Vũ Động Càn Khôn

Chương 398: Đến Viễn Cổ Chiến Trường

Năm ngày tiếp theo Lâm Động vẫn đóng cửa không ra ngoài, hắn vẫn muốn luyện tập nhiều hơn với cây Thiên Ngạc Cốt Thương để khi giao đấu với kẻ khác có thể thi triển hết uy lực của nó.

Mà trong năm ngày này, Lâm Lang Thiên cũng không nói cho Lâm Phạm về những việc xảy ra trong Thánh Linh Đàm. Dù gì chuyện đó cũng chẳng có gì là hay ho. Hơn nữa trong cơ thể hắn cũng có Nguyên thần thần bí, cũng chẳng thể nói là thanh bạch gì, vì thế hiển nhiên hắn sẽ không ngu đến mức dùng chuyện đó để gây rắc rối cho Lâm Động.

Do đó, năm ngày trôi qua trong yên tĩnh.

Khi tia sáng đầu tiên của ngày thứ năm xuất hiện, Lâm Động chầm chậm mở mắt ra, sâu trong đáy mắt hắn là một sự kỳ vọng vô cùng mãnh liệt.

- Đi nào!

Lâm Động tự nói với mình rồi đứng dậy, đẩy cửa, khi ra ngoài thì hắn cảm nhận được rõ ràng không khí của đình viện dường như trở nên rất căng thẳng. Hắn bước nhanh ra khỏi vườn thì trong tiền viện đã thấy Lâm Phạm và những người khác ở đó từ lâu.

Sắc mặt các cường giả của Gia tộc Lâm Thị trong tiền viện lúc này ai cũng nặng nề, chắc là vì giờ là lúc Lâm Động và Lâm Lang Thiên vào Viễn Cổ Chiến Trường, mà thành tựu của hai người họ ở Viễn Cổ Chiến Trường sẽ quyết định sự phát triển sau này của Gia tộc Lâm Thị.

- Đi thôi!

Lâm Phạm nhìn Lâm Động và Lâm Lang Thiên hồi lâu rồi mới lên tiếng, vẫy tay một tiếng là quay người đi, dẫn đoàn người thẳng tiến Hoàng cung.

o0o

Sâu trong Hoàng cung có một ngọn núi nguy nga hùng vĩ, đỉnh núi cao đến nghìn mét. Ở Vương triều Đại Viêm, ngọn núi này được gọi là Thánh Chiến Phong. Nơi đây có thể coi là cấm địa, bởi ở đây có thông đạo truyền tống thông với Viễn Cổ Chiến Trường.

Lúc này trên đỉnh núi là một đoàn người đang lặng lẽ đứng đó. Đứng đầu là Mạc Tiêu Thiên, Mạc Lăng và những người trong Hoàng thất khác. Nhìn có vẻ đây là lần đầu tiên họ đến nơi này.

Cách đó không xa là một đại thạch trận khổng lồ. Trên những hòn đá khổng lồ đó khắc rất nhiều phù văn thần kỳ, xung quanh không ngừng lan tỏa ra năng lượng kinh người khiên nguyên lực gần đó đều như sôi sục.

Mạc Lăng lặng lẽ nhìn thạch trận cổ xưa này, nhìn lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng có thể thấy trong lòng hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

- Lăng nhi, có lẽ đã người từ khắp các phương đã tề tựu đến Viễn Cổ Chiến Trường, lần này con vào đó phải cực kỳ cẩn thận. Vương triều Đại Viêm chúng ta không thể gọi là mạnh trong Đông Huyền Vực, thiên tài của các Vương triều khác ai nấy đều rất ngang ngược. Vì thế trước khi trở thành Niết Bàn Cảnh, con phải hết sức trầm lặng. Ở Viễn Cổ Chiến Trường, chỉ ai đã là Niết Bàn Cảnh thì mới đủ khả năng tự bảo vệ mình, nếu không thì sẽ là con kiến cho kẻ khác giẫm lên.

Khi thấy những người khác đến, Mạc Tiêu Thiên hạ giọng nói.

- Vâng!

Mạc Lăng khẽ gật đầu.

- Ngoài ra, ở đó phải cố gắng tạo quan hệ tốt với Lâm Động của Gia tộc Lâm Thị. Hắn không đơn giản đâu. Ta đã điều tra về hắn, gần ba năm trước, hắn và Lâm Lang Thiên từng có ân oán. Hồi đó, ngay cả áp lực khí tức của Lâm Lang Thiên mà Lâm Động hắn cũng khó kháng cự nổi, nhưng chỉ trong hơn hai năm hắn đã có thể sánh ngang với con, ở Thánh Linh Đàm chế phục Lâm Lang Thiên thành ra bộ dạng như thế kia.

Mạc Tiêu Thiên nói.

