- Tôi ra đây – Cole la to một lần thứ hai, đi qua phòng khách bằng chân trần, và vừa đi vừa kéo cái khóa quần jean.
Tiếng búa đập vẫn không ngừng. Anh ta kéo chốt cửa và bắt đầu mở cửa ra, nhưng nó đã bị đẩy tung vô trong và Gabe Jardin ập vào, theo sau là Lance.
- Nó ở đâu? Remy ở đâu? – Anh ta dòm quanh phòng, mặt đầy phẫn nộ và tuyệt vọng.
- Remy? – Cole cau mặt – Sao các anh nghĩ là cô ta ở đây?
- Bởi vì nó đã biến mất khỏi bệnh viện. Làm như anh không biết? – Anh ta nhìn Cole trừng trừng như anh này là một con gián mà anh ta sắp sửa dẫm nát dưới chân, rồi vung tay về phía cửa nhà bếp, anh ta ra lệnh - Lance, em coi trong đó. Anh coi phía này.
- Khoan đã – Cole thộp tay Gabe trong khi anh ta bắt đầu đi vào hành lang dẫn tới phòng ngủ. Anh ta hỏi – Remy ở bệnh viện làm gì?
- Anh muốn nói nó đã không cho anh hay? – Anh ta hỏi lại cố hất tay anh ra.
Nhưng Cole nắm chặt thêm, và sức khỏe bắp thịt của anh ta dễ dàng hơn hẳn Gabe. Anh ta cúi sát vào mặt Gabe, gằn giọng:
- Này nghe đây, đồ vô lại, anh không ưa tôi, và tôi không ưa anh, nhưng không thể tiến lên được một bước bất cứ về hướng nào trước khi nói cho tôi biết Remy ở bệnh viện làm gì.
Gabe nhìn anh ta, vẻ phân vân, nhưng vẫn còn cứng rắn:
- Chiều hôm qua nó bị chúng đánh trọng thương ở khu Quartier. Hai thằng mang mặt nà đánh nó túi bụi.
- Tại sao? – Sửng sốt, Cole buông lỏng tay ra.
- Làm sao tôi biết được? Có lẽ chúng là hai đứa nghiện xì ke.
Anh ta đi qua mặt Cole vừa lúc Lance ở nhà bếp bước ra.
- Không có chị ấy ở trong này, Gabe.
- Tìm nữa, phía trong này.
Khi cả hai tiến về hướng phòng ngủ, Cole không làm gì để ngăn cản, mà quay mặt đi, ngậm thinh, có vẻ bối rối.
- Nó ở đâu? – Người đàn ông nắm chặt ống nói, tay ông ta cũng như tiếng nói, run lên vì sợ hãi và giận dữ – Anh đã làm gì nó rồi?
- Ai?
- Anh biết tỏng là tôi nói về Remy.
- Cô ta không ở trong bệnh viện hay sao?
- Không. Cô ấy đã biến mất khỏi nơi đó… trong đêm – Ông ta càng bóp chặt ống nói – Để cô ấy yên, nghe chưa? Nếu anh động vào một sợi tóc trên đầu cô ấy, tôi thề rằng tôi sẽ…
- Giết tôi? – Tiếng nói vừa châm chọc vừa khinh miệt – Ông đừng hăm dọa tôi, không làm được đâu.
- Mẹ kiếp, tôi…
- Đừng làm ra vẻ cao thượng! Ông chả làm được cái chó gì, và cả hai chúng ta đều biết vậy. Ông quá tham lam, mà không gan chút nào. Xưa nay luôn luôn là vậy.
- Remy ở đâu?
- Tôi không biết. Nhưng tốt hơn là ông tìm ra cô ta trước tôi.
Sương mù, một làn sương mù trắng đục đầy hăm dọa cuồn cuộn xung quanh nàng, dày đặc và mát lạnh. Từ trong đám sương mù ban đêm, một ánh sáng vàng vọt kỳ ảo hiện ra, nhảy múa, run rẩy, và càng lúc càng tới gần nàng. Remy muốn bỏ chạy trốn, nhưng hai chân hình như chôn chặt xuống đất. Ánh sáng màu vàng cứ tiến về phía nàng, bùng lên, rồi chia ra làm hai, ba rồi bốn cột lửa cao ngất. Những khuôn mặt đen sì lù lù hiện ra dưới ngọn lửa nhảy múa, mặt đen sì trên thân mình cũng đen sì quấn trong những miếng giẻ trắng, những thân hình nhảy múa, quay vòng, giơ chân cao, cầm các bó đuốc rực lửa đưa lên, nhe răng ra cười với nàng, và vung những cái tách bằng thiếc vào mặt nàng.
