Ngay hôm sau cú điện thoại của ông Hitchcock, ba bạn nhờ chú Warrington, tài xế xe Rolls chở giúp đến Hollywood.
Alfred Hitchcock tiếp và mời khách ngồi ngay. Ông ngồi sau bàn làm việc, đăm chiêu nhìn ba vị khách trẻ một hồi, rồi mới nói:
- Các cậu có thể cho tôi biết, - ông hỏi đột ngột - về thái độ của các cậu, nếu đối mặt với thú hoang dã?
Ba thám tử trẻ mở tròn mắt. Hannibal trả lời:
- Tùy là thú gì, Hannibal nói. Và cũng tùy khoảng cách giữa tụi cháu và thú. Và còn tùy theo những biện pháp tự vệ mà tụi cháu có được. Và nếu tụi cháu không bị nguy hiểm gì, tụi cháu sẵn sàng quan tâm đến thú, quan sát thú.
- Ý Hannibal nói rằng tụi cháu yêu mến thú vật - Peter giải thích - Nhưng bạn ấy luôn trình bày mọi việc một cách thật phức tạp.
- Sao bác lại đặt câu hỏi này ạ? - Bob hỏi - Có liên quan gì đến vụ bí ẩn mà bác đang nghĩ không?
- Có thể có. Còn về vụ bí ẩn... chắc chắn đây là một trường hợp cần điều tra. Này, các bạn trẻ ơi! Các cậu có bao giờ nghe nói đến một nơi có tên là Khu bảo tồn hoang dã chưa?
- Dạ có - Bob nói - ở thung lũng, gần Chatwik. Ở đó có ác thú và các loại thú hung dữ khác. Nhiều khách du lịch đến tham quan chỗ đó.
- Và chủ nhân của khu đó là bạn thân của tôi - Alfred Hitchcock nói tiếp - Hiện anh ấy đang đối mặt với một vấn đề mà tôi muốn trình bày với các cậu. Chính vì vậy mà tôi đã gọi điện thoại cho các cậu!
- Ta hãy xem vấn đề đó! - Hannibal nói.
- Anh bạn Jim Hall của tôi có một con sư tử bị... căng thẳng thần kinh!
Lần thứ hai, mắt của Ba thám tử trẻ mở ra thật to.
- Khu bảo tồn hoang dã, Alfred Hitchcock nói tiếp, như các cậu biết, được mở cửa cho công chúng. Ngoài ra, có khi các hãng làm phim thuê khu đó để quay phim. Thỉnh thoảng, Jim Hall còn cho thuê thú nữa. Con sư tử cưng của anh ấy là một ví dụ điển hình rằng ta có thể đạt được tất cả qua sự dịu dàng. Con sư tử này - nó tên là Arthur - đã từng có mặt trong nhiều phim màn ảnh rộng cũng như màn ảnh nhỏ. Nó được nhiều người biết và là một trong những tiết mục thu hút khách của khu bảo tồn hoang dã. Tóm lại, nó mang lại rất nhiều tiền cho Jim Hall. Ít nhất, là cho đến nay.
- Ý bác nói, Hannibal cắt ngang, rằng bây giờ con sư tử đã bị căng thẳng thần kinh và chú Jim Hall không thể tin nó nữa. Có phải vấn đề là vậy không?
Alfred Hitchcock nhìn chằm chằm Hannibal.
- Như mọi khi, anh bạn trẻ thông minh à, tài suy đoán của cậu đã đi trước lời giải của tôi. Đúng vậy, đó chính là vấn đề. Có một hãng vừa mới thuê khu bảo tồn để quay những đoạn phim săn bắn ngay giữa rừng. Tất nhiên là Jim Hall không muốn có sự cố gây trở ngại cho việc quay phim. Nếu có việc gì không ổn, thì Jim Hall có thể bị sạt nghiệp.
- Bác mong tụi cháu đến đó xem điều gì làm cho con sư tử bị căng thẳng, phải không ạ? - Hannibal hỏi.
- Đúng, ông Hitchcock thừa nhận. Cần phải làm sáng tỏ vụ bí ẩn này một cách nhanh chóng và kín đáo. Không ồn ào và nhẹ nhàng. Và, khỏi phải nói, nhất là không được làm cho sư tử bị căng thẳng thêm nữa.
Peter liếm môi.
- Tụi cháu phải đứng cách con thú điên ấy bao xa? Tụi cháu có cần đến gần nó không ạ?
- Thật ra, bình thường, các cậu có thể ở gần nó, cả khi nó được thả rong. Nhưng do tình thế… tình hình đã thay đổi. Một con sư tử đang bị căng thẳng - và bất kỳ con thú căng thẳng nào - cũng có thể trở nên nguy hiểm.
Peter nuốt nước miếng. Bob cố gắng đùa:
- Bác có thể báo cho chú Jim Hall rằng khi tụi cháu đến đó, không chỉ có mình con sư tử là bị căng thẳng.
- Phải! - Peter hăng hái tán thành - Chưa đi, mà cháu đã cảm thấy căng thẳng thần kinh rồi!
Ông Hitchcock quay sang Hannibal:
- Trước khi tôi gọi điện thoại cho anh bạn tôi báo rằng các cậu nhận nhiệm vụ được giao, cậu còn câu hỏi nào nữa không, Hannibal?
Hannibal lắc đầu.
- Dạ không - Hannibal nói - Nhưng bác có thể đề nghị chú Jim Hall nói tốt về tụi cháu cho sư tử Arthur.
Ông Hitchcock mỉm cười và nhấc ống nghe.
- Tôi sẽ nói lại... Cậu đừng quên sớm báo cáo cho tôi nhé. Tạm biệt và chúc may mắn.
Ba thám tử trẻ chào ra về, tự hỏi không biết có thể hy vọng vào sự may mắn như thế nào khi phải đối mặt với một con ác thú bị thần kinh!