Giang Ngữ Hân ướm bộ quần áo đã cũ, cậu cô há hốc cả miệng khi thấy cháu gái của mình từ phòng thay đồ bước ra, ông trầm trồ khen ngợi
“Tiểu Hân, thật giống mẹ con lúc còn sống, rất đẹp”
Cô nhìn hình ảnh mình trong gương, quả thực có chút khác với cô của thường ngày, bởi lẽ trong bộ áo dài Thượng Hải truyền thống đã làm lộ ra nét quyến rũ pha lẫn sự dịu dàng của một người phụ nữ Á Đông.
Cài cây trâm mà mẹ để lại cho mình, xuyên qua mái tóc được búi cao gọn gàng, trông Giang Ngữ Hân lại càng hòa nhã hơn hẳn.
“Cậu à, con đi dự tiệc đây, cậu ở nhà nhớ đừng đi đánh bạc nữa. À mà còn phải khóa cửa nhà cẩn thận” chào vội cậu của mình, Ngữ Hân nhanh chóng đi thẳng tuyến đường S đến khách sạn Ngân Doanh dự party của trường.
Ở một nơi gần đó, đám đông người đang hô hào gọi lớn, trên tay bọn họ là vòng hoa, đèn ngũ sắc chào đón anh ta.
Advertisement / Quảng cáo
“Gia Hào, Gia Hào…tụi em yêu anh…Gia Hào…”
Giang Ngữ Hân hai mắt sáng rực như đom đóm mùa hè, cô ba chân bốn cẳng hòa vào đám người đó, nụ cười rực rỡ.
“Ca sĩ Gia Hào, anh ấy sẽ hát tại đây sao ạ?”
“Đúng rồi, 6g30 tối nay anh ấy ra mắt album ‘Bắc Cực không em’ đấy”
Ngữ Hân đôi má ửng đỏ, hai tay chắp lại như cầu nguyện.
Trời ơi, thần tượng của mình, không ngờ lại được gặp anh ấy ở đây. Tiếc thật, biết thế này lúc ở nhà mình đã hóa trang thành một công chúa xinh đẹp rồi, đâu phải chỉ để mặt mộc như vậy. Mà thôi, được thấy anh ấy là mình đã mãn nguyện lắm rồi, dù sao 7h ở khách sạn Ngân Doanh mới khai tiệc, mình sẽ tranh thủ ngắm nhìn anh Gia Hào trong vòng ba mươi phút ít ỏi vậy.
Bước xuống từ chiếc xe hơi Cadillac sang trọng, Gia Hào vẫy tay mỉm cười nhìn fan hâm mộ của mình, lướt qua Giang Ngữ Hân, tay anh ta vô tình chạm nhẹ vào tay cô khiến cô như bị sét đánh trúng đứng thừ người ra đó.
Thình thịch…thình thịch…ôi Chúa ơi, xem nhịp tim của con này, chắc là chết mất thôi. Được chạm vào tay thần tượng của mình, cho dù thi rớt tốt nghiệp ra trường cũng đáng lắm mà.
Gia Hào bắt đầu hát ‘Bắc Cực không em’ Giang Ngữ Hân đứng bên dưới cứ ngỡ anh ta đang hát tặng riêng cho mình, đôi tay đặt nhẹ lên thành ngực, mỉm cười nhẹ nhàng, cơ thể đong đưa theo giai điệu êm ái đó, quả thực rất hay rất cảm động.
“Đứng nép trong bóng tối vô hình, anh vẫn đang âm thầm chờ đợi em
Thấy nước mắt em tuôn rơi, anh mới cảm nhận ra rằng em đã từng yêu anh nhiều như thế nào”
Điệp khúc được lặp đi lặp lại khiến các cô gái khóc lóc não nề, dĩ nhiên Giang Ngữ Hân cũng đỏ hoe cả mắt
“Anh Gia Hào, em yêu anh, mãi mãi ủng hộ, là fan trung thành của anh” Ngữ Hân quệt nước mắt, thời điểm đó chiếc đồng hồ đeo tay tình cờ hiện rõ thời gian, đập vào mắt cô.
“Chết rồi 7h30, trễ rồi, trễ rồi, mau đi thôi, Ngữ Hân ngốc, thật là” cô hoảng hốt chạy nhanh nhất có thể đến khách sạn Ngân Doanh.
Vào đến sảnh lớn, cô lại thêm sững sờ bởi khung cảnh tráng lệ, cố gắng giữ phong thái của một quý tộc đẳng cấp, Giang Ngữ Hân điềm tĩnh
Advertisement / Quảng cáo
“Xin hỏi, phòng nào là phòng được đặt party của khoa thiết kế thời trang?”
“Thưa cô, là phòng 404”
“Cám ơn cô” Giang Ngữ Hân cúi nhẹ đầu.