Những cây đuốc. Remy cười to nhẹ nhõm cả người. Đó là một cuộc diễu hành ban đêm, có đầy đủ các người cầm đuốc để soi đường. Những chàng kỵ sĩ hiện ra trên mình những con tuấn mã, mặc y phục hiệp sĩ, có cả lông chim cắm trên nón sắt và các mặt nạ che mặt sáng lấp lánh trong sương đêm. Rồi đến con thuyền, sáng choang, sơn bóng loáng, và lấp lánh những tia sáng. Ngự trên đó là thần Comus, vị thần đã được chọn để chủ trì cuộc diễu hành này, một hình nhân nạm đá quý màu trắng và màu bạc, tay cầm một ly lớn để uống rượu có nạm châu báu đưa lên, và Remy thích chí vỗ tay, vì thấy cặp mắt xám mỉm cười với nàng từ sau cái mặt nàng che toàn thể mặt người. Comus là Cole, vị thần tổng quản của…
Cái mặt nạ bỗng đổi hình, mọc thêm một cái mõm và hai răng nanh sáng loáng. Hình ảnh ấy đẩy Remy thụt lùi. Không, Cole không thể là người đeo cái mặt nạ heo ấy. Nàng thụt lùi, lắc đầu quầy quậy, trong khi y cứ đẩy ly rượu về phía nàng.
Rồi nàng sực nhớ là Comus không hề bao giờ là người cầm quyền thực sự, trong cái xã hội của câu lạc bộ đại hội hóa trang. Không, quyền thực sự nằm trong tay người đội trưởng đội kỵ mã đi trước thuyền của Comus. Nàng quay đi và chạy theo họ trong sương mù dày đặc. Nhưng hai chân nàng cử động quá chậm, quá chậm, nên không đuổi kịp họ. Nàng có thể thấy các đuôi ngựa và các móng ngựa từ từ bị che khuất trong sương mù.
“Chờ tôi với! Cứu tôi với!”
Một kỵ sĩ dừng lại và quay mình lui trên yên ngựa. Miếng che mặt của cái nón sắt đi đâu mất, thay vào đó là một mặt nạ heo. Cặp mắt long lanh độc ác nhìn chòng chọc vào nàng như buộc tội.
Remy sững sờ hỏi:
- Ông là ai?
- Tôi đã bảo cô không được hỏi han gì nữa.
Đột nhiên sương mù tan biến xung quanh và nàng bị vây giữa các người kỵ sĩ, tất cả đều đeo mặt nạ heo. Chúng đồng thanh hát “cô đã được cảnh cáo, đã được cảnh cáo”. Và thúc ngựa tiến tới vây chặt quanh nàng.
- Không, không!
Nàng la lên, nhưng không ai nghe cả. Nàng có thể thấy các đám đông xem diễu hành đứng dọc theo đường phố, dang tay về phía các kỵ sĩ, nhưng không thèm nhìn nàng.
Nàng có cảm giác hai bàn tay ai động vào nàng và nàng đá mạnh tứ tung, cơn đau lại nhói lên như đâm, như cắt…
- Không có sao, nào nào. Ở đây cô an toàn. Có nghe không? Cô an toàn.
Nàng thức tỉnh ngay, vừa đau vừa mất phương hướng, vẫn còn một nửa trong giấc mơ. Nàng ngó sững gương mặt Nattie, cặp mắt đen và dịu dàng nhìn lại nàng.
- Nattie – Nàng thì thầm, cố đè nén sự sợ hãi còn chặn ngang cổ họng – Tôi…
Nàng dòm quanh, thấy giấy hoa hồng dán trên tường, bàn ghế màu trắng, các tấm màn bằng nhiễu ở cửa sổ, và cái tủ cổ ở sát vách, trên mặt tủ để đầy các khung hình của người trong gia đình và những bình xịt bằng thủy tinh. Căn phòng ngủ còn dư ở nhà Nattie, nàng đang ở đấy. Bây giờ nàng nhớ rồi, Nattie đã đem xe đón nàng ở bệnh viện tối hôm qua và đưa nàng về nhà chị ta là một nhà lầu nhỏ ở đường Charnel. Nàng cảm thấy hai vai không còn bị đè nữa và biết Nattie đã giữ nàng không cho ngồi dậy.
