“Nhìn cô rất giống tiểu thư sofa”
Bộ dạng của Giang Ngữ Hân lúc này thê thảm hơn bao giờ hết, sức nặng trên cơ thể của hắn ta quá lớn vì thế với thân thể mảnh mai của cô dĩ nhiên không thể thoát thân.
Xé rách chiếc áo dài của Giang Ngữ Hân, hắn ta không còn bộ dạng của chàng trai thư sinh nữa mà biến thành hung mãnh lạ thường, Ngữ Hân sợ hãi, gào thét, giơ tay ngăn chặn.
“Đừng…tôi có chồng rồi, tên anh ta là Alex, anh ta nằm trong những đại ca của thế giới ngầm hắc bang…anh đừng hòng đụng đến tôi, nếu không…anh ta sẽ giết chết anh đấy” nước mắt Giang Ngữ Hân tuôn xuống nhưng trước câu nói của cô hắn ta chỉ nhếch môi khinh bỉ, chẳng màng đến
“Lão già Alex sao?”
“Tôi…tôi là…thập nhị phu nhân của ông ấy…” cô lắp bắp “đừng…đụng vào tôi” thế là trong lúc bức bách cô đã không còn giấu kín thân phận của mình, ngay cả đích danh ‘thập nhị phu nhân’ trên danh nghĩa của lão già Alex cô cũng lỡ miệng thốt ra rồi.
Hắn ta buông lỏng Giang Ngữ Hân, cô ngỡ mình đã được thả ra mau chóng ngồi dậy khoác chiếc áo len lên người, nhưng…lúc này hắn ta liền quay lại trên tay cầm một chiếc bao cao su vẫn gương mặt lạnh ngắt nhìn cô, rồi xô cô ngã nằm xuống.
“Anh…anh dám động vào…phu nhân của Alex”
Advertisement / Quảng cáo
“Hắn là ai tôi mặc kệ, tôi chỉ biết đêm nay cô là của tôi”
Khỉ thật, tên sắc lang biến thái, hắn to gan không sợ, còn cố tình trêu chọc mình.
Giang Ngữ Hân chắp tay van xin, bỏ qua sự kiêu ngạo của mình nhưng dường như vô ích.
Phập…
Cô đâm mạnh cây trâm cài của mình vào ngực của hắn ta để phòng thân, nhắm mắt sợ hãi, một phút sau vẫn không thấy có động tĩnh gì, cô dần hé mắt nhìn thử.
Đập vào mắt Giang Ngữ Hân hiện tại vẫn là chàng trai mặt lạnh đó, bất kể máu tươi có chảy ra ướt đẫm phần áo, hắn ta vẫn cong môi nhìn cô.
“Nếu anh cứ nhất quyết muốn cưỡng bức tôi, vậy thì đừng hòng, Giang Ngữ Hân này thà chết chứ không bao giờ bán rẻ thân mình” rút cây trâm cài vừa đâm vào ngực hắn, hết đường lui Ngữ Hân trở lại định đâm vào mình để tự sát.
Phập…
Một lần nữa âm thanh này vang lên khi cô cầm cây trâm giáng xuống cổ mình. Ngữ Hân mím chặt môi…
“Tại sao mình không cảm thấy đau nhỉ, tại sao…mình…”
“Cô đi đi” hắn ta đứng dậy, lấy tờ khăn giấy thấm máu từ trên tay rơi xuống nền nhà, Ngữ Hân mặc kệ chuyện gì, vì kích động cô chỉ biết ôm thân chạy ra khỏi căn phòng đáng sợ đó.
Hóa ra lúc nãy hắn ta đã đỡ lấy một nhát đâm cho Giang Ngữ Hân.
…..
Cốc…cốc..
Vào đi
“Boss, anh bị ám sát sao?” Thư ký riêng của Lãnh Mạc hốt hoảng khi thấy máu trên người cậu ta loang ra ngày càng nhiều, nhưng vẫn thư thái ung dung nhâm nhi ly rượu vang, mắt hướng về Thư ký hỏi
“Người của tôi đâu?”
“Đây thưa boss, đây là cô Mỹ Mỹ, tối nay sẽ phục vụ anh”
Nói xong thư ký đóng cửa lui ra, Mỹ Mỹ ma mị thoát y nằm sẵn trên giường chờ đợi, cô ta đâu phải lần đầu cùng Lãnh Mạc quan hệ “tình một đêm” vì vậy cô rất hiểu ý hắn, hắn là người quan hệ không qua màn dạo đầu, cũng không thích phụ nữ ôm lấy mình, càng chưa từng hôn một ai cả, vì vậy Mỹ Mỹ dùng sẵn gel bôi trơn cho cuộc hoan lạc tối nay.
Lãnh Mạc nhìn Mỹ Mỹ nằm đó, nhưng không còn tồn đọng cảm xúc gì, bóp bóp mi tâm thở dài
“Cô về đi”
Lãnh Mạc nói rồi bỏ mặc cô ta nằm đó, chỉ để lại xấp tiền rồi khoác áo rời khách sạn Ngân Doanh.
