến, ta đều không cự tuyệt!"