- Tôi nằm mơ phải không? – Nàng chợt thấy tay mình đang níu áo Nattie, nên bỏ ra và xoa má xem còn đau đến thế nào.
- Cứ cách cô đạp tứ tung, tôi dám nói cô nằm thấy cái gì còn dữ hơn ác mộng – Nattie nói rồi đứng dậy.
- Đúng là một cơn ác mộng – Nàng thư giãn ra trên gối và cảm thấy bớt sợ dần dần – Tôi mới về lại nhà được năm hôm, phải không Nattie? Thế mà tưởng chừng cả một kiếp người.
Nattie không bình phẩm gì, chị bước đến cửa sổ kéo tấm rèm lên để ánh sáng lùa vào. Remy nhấp nháy và đưa tay che mắt:
– Mấy giờ rồi?
- Gần 11 giờ.
- Không thể được! – Remy định ngồi dậy nhưng xương sườn bị thương liền nhói lên ngăn cản nàng.
- Có lẽ là không thể, nhưng mà thật đấy – Nattie nói và trải một cái áo dài nhung ở chân giường – Cái áo choàng để đi tắm ở hành lang và cà phê có sẵn trong bếp.
10 phút sau, Remy bước vào phòng khách, tay bưng một tách cà phê đen, và mặc cái áo dài rộng thùng thình kiểu Thổ Nhĩ Kỳ bên ngoài cái áo sơ mi vải của Nattie cho mượn đêm trước. Nattie ngồi trong cái ghế dựa bọc nhiễu sặc sỡ, tờ báo Picayune số Chủ nhật trải ra trên sàn nhà cạnh chị ta, trang báo có ô chữ để mở ra trên đùi chị. Nattie nhìn nàng quan sát, rồi nói:
- Xong ô chữ này, tôi sẽ lấy cho cô một thứ thuốc xoa để xoa vào các vết bầm ở mặt. Nó sẽ làm bớt sưng và bớt nhức.
- Cám ơn – Remy nói rồi ngần ngừ tiếp – Tôi cần dùng máy điện thoại của chị để gọi.
- Nếu cô muốn nói chuyện riêng thì có cái máy bắt song song ở dưới bếp, hay cô có thể dùng máy ở đây.
Chị ta hất hàm về chiếc máy điện thoại màu mỡ gà ở cái bàn nhỏ cạnh ghế nệm dài.
Remy liếc nhìn cái máy điện thoại và ước chi nàng có thể chờ uống xong tách cà phê sáng rồi hẵng gọi cú điện thoại đáng sợ này. Nhưng nàng biết có hoãn lại cũng không làm cho bớt ngán. Nàng đi băng qua đến ghế nệm và ngồi cẩn thận xuống mặt nệm cứng, cấm ống nói lên và quay số.
- Alô?
- Mẹ ơi, con là Remy đây.
- Remy! Con ở đâu? Con có khỏe không? – Bà vội nói dồn dập, rồi day khỏi ống nói, bà gọi – Frazier, Remy gọi về – Rồi bà trở lại nói – Ba mẹ lo cho con quá! Ba mẹ không biết phải nghĩ sao khi bệnh viện gọi lại sáng nay nói con đã biến mất.
- Remy, con đấy à? – Cha nàng xen vào.
- Dạ, con đây và con mạnh…
- Con ở đâu? Ba mẹ đi đón con về.
- Không! - Lần này Remy cắt ngang – Con không về nhà, ngay bây giờ thì không. Con chỉ gọi cho ba mẹ hay con mạnh và hoàn toàn an toàn ở chỗ con đang ở.
- Nhưng con ở đâu?
Nàng ngần ngừ một chút, rồi đáp:
- Con sẽ nói với ba sau.
Và nàng gác máy. Nàng nhìn sững cái máy điện thoại vài giây rồi nhìn Nattie. Cặp mắt đen của chị ta nhìn nàng với vẻ tò mò, nhưng chị không hỏi gì cả. Đêm qua cũng vậy, chị không hỏi gì khi đón nàng ở bệnh viện. Ngoài việc cho Nattie biết nàng bị hai người đàn ông đả thương, và thẳng thừng cự tuyệt không về nhà, Remy không giải thích thêm gì hết, mà Nattie cũng không yêu cầu. Nhưng chị ta có quyền được biết.