Thang máy đã chật cứng, đứng đợi xếp hàng đến lượt mình cũng phải lâu lắm đã vậy khách sạn còn đến tận mười bốn lầu, biết khi nào thang máy xuống kịp, vì vậy cô quyết định leo cầu thang bộ đến tầng bốn, dù sao hôm nay không đi giày cao gót nên cũng nằm trong khả năng của cô.
Giang Ngữ Hân vừa leo đến tầng ba, tim cô như muốn ngừng đập khi thấy một gã quen thuộc
“Mẹ kiếp, chẳng phải là tên đại ca cùng mình đánh nhau ở sòng bạc Victoria sao, huhu hắn ở đây làm gì chứ, không những một tên mà còn thêm mười mấy tên áo vest đen đeo kính nữa, nhìn thôi đã biết là người không đàng hoàng rồi” Giang Ngữ Hân thấy đám người đó đang tiến về hướng mình, cô hốt hoảng tìm chỗ trốn. Bởi vì Ngân Doanh là khách sạn được xây theo kiến trúc phương Đông nên các thành tường lồi lõm tạo nét cổ kính, Giang Ngữ Hân nép vào một bức tường lớn, cô mong rằng họ sẽ rẽ sang hướng khác mà không tiếp tục đi thẳng ấy thế mà mọi suy đoán hoàn toàn ngược lại, bọn chúng đang đi về phía cô. Lúc này, tim cô đã loạn nhịp, cô sợ hãi gõ cửa từng phòng, cầu mong họ mở cửa ra cho mình đứng nhờ một lát nhưng đều vô vọng, đến giữa đoạn đường
“May quá, phòng này cửa không khóa” Giang Ngữ Hân đẩy cửa bước vào, cô chỉ đứng ở thành cửa chờ đợi bọn người áo đen đi qua, sau đó cô sẽ chuồn ra ngay.
Giang Ngữ Hân đứng nép bên cửa, khẽ khép khép mở mở canh chừng bọn họ…
“Phù…may quá, họ đi rồi” cô thở phào nhẹ nhõm quỳ xuống đất, trên trán mồ hôi nhễ nhại thảm thương.
Leng keng…
Tiếng đồng xu lăn lôn lốc đến chân cô, cô nhanh nhảu nhặt nó, miệng cười toe toét
“Là năm xu, ôi trời, may mắn quá, là ông trời cho con tiền sao”
“Cô là ai?” Bỗng dưng giọng nói đặc khàn của ai đó vang lên khiến Giang Ngữ Hân bất giác quay lại đằng sau, vì quá sững sốt, cây trâm cài ở tóc đụng trúng thành cửa mà rơi ra làm mái tóc xoăn vàng của cô theo quán tính mà tuột xuống.
Trước mặt Giang Ngữ Hân bây giờ là một thanh niên áo sơ mi trắng xộc xệch đã tuột mất hai cúc áo, anh ta không đóng thùng gọn gàng mà để áo ngoài quần tây đen dài, hình như người thanh niên này vừa mới tắm xong thì phải, từng giọt nước trên tóc rơi xuống sàn nhà, đôi mắt hắc ám cùng với gương mặt lạnh như băng đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Ngữ Hân nuốt nước bọt ừng ực, cô từ từ đứng dậy, vốn dĩ cô được mệnh danh là người đẹp chân dài, nhưng mà đối diện với người này cô chỉ đứng tới vai hắn.
Giang Ngữ Hân đưa mắt sang chiếc bàn gần đó, cô như sụp đổ, trên bàn là một khẩu súng đen cùng xấp tiền dày cộm.
Advertisement / Quảng cáo
“Anh…anh à..tôi chỉ là..nhân viên…phục vụ của khách sạn…đến” cô lắp bắp ráng bịa ra một câu chuyện, một lý do thích đáng để ra khỏi đây “dọn dẹp…phòng”
Nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô ngày càng dữ dội, như muốn đốt cháy người cô vậy, Giang Ngữ Hân bối rối thú nhận
“Không…không…tôi là chỉ đứng nhờ một chút…bọn người xấu muốn bắt tôi…xin lỗi…” cầm chặt đồng năm xu, cô cười một cách không thoải mái “tôi…trả lại…tiền cho anh này…”
Giang Ngữ Hân thẳng tay đưa đồng xu vừa nhặt được cho hắn ta, nhanh như chớp hắn kéo lấy tay cô làm cả thân hình mảnh mai của cô ngả vào người hắn, bế thốc cô lên mặc cho cô vùng vẫy, vẫn một gương mặt lạnh băng ấy ném cô xuống sofa.
“Anh làm gì vậy, buông tôi ra, tên biến thái, buông ra”
Ngữ Hân bị hắn áp đảo xuống ghế, một chân hắn cố định chân cô rồi đôi mắt đục ngầu yêu mị nhìn cô như một con sói đói.