Vụ bí ẩn con sư tử căng thẳng

Chương 4

Cuối cùng Hannibal nói chuyện lại được.

- Trời ơi! - Hannibal vừa nói vừa cười - Khiếp sợ vì một con gà nổi giận!

- Ôi! Peter xấu hổ nói thêm. Một con thú dữ khủng khiếp!

Bob thở ra nhẹ nhõm.

- Sợ nhưng không có gì, thà như vậy hơn!

Con gà xòe cánh ra, vẫn kêu giận dữ, cái mào đỏ dựng sửng, chạy băng qua đường.

Ba thám tử trẻ phá lên cười.

Hannibal định dùng tay gõ cửa nữa, nhưng Bob ngăn cản.

- Ê! Nhìn xem ai đến kìa, Babal ơi!

Bob chỉ một bóng người mặc đồ kaki, từ rừng sâu bước đến.

- Chú Hall ơi! Hannibal gọi.

Cả ba chạy ra với người mới đến.

- Tụi cháu đang tìm chú, - Peter giải thích ngay khi bắt kịp người đó.

Người đàn ông thắc mắc nhìn ba thám tử. Ông cao lớn, vạm vỡ, vai rộng, áo sơ mi rộng mở để lộ bộ ngực mạnh khỏe.

- Tụi cháu là Ba thám tử trẻ đây. - Hannibal nói nhanh - Bác Hitchcock giới thiệu tụi cháu đến đây. Chắc là bác ấy có thông báo cho chú là tụi cháu sẽ đến chứ?

Người đàn ông tò mò nhìn cả ba.

- À, phải! Hitchcock!... Các cậu là thám tử?

- Dạ đúng!

Hannibal rút ra khỏi túi một tấm danh thiếp đưa cho ông.

- Cháu là Hannibal Jones, - Hannibal nói tiếp - còn đây là hai trợ lý của cháu, Bob Andy và Peter Crentch.

- Rất vui được gặp các cậu! Nhưng... ba dấu chấm hỏi này có nghĩa là sao?

- Đó là những bí ẩn cần phải làm rõ, những  vụ rắc rối cần phải giải quyết, những điều khó hiểu cần phải làm sáng tỏ. Nghề của tụi cháu là giải đủ loại vấn đề. Chính vì vậy mà bác Hitchcock đã nói tụi cháu về phiền phức của chú đối với con sư tử bị căng thẳng thần kinh mấy ngày vừa qua.

- Thế à? Ông ấy nói gì với các cậu?

- Chỉ nói rằng Arthur bị căng thằng thần kinh. Có lẽ bác ấy nghĩ chú sẽ nói chi tiết hơn cho tụi cháu.

Người đàn ông có dao phay nhét tấm danh thiếp vào túi áo ngực. Rồi ông nhíu mày nhìn phía xa. Đúng lúc đó, có tiếng la vang lên, tiếp theo ngay sau đó là tiếng gầm gừ khủng khiếp.

- Nếu các cậu có đủ can đảm, - ông nói - ta sẽ gặp Arthur: các cậu sẽ làm quen với nó.

- Chúng cháu đến đây chính vì việc đó! - Hannibal kiêu hãnh đáp.

- Tốt. Ta đi nào!

Người đàn ông mặc áo kaki bước vào một con đường mòn, dường như mới được vạch, đâm vào rừng sâu. Ba thám tử bước theo ông.

- Chú có thể vừa đi vừa kể cho chúng cháu nghe. - Hannibal đề nghị.

Lưỡi dao phay sáng lên và cắt đứt một dây leo chắn ngang đường di.

- Cậu muốn biết gì?

- Thật ra... Thưa chú Hall, tụi cháu chỉ biết một điều! Rằng con sư tử của chú thường hay bị cơn căng thẳng. Đối với một con sư tử, đây là một chuyện không bình thường, phải không?

- Đúng, hoàn toàn không bình thường. Cậu có biết tính khí thú dữ không?

- Dạ... từ trước đến giờ, tụi cháu cũng chưa có dịp làm quen bao nhiêu với loại thú đó... chú hiểu không...

- Tôi hiểu.

Con dao phay đưa lên cao, rồi đứng yên trong không gian, như để yêu cầu phải im lặng. Thoạt đầu, ba thám tử nghe như tiếng khỉ nói liến thoắng, sau đó là tiếng gầm lên vang dội. Người đàn ông mỉm cười.

- Các cậu có nghe Arthur không? - ông hỏi - Nó đang ở đây, ngay trước mặt ta... Xem nào, các cậu có nghĩ rằng hiện nó đang bị căng thẳng không?

- Cháu... cháu không biết. Giống tiếng gầm của một con sư tử bình thường.

Hannibal nhất định chứng tỏ với ông rằng chính cậu cũng không hề bị căng thẳng... cả nếu như điều này không đúng lắm.

- Anh bạn trẻ nói đúng... ông dừng lại để chặt vài bụi cỏ cao.

- Vậy các cậu thấy rằng sư tử không phải là một con vật căng thẳng... Nó chỉ trở nên căng thẳng khi...

- Khi nào ạ. Hannibal hỏi khi thấy ông ngưng nói.

- Khi bị một ai đó hay một cái gì đó làm cho nó bực bội. Hiển nhiên thôi, đúng không?

Ba thám tử trẻ gật đầu.

- Tất nhiên! Bob đồng tình. Nhưng ai hay cái gì có thể làm cho nó căng thẳng?...

Bob ngưng, khi thấy người đàn ông đứng sững lại.

- Đừng động đậy! Ông nói thật nhỏ. Chờ đó!

Rồi, trước khi ba bạn kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ông biến mất giữa đám bụi cao.

Đột nhiên tiếng chim kêu phá vỡ bầu im lặng. Ba thám tử trẻ giật mình.

- Bình tĩnh các bạn ơi! - Peter nói khẽ - Đó chỉ là một con chim thôi.

- Chỉ là con chim? - Bob nói lại - Chim gì? Giống diều hâu quá.

Ba cậu chờ đợi, không nói chuyện, trong vài phút... Thấy không có chuyện gì xảy ra, Hannibal nhìn đồng hồ đeo tay.

- Dường như con diều hâu muốn nói với ta một cái gì đó - Hannibal nhận xét.

- Cái gì? Bob hỏi.

Thám tử trưởng hơi tái đi. Cậu liếm môi.

- Mình có linh cảm, - Hannibal nói - rằng ông Hall sẽ không quay lại. Mình nghĩ ông ta muốn thử thách ta… ông ta đã âm mưu một cái gì đó… ông ta muốn xem ta phản ứng thế nào giữa rừng sâu nguy hiểm.

- Nhưng tại sao ông ấy lại làm thế, hả Babal? - Peter phản đối - Vì lý do gì? Bọn mình đến đây để giúp ông ấy mà, đúng không? Ông ấy cũng biết vậy.

Hannibal không trả lời ngay. Cậu đang lắng tai nghe... Những tiếng kêu kỳ lạ vang dội từ cây này sang cây kia. Đột nhiên, tiếng gầm khủng khiếp vang lên lần thứ hai.

Hannibal nhìn theo hướng xuất phát của tiếng kêu đầy đe dọa.

Cả ba lắng tai nghe.

Tiếng cỏ sột soạt vang lên... rồi tiếng bước chân, vừa cương quyết, vừa mềm mại.

Ba thám tử nín thở rẽ vào gốc cây to.

Khi đó, gần sát phía sau lưng, tiếng động khác rùng rợn vang lên: tiếng gầm của con sư tử.