- Tôi rất tiếc đã lôi kéo chị vào vụ này, Nattie, nhưng ông bà muốn bỏ tôi vào một dưỡng đường ở ngoại ô Houston. Họ sắp sửa cho tôi đi bằng máy bay sáng hôm nay. Đó là lý do tại sao tôi đã trốn ra khỏi bệnh viện tối hôm qua, tôi không biết làm cách nào khác để ngăn chận họ.
- Chắc cũng là cái dưỡng đường ông bà đã nói đến việc đưa cô vào đó khi cô mới về nhà – Nattie đoán.
- Phải, nhưng còn nhiều chuyện nữa, Nattie – Remy nói và rồi kể sơ qua cho chị ta nghe về lời cáo buộc có gian lận của công ty bảo hiểm về chiếc tàu dầu bị chìm, và niềm tin của nàng rằng nàng đã chứng kiến một điều gì đó ở cầu tàu trong đêm ấy, và những mưu toan của nàng để biết được là điều gì.
- Cô có chắc chắn nên nói những chuyện ấy với tôi không? – Nattie cau mày và tỏ vẻ ngán ngẩm.
- Tôi phải nói. Chị thấy không, trước khi hai người đó đả thương tôi, họ đã cảnh cáo tôi phải ngưng hỏi han và ngậm miệng lại.
- Và cô không định làm bất cứ điều nào trong hai điều đó, phải không? – Nattie khoanh hai tay trước ngực, tỏ ra vừa nhẫn nhục vừa chống đối.
- Làm sao được? Thế nào tôi cũng tìm cho ra tối hôm đó tôi đã thấy cái gì hay người nào. Trước khi tìm ra, làm sao tôi biết tin ai? Tin tưởng vào ai? Rõ ràng tôi là một sự đe dọa đối với mọi người – Nàng nhìn sững cà phê trong tách, nói tiếp – Càng nghĩ tới việc ấy, Nattie, tôi càng tin rằng có một liên hệ giữa người đàn ông đã vật lộn với tôi ở Nice và hai người đàn ông đã đánh tôi ở đây. Có lẽ họ không phải là một, nhưng chắc là đều có dính líu đến chiếc Dragon. Không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nattie bỏ hai chân xuống và cất ô chữ đi:
- Cô muốn nói cô nghĩ rằng có ai đó đã theo rình cô suốt từ đây sang Pháp và chặn cô ở bên ấy?
- Điều đó có lý, Nattie ạ. Ai đó bây giờ không muốn cho tôi nói ra cũng đã không muốn cho tôi nói đó. Có lẽ đó là điểm mà tôi và anh ta đang bàn cãi lúc anh ta đấm tôi và tôi bị va đầu vào thân cây – Nàng thở dài trước sự mỉa mai của việc đó – Ắt hẳn anh ta đã nghĩ rằng, anh ta rảnh rang khi tôi bị mất hết trí nhớ.
- Và anh ta không hài lòng lắm khi thấy cô lại hỏi han lung tung.
- Tôi biết – Nàng đưa tay vuốt tóc và liếc nhìn lò sưởi bé tí có khung bằng sắt uốn hình hoa và dây leo đan vào nhau – Có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi gần nhớ lại được chuyện đã xảy ra. ai biết được? Có lẽ tôi đã được như vậy.
- Hoặc là cô đang tiến tới gần sự thật với các câu hỏi của cô.
- Nhưng tôi đã nói với ai nhiều đâu. Tôi gặp một người hoa tiêu trên sông đã hướng dẫn chiếc Dragon và tôi đã nói chuyện với Charlie… Charlie. Lẽ ra tôi phải gọi điện thoại cho ông ta tối qua – Nàng sực nhớ và cầm điện thoại lên.
- Charlie là ai? - Nattie cau mày hỏi.
- Charlie Aikens. Ông ta làm ở cầu tàu chở chiếc tàu dầu đã bốc hàng. Ông ta định tìm người nào đã làm trong đêm chiếc tàu dầu bốc dầu thô lên, hoặc ít nhất cũng cố tìm.
