Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1346: Ta muốn ngươi, to lên cho ta

Bá khí thêm Lôi đình thiểm điện khiến cho Cửu Thiên Thần Long sững
người, nhưng mà cái sững người này chỉ trong nháy mắt, ngay lập tức sau
đó Cửu Thiên Thần Long hồi thần lại, vừa mới hồi thần lại Cửu Thiên Thần Long lại lần nữa ngây người. Bởi vì kẻ nó muốn nuốt kia vậy mà lại tự
động chui vào miệng của nó, ngay cả yết hầu của nó cũng chưa kịp nhúc
nhích một cái nào.

Sững người như vậy còn có Tôn Long Võ Thần ẩn
thân trong Trảm Thần trận, Tôn Long Võ Thần không rõ ràng lắm Sở Nam đến tột cùng là có cái chủ ý gì, tuy trong nội tâm ẩn ẩn còn cảm giác có
chút không đúng nhưng hắn lại đem nó bóp nát đi, cho rằng đây là một cái cơ hội thật tốt, vì vậy hắn điên cuồng hét lên:

- Cửu Thiên Thần Long, đem hắn hoá thành một bãi huyết nhục!

Hét xong Tôn Long Võ Thần lại hướng về phía Cửu Võ cứu Tiên Nguyệt kia xem
xét, trong nội tâm hiện lên sát cơ, thứ nhất Cửu Võ phá mất một khâu
trong tiết tấu của hắn, nếu không phải vừa rồi Cửu Võ ngăn lại vậy thì
Hoa Long sẽ thành công đem Tiên Nguyệt giết chết, vậy đối với Sở Nam mà
nói tuyệt đối sẽ tạo thành đả kích lớn lao, khiến cho tâm thần Sở Nam
kịch chấn, nói không chừng ngay một khắc Tiên Nguyệt huỷ diệt Sở Nam
cũng huỷ diệt theo. Đáng tiếc, khả năng này lại bị Cửu Võ biến thành
vĩnh viễn không có khả năng.

Còn có nguyên nhân Tôn Long Võ Thần
không nhìn thấu thực lực của Cửu Võ, mà Cửu Võ lại tỏ rõ muốn bảo vệ
tính mạng của Sở Nam, cho nên muốn chém giết Sở Nam thì phải đem cái tên chõ mõm vào này cùng một chỗ diệt sát rồi!

Sát cơ hiện, ánh mắt Tôn Long Võ Thần nhìn về phía tứ đại đệ tử đi theo hắn!

Cửu Võ chứng kiến Sở Nam tiến vào trong bụng Cửu Thiên Thần Long, như phản
xạ mà muốn ra tay nhưng lại mạnh mẽ ngừng lại, bởi vì hắn minh bạch, Sở
Nam tại sao phải làm như vậy rồi. Tuy nhiên hắn vẫn không có buông lỏng
để ngừa vạn nhất, Tiên Nguyệt bên cạnh lông mi dao động lại càng thêm
lợi hại.

Đối với Sở Nam mà nói, tiến vào trong bụng Cửu Thiên
Thần Long đích xác là phong hiểm rất lớn, bên trong bụng nó có cái gì
thì không ai rõ ràng, nhưng mà so với thế cục ác liệt như ở bên ngoài
kia mà nói, cái gì không gian hấp lực, Trảm Thần trận vân vân thì bụng
Cửu Thiên Thần Long tương đối an toàn hơn một chút.

Đây cũng là lưỡng hại tương giác thủ kỳ khinh.

(Tạm dịch: giữa hai cái hại thì nên chọn cái hại nhỏ hơn.)

Sở Nam mượn Cửu Thiên Thần Long ngăn cản không gian hấp lực cùng Trảm Thần trận, đồng thời Cửu Thiên Thần Long hoàn hồn lại dưới tiếng hô của Tôn
Long Võ Thần mà bắt đầu phát động công kích với Sở Nam trong bụng, uy
năng hung tàn bắt đầu ăn mòn lấy vết thương chồng chất trên người Sở
Nam, rồi từng cơn đau nhức kịch liệt dưới từng đợt từng đợt đánh phá đan điền của hắn mà đến.

Không chỉ như thế, thân thể khổng lồ của

Cửu Thiên Thần Long lại kịch liệt thu nhỏ lại, sinh ra một cỗ sức ép
khiến người ta phải sợ hãi, có thể so với áp lực dưới mặt đất năm vạn
trượng, mà dưới năm vạn trượng này Sở Nam cũng còn chưa có đạt đến. Hơn
nữa, theo thân thể Cửu Thiên Thần Long biến đổi, cỗ áp lực này lại càng
ngày càng mạnh, uy năng này cũng bắt đầu trở nên cường hãn.

Xương cốt trên người Sở Nam bắt đầu truyền ra tiếng những tiếng "răng rắc".

Sở Nam mở to mắt đỏ như máu, thần niệm điên cuồng quét ra, tìm kiếm vị trí trí mạng trong cơ thể Cửu Thiên Thần Long, thế nhưng mà quét tới quét
lui lại không có chứng kiến Long đan như lúc ở trong bụng Huyền Hoả
Huyết Mãng, mà ngay cả mạch máu, huyết nhục cũng đều không có. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, Sở Nam lại cảm thấy toàn thân đầu Cửu Thiên
Thần Long này tản ra long uy!

- Phốc!

