Trước mặt là một khu hoang mộ lớn, giữa khu mộ một ngôi miếu Địa
Tạng Vương nổi lên, nơi này cả năm ngoài những ngày vía Địa Tạng Vương và
tháng lập xuân mới thấy khách đến cúng bái tảo mộ, ngoài ra bình thường chẳng
mấy khi có người đặt chân vào.
Bấy giờ, dưới ánh nắng chói chang, một thiếu nữ xinh đẹp đang đi trên
đường ngang qua khu hoang mộ mắt nhìn thấy ngôi miếu Địa Tạng, bất giác
nghĩ điều gì trong đầu đứng lại lẩm nhẩm một mình: - Ta đi làm chuyện này mà
mang theo bảo vật trong người thật không tiện chút nào, hay là tạm thời dấu nó
trong ngôi miếu này, chẳng có ai biết được…
Thì ra thiếu nữ này chính là Vô Danh Hoa Lãnh Thanh Nga, bấy giờ chủ ý
đã định liền quay người đi nhanh vào trong miếu.
Bên ngoài trời nắng nóng, nhưng ngược lại trong miếu lại râm mát tối
tăm, ngôi miếu thâm ước tịch tĩnh nằm lặng người những táng cổ thụ, ánh nắng
mặt trời gần như không lọ vào trong ngôi miếu được.
Lãnh Thanh Nga chân đã đến gần cửa miếu, miếu lặng ngắt như tờ, nhưng
có thật là không có người?
Thực có nhiều chuyện ngẫu nhiên đến bất ngờ, chính lúc này bên trong
miếu Lộ Vân Phi cũng đang nghĩ chân tại đây, chàng ngồi bên bậc điện thờ lặng
im như một pho tượng.
Nhưng khi bước chân bên ngoài lọt qua được. Lộ Vân Phi chau mày nghĩ
ai lại vào miếu giờ này, hay cũng là khách đi đường vào nghĩ mát?
Tuy nghĩ vậy nhưng chàng vẫn cẩn thận, trước tiên nhìn ra ngoài theo khe
ô cửa thông gió, vừa nhìn bất giác khiến chàng chấn động cả người, thốt lên
trong lòng: - Cô ta truy chân ta đến đây sao?
Lãnh Thanh Nga chân đã đặt lên tam cấp…
“Không thể để cô ta bắt gặp ta…”
Lộ Vân Phi tính nhanh trong đầu rồi nhảy phóc người lui sau bệ thờ ẩn
người thật nhanh.
Lãnh Thanh Nga bước vào trong miếu đến thẳng trước bệ thờ, hai tay chấp
lại mắt nhìn tượng Địa Tạng Vương lâm râm khấn niệm: - Địa Tạng Vương Bồ
Tát, tín nữ Lãnh Thanh Nga mạo mụi đem một vật thác nhờ trong này, xin Bồ
Tát không trách tội.
Khấn xong, hai tay vái thêm một cái nữa mới đứng lên.
Lộ Vân Phi nấp sau bệ thờ trong lòng khẩn trương lên thầm nghĩ: - Cô ta
đúng là tặc, trộm đồ rồi mang đến am Bồ Tát mà cất giấu, nhưng cô ta trộm vật
gì chứ? Một mỹ nhân xinh đẹp như tiên lại đi trộm cắp thì quả là một chuyện
bất khả tư nghị.
Khám thờ có khe hở, cho nên có thể nhìn qua khe hở thấy được bên ngoài.
Lãnh Thanh Nga chính đang đưa mắt nhìn quanh tìm chỗ cất giấu đồ vật,
rồi đột nhiên cô ta nhún mình nhảy lên cao, một tay chộp lấy rường điện…
Thân pháp quả cao cường, đến Lộ Vân Phi nhìn thấy cũng phải thầm khen
trong lòng.
Lãnh Thanh Nga treo người lơ lững một hồi, chừng như không tìm thấy
chỗ nào thích hợp, liền buông tay thả người xuống đất nhẹ nhàng không hề gây
ra một tiếng động nhỏ.
Do dự một lúc cuối cùng Lãnh Thanh Nga bước đến bệ phật.
Lộ Vân Phi trống ngực đập thình thịch, nếu như để cô ta phát hiện trong
tình hình này thì ngượng ngập khó xử vô cùng, vậy mà phía sau thì không có cửu
hậu. May mà trong điện tối mờ mờ, chàng ngồi yên đến thở cũng không dám
thở mạnh.