Rủi thay, số điện thoại của ông ta còn nằm trong cái ví đầm của nàng, mà bệnh viện đã cất giữ khi nàng nhập viện. Nàng phải hỏi số của ông ta qua tổng đài.
Chuông reo lần thứ tư mới có giọng phụ nữ trả lời, và Remy không ngờ là vậy. Khi gặp Charlie nàng có cảm tưởng ông ta sống một mình. Dĩ nhiên. Điều đó không có nghĩa là có ai sống chung với ông ta.
- Có Charlie đấy không?
- Không.
Nàng nghe tiếng người đàn bà có vẻ thủ thế.
- Tôi là Remy Cooper, và Charlie đang tìm tài liệu cho một người bạn của tôi đang viết một cuốn sách về hàng hải. Bà có biết bao giờ ông ấy trở về không?
- Ông ấy sẽ không… bao giờ trở về – Giọng người đàn bà nấc lên – Charlie chết rồi!
Remy sững sờ:
- Chết hồi nào? Cách nào?
- Hôm qua. Họ bảo tôi ở cầu tàu có một đoạn bị hư đã lâu, và ông ấy xuống kiểm tra xem có bị hư thêm không. Họ cho rằng ông ấy bị chóng mặt nên tuột tay. Ông rơi xuống sông.
- Bà chắc không? Có ai thấy khi chuyện ấy xảy ra không? – Nàng cảm thấy buồn nôn khó chịu vì sợ và vì đau đớn. Nàng tránh nhìn Nattie khi chị ta cầm tách cà phê ở tay nàng và để lên bàn.
- Họ nghe tiếng ông kêu lên khi rơi xuống, nhưng không làm gì được. Dòng nước cuốn phăng ông đi – Người đàn bà kể lể như muốn nói ra để mà tin, giọng bà thật buồn – Charlie là anh tôi, gia đình tôi chỉ còn một mình anh ấy. Họ vớt được xác anh ấy sáng nay. Nhà đòn bảo tôi phải mang một bồ đồ vest đến để họ liệm anh ấy và mang đi chôn. Tôi tưởng anh ấy có một bộ đồ chứ. Tại sao phải chôn anh ấy trong một bộ đồ? Anh ấy ghét các bộ đồ vest lắm, anh ấy bảo là bộ đồ của khỉ. Mẹ tôi xưa kia luôn luôn bắt anh ấy mặc một bộ đồ vest để đi nhà thờ, và anh ấy cãi lại “Chúa đâu có quan tâm đến việc tôi mặc một bộ đồ vest”. Cô có nghĩ rằng tôi phải may một bộ đồ để mang đến cho anh ấy không?
- Không, không, tôi không nghĩ vậy – Remy lắp bắp nói – Tôi… tôi rất tiếc!
Đờ đẫn, nàng gác máy và quay sang Nattie:
– Đó là em gái của Charlie. Bà ta bảo ông ấy chết rồi. Nếu đúng vậy - Nàng dừng lại và cố gắng dằn nỗi hoảng sợ đang đột ngột dâng lên trong lòng – Báo hôm qua có đăng vụ chết đuối nào không?
- Tôi chắc là có một mẩu tin, nhưng tôi không đọc.
Cả hai bò xuống xem kỹ tờ báo, từng phần, từng trang. Remy tìm thấy mẩu tin đăng vừa một đoạn ở trang sau của phần B. Mẩu tin cũng nói như người em gái của Charlie, thêm một chi tiết là nó xảy ra vào sáng sớm, và nơi người ta đang tìm kiếm xác ông ta. Remy ngồi lên trên một gót chân và nhìn sững vào bài báo.
- Tôi biết đích xác cô đang nghĩ gì – Nattie nói.
- Nếu không phải là tai nạn thì sao? – Remy cuối cùng nói toẹt ra – Nếu không phải ông ta té xuống sông thì sao? Nếu ông ta bị đẩy xuống thì sao? Ông ấy đang hỏi giùm cho tôi đấy, Nattie! – Tay vẫn cầm trang báo gấp lại ở chỗ có mục tin, nàng đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại, một tay ôm mạn sườn còn băng bó – Tôi đã biết rằng người đàn ông thộp tay tôi ở cầu tàu đêm đó cũng là người giữ tôi cho đồng bọn của hắn đánh tôi. Tôi đã nhận ra tiếng nói của hắn. Có thể hắn đã biết được Charlie hỏi han người xung quanh và dùng biện pháp không cho tôi biết có tên hắn – Chợt nảy ra một ý nghĩ khác, Remy ngưng lại và day qua Nattie – Chúng nó ắt phải biết tôi đã biết chuyện này về Charlie. Có lẽ thậm chí chúng muốn tôi biết. Có lẽ chúng nghĩ rằng nếu bị đánh đập mà tôi chưa sợ thì vụ này có lẽ sẽ làm tôi câm miệng lại.