Sở Nam dùng sức nuốt ngược một ngụm máu tươi, bị lực lượng từ trên đầu áp xuống, còn có va
chạm mãnh liệt nơi đan điền, giờ phút này Sở Nam đã phi thường chật vật
rồi, cho dù ngày đó cùng Thần Thượng tại Phong Hoả sơn chiến một trận Sở Nam cũng chưa từng chật vật qua, bởi vì khi đó hắn có thể thi triển ra
đủ loại chiêu thức đối địch, nhưng bây giờ Sở Nam lại có chút cảm giác
luống cuống tay chân, ngay cả thời gian tế ra Ngũ hành vực, kích phát
ngọc bội Tổ bảo cũng đều không có, chỉ có thể dốc sức liều mạng chống
cự, một khi không chống cự vậy đó chính là muốn bị thương, còn là trọng
thương...

Loại cảm giác này, rất không ổn.

Ánh mắt Sở Nam không nửa điểm mềm yếu đi, toàn thân phát ra Bá khí, lộ ra hàm nghĩa mặc kệ tất cả đau đớn.

Nhìn không gian càng ngày càng nhỏ trước mặt, thân thể Sở Nam đang khẩn
trương lại đột nhiên trầm tĩnh lại, mặc kệ lực lượng đè nén trên người.
Cũng ngay lúc buông lỏng này, xương sườn hắn lập tức gãy đi bảy cây,
tạng phủ thụ kích!

Sau đó, khoé miệng rỉ máu, nhếch môi, một nụ cười xuất hiện.

Lúc Cửu Thiên Thần Long muốn gia tăng công kích, Sở Nam thu lại dáng vẻ tươi cười, lạnh nhạt nói ra:

- Ngươi muốn nhỏ đi, ta liền nghịch ý ngươi, ta muốn ngươi, to ra cho ta!

Thanh âm sâm lãnh quanh quẩn vang lên, Sở Nam phun ra một ngụm máu tươi, bỏ
ra ba cây xương sườn lại gãy cùng quả tim cũng bị lệch vị trí làm giá,
tất cả năng lượng sở hữu đều ngưng tụ tại mười đầu ngón tay, sau đó cắm
vào trong thân thể Cửu Thiên Thần Long. Thân thể Cửu Thiên Thần Long
không biết là do thứ gì cấu thành, mười đầu ngón tay của Sở Nam vậy mà
chỉ cắm vào được có một tấc!

- Một tấc! Đã đủ rồi!


Nhất
thời, một cỗ Ngũ Hành Nguyên Dịch hạo hạo đãng đãng (đại quy mô) xuyên
thấu qua ngón tay của hắn mà điên cuồng rót vào thân thể Cửu Thiên Thần
Long, theo đó, Cửu Thiên Thần Long quái dị này vì được truyền cho một cỗ năng lượng mà trì trệ lại.

Trong lúc trì trệ, một chỗ trên bụng
Cửu Thiên Thần Long đột nhiên nhô lên, Cửu Thiên Thần Long mừng rỡ mà
đem cỗ năng lượng này đi hấp thu, sau đó lại càng hướng Sở Nam gia tăng
công kích.

Sở Nam không chút quan tâm, hắn chỉ dốc sức rót năng lượng vào.

Rất nhanh, chỗ lồi lên kia vừa mới khôi phục lại lần nữa nhú lên, Cửu Thiên Thần Long càng không ngừng hấp thu, nhưng mà mỗi lần nó hấp thu xong
thì không cần tới năm lần hít thở sau chỗ kia lại nhô lên lần nữa, lần
sau cao hơn lần trước, phạm vi nhô lên lần sau lớn hơn lần trước...

Cửu Thiên Thần Long vui vẻ, điên cuồng mà hấp thu lấy.

Bên kia, Tôn Long Võ Thần cảm giác được tình huống này liền hiểu tình cảnh
Sở Nam càng lúc càng nguy hiểm, đã muốn tới tuyệt cảnh. Tôn Long Võ Thần cũng không có vì vậy mà buông lỏng, ánh mắt khoá chặt lấy Cửu Võ, thầm
nghĩ:

"Hắn là chướng ngại cuối cùng rồi, chỉ cần phá được chướng
ngại này, Sở Nam kia hôm nay nhất định diệt vong rồi, ai cũng cứu không
được."

Xa xa nhìn lại, Tôn Long Võ Thần thì thào một câu:

- Phải nắm chặt thời gian một chút, bằng không thì đám Phong Long đuổi
đến đây cũng là một cái phiền phức! Hơn nữa, đây là Vụ Cấm Hải, nguy cơ
tuỳ thời sẽ phát sinh.

Nói xong Tôn Long Võ Thần lại quát to:

- Hoa Long!

- Sư tôn, đệ tử có mặt.

Bốn người Hoa Long xuyên qua Trảm Thần trận đi tới trước mặt Tôn Long Võ
Thần, vừa xuất hiện cả đám lập tức quỳ hai gối xuống, dập đầu đầy đất mà nói ra:

- Sư tôn, để tử làm việc bất lợi, không có thể đem Tiên Nguyệt chém giết, kính xin sư tôn giáng tội.

- Ngươi xác thực có tội!

Thanh âm của Tôn Long Võ Thần có chút nhạt.

Hoa Long thoáng nghi hoặc, không kịp suy nghĩ bao lâu thì Tôn Long Võ Thần sau thoáng dừng một chút lại nói ra:

- Hơn nữa, còn là tử tội!

- Sư tôn?

Hoa Long mãnh liệt ngẩng đầu.

Tôn Long Võ Thần một chưởng vỗ thẳng xuống đầu Hoa Long, Hoa Long khiếp sợ, ánh mắt trợn tròn kia còn chưa kịp biến mất, miệng như phản xạ mà nhúc
nhích giống như nói "vì cái gì?".

Tôn Long Võ Thần không thèm lý
tới, một tay trực tiếp đâm vào đan điền Hoa Long, trong miệng lại lẩm
bẩm nói, nhìn thần sắc giống như đang dùng tới một công pháp quỷ dị gì
đó!

Ba người Càng Long kinh hãi hoảng hốt!