Lãnh Thanh Nga bước lên bệ thờ trong miệng chợt “à” lên một tiếng,
chừng như đã tìm ra được chỗ dấu đồ vật thích hợp.
Chỉ thấy cô ta hai tay lật nghiêng pho tượng, bên trong tượng quả nhiên
trống rỗng, nơi này dấu đồ thì thực kím đáo. Lãnh Thanh Nga cho chiếc tay nải
vào bên trong rồi hạ pho tượng trở lại vị trí cũ.
- Hiện tại thì ta có thể yên tâm và rãnh tay hành động bước thứ hai.
Lãnh Thanh Nga phủi tay, miệng thốt lên, rồi quay người bước nhanh ra
khỏi miếu. Đương nhiên cô ta nằm mộng cũng không thể ngờ lúc này Lộ Vân
Phi đang có mặt tại hiện trường
Qua thêm một hồi, Lộ Vân Phi xác định Lãnh Thanh Nga không quay lại
rồi mới nhảy ra, nhìn pho tượng mà trong đầu chàng loạn lên hai dòng suy nghĩ
mâu thuẫn nhau. Chàng rất muốn giở pho tượng lên xem vật Lãnh Thanh Nga
cất giấu kia thực ra là vật gì, thế nhưng chàng nghĩ lại thân mình là võ sĩ chân
chính, lén lút xem vật riêng của người khác là một hành động không quang minh
chính trực.
Chàng đứng trước bệ thờ mà tần ngần mãi chưa quyết…
Nhưng rồi, sự tò mò cần biết bí mật sau pho tượng kia là vật gì dâng lên
càng lúc càng mãnh liệt trong lòng chàng, mấy lần chàng định hành động, cuối
cùng thì suy nghĩ chấm dứt ngay điều này.
Thực tế thì vật này ăn trộm mà có, đừng nói là xem, mà nếu có lấy đi thì
cũng không phải là quá lắm.
x X x
Chu Tam Mị quảy đôi ghánh không trở về nhà.
Thị vào nhà khoá trái cửa lại, vứt quang ghánh một bên, đi thẳng lui nhà
sau rửa mặt rồi quay trở lại phòng ngủ.
Âu Thiếu Bạch đứng ngay cửa phòng khuôn mặt khỉ của lão chừng như
càng dài ra, ánh mắt thất thần trông thật thảm hại.
Chu Tam Mị cất tiếng nói: - Nhị ca, sao thế?
Âu Thiếu Bạch giọng lạt đi: - Ta đợi ngươi suốt cả một buổi sáng.
- Tôi mới bán xong rau, có chuyện gì thế?
- Tam Mị cô quá hoang đường.
Một câu này khiến Chu Tam Mị tròn mắt kinh ngạc la lên: - Hoang đường,
nghĩa là sao?
- Trong phòng ngủ hai cái xác nằm hai đống, thế mà ngươi có thể yên tâm
đi bán rau. Nếu như bị người khác nhìn thấy, báo lên quan thì ngươi nghĩ xem
hậu quả…
Chu Tam Mị thất sắc la lên: - Gì? Hai xác chết?
Âu Thiếu Bạch nghiêng người tránh đường cho Chu Tam Mị bước vào
trong.
“A” Chu Tam Mị kinh hồn la lên một tiếng, hai mắt trọn tròng trắng dã,
thân hình thị run lên bần bật.
Chu Tam Mị vừa nhìn thấy thì nhận ra ngay xác chết nằm trên nền nhà
đầy máu chính là con quỷ háo sắc bị thị dụ là Tống Đại Sơn, bụng bị chém toát
lộ ra ruột gan chết thật thê thảm. Nhưng càng kinh hồn hơn chính là khi thị nhận
ra người nằm chết trên giừơng thị lại chính là đồng bọn của mình – Hồng lão
that.
Chu Tam Mị run người chết lặng một lúc mới thốt lên: - Nhị ca, chuyện…
này là thế nào?
Âu Thiếu Bạch đảo nhanh ánh mắt lạnh lùng nói lại: - Chính ta đang
muốn hỏi ngươi
- Tôi… quả thực không hay biết gì…
- Nói thế… chẳng phải ngươi giết người?
- Tôi vì sao phải giết người chứ?
Âu Thiếu Bạch cảm thấy kinh ngạc nói: - Thế thì quái lạ ban đầu ta cứ
ngỡ…
- Cứ ngỡ thế nào?