- Tôi sợ muốn chết – Nattie nói – Cô đã thấy gì trong đêm ấy?
- Tôi không biết – Remy lắc đầu thất vọng – Khi tôi nói chuyện với Howard Hanks, người điều tra viên của công ty bảo hiểm chiều hôm qua, ông ta đưa ra cái thuyết là chiếc tàu dầu ấy không hề bị đắm, rằng đó chỉ là một vụ dựng đứng cầu kỳ để lãnh tiền bồi thường. Ông ấy nghĩ rằng, chiếc Dragon đang chạy ở đâu đó trên mặt biển dưới một tên khác. Các đồ vật nổi lềnh bềnh do tàu tuần duyên tìm thấy, thủy thủ đoàn trên các phao, tất cả những điều ấy chỉ cốt để làm cho người ta tưởng chiếc tàu dầu đã chìm trong trận bão. Thay vì vậy, một thủy thủ đoàn khác đã lên tàu và đưa con tàu đi mất.
Miệng Nattie há hốc ra vì sửng sốt và chị ta ngồi xệp xuống ghế.
- Ông ta điên rồi!
- Có vẻ khó tin quá, tôi cũng thấy vậy.
- Còn hơn là khó tin, là ngu xuẩn thì đúng hơn – Chị ta nói và đứng dậy – Cô có ý thức được phải cần đến bao nhiêu người mới làm được một trò gian xảo như vậy không? Tôi không biết thủy thủ đoàn là bao nhiêu người, nhưng cứ cho rằng có 15 người. Hai thủ thủ đoàn, vị chi là 30 người. Và đoàn thứ hai lên tàu bằng cách nào? Không thể có chuyện một chiếc trực thăng đưa họ ra tàu… đang lúc có bão. Có nghĩa là họ phải ra bằng tàu thủy và bây giờ lại có thêm bao nhiêu người dính líu vào. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu trong số 35 hay 40 người đó có một người không bằng lòng với phần tiền chia cho? Cô có ý thức được có thể bị bắt bí đến độ nào không? Và cô cứ tin tôi, im lặng là vàng, nhất là khi cô là kẻ trả tiền cho ai đó để họ ngậm miệng không! – Chị ta lắc đầu – Nếu có thực hiện một trọng tội, càng ít người biết càng tốt.
- Chị nói đúng – Remy đáp, và sững sờ vì nhận thấy điều đó có lý.
- Dĩ nhiên là tôi đúng – Nattie ngồi lại xuống ghế – Nếu có gì lạ, thì ắt phải là ngay trong lúc khởi đầu. Và đó ắt hẳn là cái cô đã thấy. Cô còn nhớ đích xác những gì không?
- Gần như không nhớ gì hết – Nàng thú nhận với vẻ thất vọng – Tôi đã thấy chiếc tàu dầu buộc đõi vào cầu tàu, và rồi một người đàn ông thộp lấy tôi. Vậy đó. Tôi chỉ nhớ được chừng đó.
- Có phải cô đã nói là đêm đó có sương mù?
- Phải.
Nattie đưa tay lên:
- Nếu điều đó mà cô cũng quên, thì ắt có nhiều điều cô đã bỏ sót. Cô hãy nghĩ lại, hình dung nó trong trí óc, và mô tả từng điểm cô nhớ được.
Nàng định nói mất thì giờ vô ích, nhưng… nếu không phải vậy thì sao?
- Được rồi! – Nàng nhắm mắt lại – Lúc đó rất tối và có sương mù. Chiếc Dragon đang buộc vào cầu tàu bằng dây đõi. Tôi nhớ, tôi trông thấy những sợi dây đõi và cái cầu tạm bắc lên mạn tàu. Có hai người ở lan can…
- Họ giống ai?