- Thực lực bề ngoài của hắn chỉ là Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, tính ra thì yếu nhất trong năm người, nhưng lực chiến đấu và rất nhiều thủ đoạn của hắn lại có thể lấp đầy khoảng cách đó thậm chí còn khiến thực lực hắn vượt lên. Hơn nữa, không biết tại sao ta cứ có cảm giác những gì hắn thể hiện chưa phải là mạnh nhất.

Nghe vậy Mạc Lăng cũng kinh ngạc, hiển nhiên hắn không thể ngờ Mạc Tiêu Thiên lại đánh giá cao Lâm Động đến thế.

- Loại người này tốt nhất đừng đối địch với hắn, nếu thành bằng hữu được thì sẽ tốt hơn.

Trầm mặc một lát, Mạc Tiêu Thiên khẽ nhắc nhở.

Mạc Lăng lại gật đầu. Hắn vốn không có ý gây hấn gì với Lâm Động, hơn nữa tuy Lâm Động chỉ là người của Phân gia nhưng cái hắn quan tâm không phải thân phận của Lâm Động mà là thực lực. Dù gì sau khi vào Viễn Cổ Chiến Trường, bất luận có thân phận gì cũng đều phải trải qua vô vàn cuộc chiến tàn khốc. Mà ở đó cái quan trọng là thực lực chứ không phải thân phận.

- Nhưng giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên có thâm thù đại hận, hiện giờ ở Vương triều Đại Viêm có Lâm Phạm áp chế còn được, một khi vào Viễn Cổ Chiến Trường hai bọn họ rất có khả năng sẽ động thủ với nhau. Đến lúc đó…

Mạc Lăng bỗng nói.

Thật ra họ khá đau đầu về những việc tương tự thế này. Vì giúp người này thì sẽ đắc tội người kia, nhưng nếu không giúp cả hai, có thể ở vị trí trung lập nhưng cũng không thể có giao tình thân thiết hơn với hai bên.

Nếu lúc Lâm Động và Lâm Lang Thiên thật sự đấu một trận sinh tử mà Mạc Lăng chọn trợ giúp Lâm Động thì có nghĩa hắn sẽ được Lâm Động đối đãi như bằng hữu chân chính, nhưng đồng thời cũng đắc tội Lâm Lang Thiên.

Nghe Mạc Lăng nói vậy, Mạc Tiêu Thiên chau mày, một lúc sau nhìn Mạc Lăng, từ tốn nhả ra hai chữ:

- Lâm Động!

Mạc Lăng khẽ nhướng mày, hắn biết cuối cùng Mạc Tiêu Thiên vẫn cho rằng giữa hai thiên tài của Gia tộc Lâm Thị, Lâm Động sẽ là người vượt qua đối phương.

- Con biết rồi!

Mạc Lăng khẽ gật đầu, nói thật lòng hắn cũng không kinh ngạc về sự lựa chọn của Mạc Tiêu Thiên. Thiên phú của Lâm Động không hề kém Lâm Lang Thiên, hơn nữa, điều quan trọng nhất là Lâm Động không hề dựa vào sự giúp của bất cứ thế lực nào. Từ con kiến nhỏ bé hắn đã từng bước bò lên đến vị trí hàng đầu của Vương triều Đại Viêm. Còn Lâm Lang Thiên thì phải dựa vào tài nguyên của Gia tộc Lâm Thị. Khoảng cách giữa hai người vừa nhìn là biết.

Cố nhiên tài nguyên rất quan trọng nhưng nếu không có tâm tính kiên định như sơn thì chắc chắn không thể trở thành cường giả chân chính.

- Họ đến rồi!

Mạc Tiêu Thiên bỗng nhìn về phía sơn lộ, một nụ cười nhạt lập tức hiện trên gương mặt.

Mạc Tiêu Thiên vừa nói xong thì phía dưới sơn lộ truyền tới những âm thanh xé gió, vô số đạo thân ảnh vụt tới như chớp rồi xuất hiện trên đỉnh núi. Nhìn thì ra là Lâm Phạm và người của Thiên La Tông.

Lâm Động đứng sau Lâm Phạm, khi đáp xuống đất hắn lập tức nhìn về phía đại thạch trận cách đó không xa, vừa nhìn là hiện lên sự kinh ngạc vô cùng. Trận pháp lớn mạnh thế này, dù là cường giả Niết Bàn Cảnh phổ thông cũng không thể làm ra được.

- Năm đó Vương triều Đại Viêm đã phải tốn rất nhiều tiền bạc mời một vị cường giả của siêu cấp tông phái tới mới dựng nên được Truyền Tống Trận thông tới Viễn Cổ Chiến Trường. Đông Huyền Vực có vô số Vương triều, các Vương triều nhỏ hơn căn bản không có tư cách có được Truyền Tống Trận như vậy. Vì thế họ chỉ có thể đến Vương triều khác, nhưng nếu thế thì hơi mất mặt một chút.