- Cứ ngỡ Hồng lão thất không thủ môn quy, cùng ngươi làm chuyện mờ
ám bày ra trò này…
- Nói bậy.
Chu Tam Mị tái mặt thét lên, quả là một điều mà đến thị nghe cũng thất
sắc, một câu này nếu như lọt vào tay thượng cấp thì dù có hay không đối với thị
cũng là điều bất lợi.
Âu Thiếu Bạch cắt ngang câu chuyện nói: - Không nói chuyện này nữa,
hiện tại cần nhất là lo thu xếp hậu sự, ta lập tức gặp Mạc chưởng quầy báo lại
mọi chuyện, ngươi cứ giữ ở đây đừng đi đâu nhé, đề phòng có người đến.
- Nhị ca…
- Có chuyện gì nữa?
Chu Tam Mị nhăn mặt nhìn Aâu Thiếu Bạch nói: - Theo tôi thấy, chuyện
này… làm sao lại phát sinh tại đây?
Âu Thiếu Bạch liếc nhìn xác Tống Đại Sơn nói: - Tống Đại Sơn là một
tên sắc quỷ hắn đến tìm ngươi định giở trò quyết chẳng sai, nhưng còn Hồng lão
thất vì sao lại có mặt tại đây, song phương thực ra ai giết ai, hoặc là có người thứ
ba giấu mặt trong chuyện này, đều là những ẩn số chưa thể đoán định được.
Chu Tam Mị ánh mắt sáng lên giọng hoài nghi nói: - Phải chăng là người
của Tu La Cung?
Âu Thiếu Bạch lắc đầu chép miệng đáp: - Khó nói.
- Cứ theo những chuyện liên tiếp phát sinh mấy hôm nay mà nói, nếu như
không phải là Tu La Cung biết được chân tướng của chúng ta mà ra tay hành
động khủng bố, thì nhất định là một kẻ thù cực kỳ đáng sợ của chúng ta.
ÂThiếu Bạch ngẫn nghĩ rồi gật đầu nói: - Rất có khả năng.
- Nhị ca, huynh hành động cẩn thận một chút, bất cứ phương diện nào
cũng bất lợi cho nhị ca.
- Ta biết…
Âu Thiếu Bạch vô thức rùng mình một cái, chừng như một góc tối nào đó
đang có một đôi mắt sắc lạnh nhìn lão, mà lão thì không sao nhìn thấy đôi mắt
ấy được.
Địch nhân hữu hình thì dễ ứng phó nhưng địch nhân vô hình thì cực kỳ
đáng sợ. Âu Thiếu Bạch bất giác giơ tay lên sờ quanh cổ mình, nếu như người
Tu La Cung đã biết được chân tướng của lão thì đúng là đại hoạ lâm đầu.
Những ý nghĩ xấu lướt nhanh trong đầu, bất giác lão thốt lên: - Theo như
Tống Đại Sơn noí, thì Tu La Cung chừng như hoàn toàn không nghi ngờ gì về
ta…
Chu Tam Mị chau đôi mày liễu nói: - Ai biết được, không chừng bọn
chúng cố ý làm như chưa hay biết gì, giăng một mẻ lưới khiến nhị ca muốn chạy
cũng chạy không kịp.
Âu Thiếu Bạch trong ánh mắt lộ hàn quang, nghiến răng rít lên: - Tam Mị,
ngươi nói rất có lý, rất có khả năng, ta… sẽ lập tức tự đến phi báo cho Mạc
chưởng quầy.
Nói rồi lão quay người chạy nhanh ra cửa.
Chu Tam Mị đưa mắt nhìn hai xác chết bất giác hơi run trong lòng, thị linh
cảm chuyện càng lúc càng nghiêm trọng.
Âu Thiếu Bạch vội vội vàng vàng chạy nhanh đến Tân Lai khách điếm
tìm gặp Mạc chưởng quầy.
Suốt dọc đường lão luôn thận trọng đề phòng xảy ra chuyện bất trắc, mắt
dáo dát nhìn trước nhìn sau, tai thì nghe ngóng chung quanh bất kỳ một khách bộ
hành nào cũng có thể là kẻ thù của lão. Chỉ cần có một ánh mắt nhìn lão hơi
đáng ngờ, là lão lập tức chuẩn bị ứng phó.
Ra khỏi trấn tập chạy được một quãng đường, chợt nghe tiếng vó ngựa
dồn dập, từ xa mà nhìn theo lão phán đoán thì nhất định là bọn võ sĩ của Tu La
Cung
Trước khi tình hình còn chưa sáng tỏ, Aâu Thiếu Bạch chẳng dám tiếp xúc
với chúng, để tránh phiền phức lão liền rẽ sang một con đường mòn, thà đi xa
một chút hơn là phải gặp bọn chúng.