- Lúc đó tối quá. Tôi chỉ thấy hình dáng họ mà thôi. Một người đang cầm một điếu thuốc… - Nàng mở mắt ra đột ngột – anh ta đang hút thuốc. Ở chỗ đó có đầy các bảng “cấm hút thuốc”.
- Tôi nghĩ rằng hút thuốc là một việc làm thiếu khôn ngoan khi dầu thô đang được bốc lên tàu – Nattie nói.
- Vậy tại sao anh ta đang hút thuốc.
- Có lẽ chiếc tàu dầu đã bốc hàng xong.
- Nhưng vẫn là nguy hiểm nếu hút thuốc trên boong.
- Chúng ta sẽ trở lại điểm ấy sau. Cô hãy nói cho tôi biết còn nhớ gì nữa.
Remy nhắm mắt lại lần nữa và cố gắng, nhưng chỉ hình dung được chiếc tàu hình thù đen sì trong sương mù và hai người đàn ông đứng ở lan can.
- Không nhớ gì cả – Nàng nóng nảy lắc đầu – Trời tối quá!
- Tối? – Nattie cau mày – Chiếc tàu tối? Không có đèn rọi hay sao? Các tàu bốc hàng ban đêm thường có đèn sáng như cây thông đêm giáng sinh chứ!
- Chiếc tàu này thì không vậy – Remy nói – Nó tối hầu như gần hết, ngoại trừ vài bóng đen ở boong tàu – Nàng hít vào một hơi thật mạnh, bỗng nhiên nhớ thêm nhiều điểm và lập tức ôm mạn sườn đau nhói, khiến nàng phải gập mình lại.
Nattie bước ngay đến bên nàng, quàng một tay, đỡ hai vai nàng, chị ta nói:
- Bao giờ cô mới học được là không nên làm như vậy? Tốt hơn là cô nên ngồi xuống.
Chị ta đỡ nàng ngồi lên cái ghế nệm dài. Remy nắm bàn tay Nattie khi chị ta ngồi xuống bên nàng:
- Tôi nhớ Cole đang đứng trên boong tàu với Carl Maitland và một người đàn ông có bộ ria mép kiểu ghi đông xe đạp, người mà Howard Hanks đã bảo là một chuyên viên về chất nổ – Nàng nhìn vào mông lung, những ký ức về đêm ấy dồn dập trở về trong trí nhớ của nàng – Tôi không chắc lắm chuyện gì đã xảy ra kế đó, sau khi tôi nhìn thấy Cole. Tôi nghĩ có lẽ… tôi đã vẫy tay chào anh ta. Người đàn ông ấy thộp lấy tôi và nói một câu gì như là… “đừng có nhanh nhẩu như vậy, cô bé”. Rồi một câu gì đó về việc dòm ngó khắp nơi. Cái máy bộ đàm… – Nàng bóp bàn tay Nattie – Hắn ta đang mang một cái máy bộ đàm ở thắt lưng, một tiếng nói phát ở đó. “một cái van đã bị bể và nước tràn ra khắp trên boong tàu”. Nước, Nattie. Đúng vậy, phải không Nattie? – Quay lại nàng nhìn mặt chị ta để dò hỏi, không có vẻ gì phấn khởi hay nhẹ nhõm vì nhớ ra, mà là với một cảm giác lạnh mình – Đó là chuyện lạ. Chiếc Crescent Dragon không có dầu thô trên tàu khi nó đắm vì nó đã chở đầy nước – Nàng cười lớn vì nhớ lại được – Và Mailand đã giải thích rằng họ đang chở nước sạch để tắm và uống. Tôi đã tin lời anh ta.
- Có lẽ tối đó cô đã tin – Nattie nói – Đúng hơn là cô chỉ hiểu hết ý nghĩa của việc ấy sau đó, khi công ty bảo hiểm bắt đầu làm ồn lên.
Những ký ức ấy khiến nàng cảm thấy đắng cay và đau đớn, chứ không phải cách giải thích điều đó.
- Cole có mặt ở đấy. Anh ta đứng với Mailland theo dõi các bồn lấy đầy nước vào. Anh ta dự phần vào việc đó.