Lâm Phạm giải thích cho Lâm Động.

Lâm Động gật đầu, xem ra Truyền Tống Trận cũng giống một kiểu tư cách tham gia thi đấu. Nếu một Vương triều đến Truyền Tống Trận cũng không có thì hiển nhiên không cần phải đến Bách Triều Đại Chiến, đi cũng để nộp mạng mà thôi.

- Các vị, Viễn Cổ Chiến Trường là một không gian có từ thời Viễn cổ, nay được các siêu cấp tông phái liên thủ khai thác thành địa điểm của Bách Triều Đại Chiến. Nơi đó ẩn táng vô số bảo tàng thậm chí truyền thừa Viễn cổ. Nhưng ai có được thì phải xem cơ duyên của mỗi người. Đương nhiên, cơ duyên sẽ đi liền với nguy hiểm!

Mạc Tiêu Thiên quét mắt nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lâm Động, trầm giọng nói:

- Có lẽ mọi người cũng đã hiểu rõ về sự tàn khốc của Bách Triều Đại Chiến, ta cũng không nói lại nữa. Nói chung bất luận là vì bản thân hay Gia tộc tông phái, sau khi vào Viễn Cổ Chiến Trường hãy khiêm tốn một chút. Ở Vương triều Đại Viêm mọi người là thiên tài nhưng đến đó chỉ là người bình thường thôi. Ta chỉ có thể nói rằng, nếu kiêu ngạo ở đó thì có lẽ đến thi thể mọi người cũng chẳng nhặt được về đâu.

Lâm Động khẽ gật đầu, trừ đứng trước Lâm Lang Thiên và những người trong Gia tộc Lâm Thị coi thường hắn ra, Lâm Động không phải loại ngông cuồng vì thế sẽ không đến Viễn Cổ Chiến Trường với tâm thái đó.

- Tiếp theo đây sẽ khởi động Truyền Tống Trận, mọi người cũng đã biết quy tắc rồi, để khởi động cần năm vạn viên Niết Bàn Đan. Gia tộc Lâm Thị có hai người nên cần mười vạn viên.

Mạc Tiêu Thiên nhìn về bọn Lâm Phạm, nói.

- Năm vạn viên Niết Bàn Đan?

Nghe thấy vậy cơ mặt Lâm Động co giật từng hồi, nhìn với ánh mắt không thể tin nổi. Thực sự không thể ngờ lại cần một lượng Niết Bàn Đan lớn đến vậy.

Đám người Lâm Phạm thì không có gì bất ngờ, nhưng Lâm Động có thể nhìn thấy chút đau lòng trên gương mặt họ. Với Gia tộc Lâm Thị mà nói đây không phải con số nhỏ. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ài, Lâm Động, Lâm Lang Thiên, Gia tộc Lâm Thị chúng ta sau này phát triển thế nào đều phải trông chờ vào thành tựu của các ngươi ở Viễn Cổ Chiến Trường rồi.

Lâm Phạm thở dài, rồi vung tay, một cái túi Càn Khôn bay tới chỗ Mạc Tiêu Thiên.

Thiên La Tông và Man Vương Tông cũng đưa ra túi Càn Khôn đã đựng sẵn Niết Bàn Đan.

Mạc Tiêu Thiên giơ tay bắt lấy túi Càn Khôn, nhìn một lượt, khẽ gật đầu rồi búng tay, hàng loạt viên Niết Bàn Đan cùng với sức mạnh hùng hồn ào ào bay vào thạch trận.

Uỳnh uỳnh!

Sau khi Niết Bàn Đan bay vào, thạch trận lập tức rung chuyển, những hình phù văn khắc trên thạch trận phát ra ánh sáng chói lòa, rồi một đạo quang trụ dần hiện lên ở trung tâm Truyền Tống Trận.

- Mạc Lăng, Lâm Động, năm người các ngươi mau vào đi!

Cùng với sự kéo dài của quang trụ, Mạc Tiêu Thiên hét lên.

- Vâng!

Năm người gần như đồng thời đáp, nhanh chóng biến thành năm đạo thân ảnh bay tới, trước những ánh mắt căng thẳng và mong chờ của bọn Lâm Phạm, bay thẳng vào trong quang trụ.

Bùm!

Sau khi năm người đã vào trong, quang trụ bỗng phát nổ, tỏa ra những tia sáng chói lòa như mặt trời, mãi lúc lâu sau mới dần tối lại.

Theo đó năm đạo thân ảnh đã biến mất.

- Rốt cuộc sẽ có thành tựu gì ở đó phải xem bản lĩnh của các ngươi thôi.

Nhìn thạch trận trống rỗng, Mạc Tiêu Thiên, Lâm Phạm và những người khác nhìn nhau đều lẩm bẩm.