Advertisement / Quảng cáo
…..
Giang Ngữ Hân vừa về đến nhà cô đã khóc một trận cho ra hồn, những uẩn khúc vừa nãy cũng trôi dần theo nước mắt trút khỏi cơ thể.
“Tiểu Hân ngoan, đừng khóc nữa, cũng may hắn ta chưa làm gì con” cậu cô xoa đầu cô an ủi “hắn ta là ai mà nghe danh đại ca Alex mà dửng dưng thế không biết, chắc lại là một tên lưu manh tiểu tốt không biết trời cao đất dày trong giới hắc đạo”
“Hắn ta đáng sợ lắm…hức hức…vẻ mặt lạnh lùng nhìn con như muốn ăn tươi nuốt sống vậy…” Giang Ngữ Hân lau nước mắt sau đó cô ho sặc sụa “cậu này, cậu xem…con có giống tiểu thư sofa không?”
“Bậy bạ nè Tiểu Hân, con là con gái nhà lành làm sao mà so sánh với mấy cô gái đó chứ hả, nhìn xem Tiểu Hân nhà cậu gương mặt xinh đẹp kiều diễm, làn da trắng hồng, thân hình bốc lửa, ngực tấn công, mông phòng thủ, hơn nữa còn sở hữu đôi chân thon dài trắng muốt thế…”
Giang Ngữ Hân như muốn nổ lửa, đứng bật dậy quát lớn “rõ ràng những điểm mà cậu diễn tả về con chẳng khác nào một tiểu thư sofa cả, cậu cũng giống bọn họ thôi chỉ biết nhìn bề ngoài huhu”
“Tiểu Hân…cậu chỉ…là”
Rầm…cánh cửa nhà bị cô đóng lại, Giang Ngữ Hân bức xúc chạy ra khỏi nhà, lại vừa đi vừa khóc nức nở.
“Ơ kìa…khuya rồi còn đi đâu vậy Tiểu Hân…”
….
“Huhu ai cũng là hạng người thực dụng, ai cũng là sắc lang, đàn ông ai cũng giống nhau cả, chẳng ai là…”
“Chị em ơi vào đây bốc thăm đi nào, giải nhất sẽ được tiền thưởng năm triệu, giải nhì là một chiếc xe máy, còn giải ba là chuyến du lịch suối nước nóng cùng ca sĩ Gia Hào, nhanh tay nào mua nước hoa đi nào, biết đâu bạn sẽ trúng giải” anh bán hàng rao to
Giang Ngữ Hân định bước đi, thì cô nghĩ ngợi gì đấy rồi chạy lại
“Bán cho tôi một chai”
“50 xu”
“Mắc quá vậy” Ngữ Hân tròn xoe mắt, dự định rút tiền lại thì cậu bán hàng đã nhanh chóng cầm lấy tờ tiền rồi đưa chai nước hoa cho cô, Giang Ngữ Hân mếu máo vì mất 50 xu.
“Đây là số may mắn của cô 2412, chúc cô trúng giải nhé”
“Cám ơn anh”
Vừa đi cô vừa nâng niu chai nước hoa…
…Bộp..xoảng…
“Ơ…mấy đứa nhóc này, trời ơi bể rồi” mảnh vỡ thủy tinh tung tóe đầy đường, Ngữ Hân tức giận đứng hét lớn “bắt đền đi”
Nhưng tụi nhỏ vì sợ cô đã chạy hết.
Advertisement / Quảng cáo
Lộp…độp.
Từng hạt mưa bắt đầu rơi, Giang Ngữ Hân bật cười như một con ngốc, khắp người ướt sũng đáng thương, tìm một chỗ trú mưa cũng không thấy cô đành đội mưa đi về
“Hôm nay là ngày gì thế nhỉ, ngay cả ông trời cũng quay mặt với mình, haha mình biết rồi là vì cái tên sao chổi đáng ghét kia ám mình, ám mình đến cả mất tiền, mất đồ, hại mình bị ướt, trời ạ, tên điên, tốt nhất chúng ta đừng bao giờ gặp lại, bằng không tôi sẽ…xé xác anh ra thành trăm mảnh, Giang Ngữ Hân này nói được làm được”
Ầm…ầm…
“Aaa…sét…con xin lỗi ông trời, con không có ý…mắng ông huhu”
…..
Sáng hôm sau, tại phòng làm việc của mình Lãnh Mạc vẫn cầm chặt thẻ sinh viên của Giang Ngữ Hân, còn có thẻ dự thi, dĩ nhiên có cả hung khí hôm qua cô ‘ám sát’ hắn ta.
Rắc..
Bẻ gãy thẻ sinh viên của cô, hắn ta nhếch môi nhìn vào hình thẻ Giang Ngữ Hân “thế là khỏi tốt nghiệp”