Bất kể bao nhiêu lần nàng đã nghĩ đến khả năng anh ta có tội, nàng đã luôn luôn không chịu tin. Bây giờ không còn hồ nghi gì nữa. Nàng nhớ lại quá rõ, Cole đứng trên boong tàu, mặt anh ta ngay dưới ánh đèn, với Maitland một bên.
- Tôi biết cô đau khổ vì chuyện ấy – Nattie vỗ vỗ lên tay nàng để an ủi – Bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn tin rằng người đàn ông của mình là người tốt. Họ ít khi tốt, nhưng không khi nào dễ chấp nhận điều đó.
- Không!
Phải chăng Cole là người đàn ông ở Nice? Anh ta đã quả quyết rằng lúc đó anh ta đang còn ở New Orleans. Nhưng nàng chỉ nghe anh ta nói thế mà thôi. Nàng không hề kiểm tra lại. Nàng có thể tưởng tượng được nàng đã bực bội đến chừng nào khi khám phá ra điều anh ta đã làm, nàng chạm tự ái, tức giận và thất vọng biết bao, Hẳn nàng đã cãi lộn với anh ta, đã mắng nhiếc anh ta vì đau đớn, và thất vọng vì bị phản bội, anh ta đã phản bội cả nàng và gia đình nàng. Nhưng những kẻ đánh nàng bị thương, nàng không tin được là do anh ta gửi đi.
Remy nói tiếp:
- Maitland đã thấy tôi ở cầu tàu ngày hôm kia. Anh ta thấy tôi đứng với Charlie. Anh ta đã gởi hai tên đó đến đánh tôi để cảnh cáo.
Nàng sờ lên các vết bầm ở mặt và nhẹ mình một cách lạ lùng vì có thể minh oan cho Cole.
- Chuyện đó không làm tôi ngạc nhiên chút nào nếu ông ta làm vậy – Nattie đáp – Mỗi khi ông ta đến nhà dự các buổi chiêu đãi của mẹ cô, cái ông Maitland ấy làm tôi nghĩ đến một con cá mập nấp trong một cái hồ bơi tối om nào đó, trông hết sức nhỏ nhoi và vô tội cho đến khi ta thấy hàm răng của nó.
– Hãy khoan, chuyện này phi lý quá! – Remy nhổm lên trên ghế nệm – Rõ ràng tại sao Maitland đã làm vậy. Ông ta có thể bán lô dầu thô ấy hai lần. Nhưng Cole được gì trong đó? Công ty Crescent Line đã trả tiền trước lô dầu thô ấy. Tôi đã thấy bản sao chi phiếu của người thủ quỹ.
- Chắc chắn cô không có bộ óc của một tội phạm, Remy – Nattie nói và lắc mái tóc hoa râm – Anh ta nhận tiền của Maitland. Có lẽ họ đã sắp xếp một tỉ lệ ăn chia nào đó trên số tiền thu được khi bán lại lô dầu ấy một lần thứ hai. Có nhiều khả năng anh ta nhận được tiền ngay từ cái chi phiếu của người thủ quỹ ấy.
- Nếu kiểm tra sổ sách kế toán của Maitland thì có thể thấy được những chi phiếu với số tiền lớn ký cho những công ty chưa hề nghe ai nói đến. Số tiền ấy có thể đi qua vài ba công ty trước khi đến tay Cole – Nattie ngưng lại một chút, rồi dịu dàng hỏi – Cô định sẽ làm gì?
- Tôi không biết… - Remy bước tới cửa sổ và vén bức màn mỏng lên nhìn ra ngoài trời yên tĩnh của sáng chủ nhật – Tôi chưa chắc chắn. Trước tiên tôi phải tìm xem có phải Charlie chết vì tai nạn không. Ngày mai tôi sẽ đến văn phòng sĩ quan pháp y xem họ nói gì với tôi.
Một cô bé da đen đang đi qua trước nhà của Nattie trên vỉa hè. Nó mặc một cái áo dài nhiều nếp màu hồng, đội một cái mũ thật đẹp trên chỏm tóc đánh thành bím và buộc những cái dải vào cằm. Remy muốn đi ra ngoài, cầm bàn tay nó, chạy tung tăng trên đường phố với nó, và cảm thấy lại sự ngây thơ vô tư lự như vậy. Nàng thở dài quay lại nhìn Nattie đang nhìn nàng.
- Tôi cần biết phải chăng chuyện này đã đi xa hơn là lường gạt, và đã trở thành một vụ giết người.