Đi theo đường mòn một hồi thì đến một khu mộ hoang, lão nhìn thấy một
ngôi miếu nhỏ chính là miếu Địa Tạng Vương. Đến nơi thấy dấu chân ngựa
dẫm nát, lão thầm hiểu nơi này vừa bị lục soát, lão thở phào nhẹ nhõm đi thẳng
đến miếu.
Trong miếu ám tối tịch mịch, lão là người đầy kinh nghiệm giang hồ, chưa
vội vào ngay mà dừng chân lại trước miếu nghe ngóng một lúc.
Khi thấy không có gì khả nghi, lão bước chân vào trong miếu, nhưng vẫn
đưa mắt nhìn quanh một vòng lượng tình thế bất trắc nhất cũng có đường tiến
thoái, cuối cùng mới yên tâm ngồi xuống trước bệ thờ mà nghỉ. Từ đây nhìn ra,
chỉ cần có người đặt chân thì lão có thể phát hiện ra ngay.
Nhưng lão còn chưa ngồi nóng chỗ thì một giọng nói lạnh lùng từ trong
góc tối điện nội vang lên: - Âu hương chủ hạnh ngộ.
Âu Thiếu Bạch giật nãy cả mình nhưng lão cố trấn tĩnh định thần, cố làm
như không hề có gì xảy ra trầm giọng nói: - Vị bằng hữu nào vậy?
Miệng nói, nhưng người cũng đã đứng lên từ từ quay người lại, vừa nhìn
bất giác khiến lão chấn động cả người trống ngực đập thình thịch.
Nguyên là trước mắt lão chính là quái khách thần mật từng cứu tính mạng
lão một lần trong Nguyệt lão từ, vẫn chiếc nón trúc trên đâu che hết nửa mặt,
khó có thể nhìn ra được diện mạo thế nào.
- A… thì ra…thì ra là các hạ…
Âu Thiếu Bạch cố gắng giữ giọng hết sức bình hòa, nhưng lưỡi cứ như
cứng lại không nghe theo ý lão, ánh mắt cứ liếc nhìn nhanh dáo dát.
- Âu hương chủ vì sao lại đến nơi này?
- Ồ! Lão phu chỉ đi đường mệt, nên ghé vào đây nghĩ chân một lúc.
- Thế thì khéo thật!
- Khéo à?
Âu Thiếu Bạch trong lòng phập phồng la lên hỏi: - Khéo thế nào chứ?
- Khéo là vì khi tại hạ nghĩ chúng ta nên gặp nhau, thì quả nhiên các hạ
đến đây…
- Gặp nhau? Có chuyện gì xin chỉ giáo chăng?
Lộ Vân Phi lãnh đạm nói: - Chỉ giáo thì không dám, chỉ là có chuyện nhỏ.
- Xin hỏi…
- Tại hạ có một bảng danh đơn khách dự yến, Âu hương chủ là một trong
danh sách đó. Lần trước cứu các hạ chỉ là vì sợ khó mời những vị khách khác,
hiện tại đã lần ra đầu mối rồi, cho nên đặc biệt mời các hạ nhập tiệc trước.
- Ngươi… ngươi nói thế… có ý gì?
Âu Thiếu Bạch mặt biến sắc, không tự chủ được thoái liền ba bước dài.
- Đã nói quá rõ rồi, mời ngươi nhập tiệc, thường lệ phải có qua có lại, ăn
của người ta há không trả? Ha ha ha ha…
Lộ Vân Phi nói cuối câu ngã mặt lên cười dài, trong tiếng cười chứa đầy
sát cơ bức Âu Thiếu Bạch thoái liền thêm mấy bước nữa.
Âu Thiếu Bạch mặt xám lại như gan lợn, một hồi lâu mới nói được: -
Ngươi… thực ra ngươi là ai?
Lộ Vân Phi lành lạnh giọng đáp: - Là bằng hữu vong niên của khách mời
chính trong Huyết yến năm xưa.
Âu Thiếu Bạch vừa nghe một câu này giật thót người buộc miệng la lên
không còn giữ được bình tĩnh: - Ngươi…ngươi là bằng hữu vong niên của Ma
Âm Kiếm Thần?
- Không sai. Ta chính là Lộ Vân Phi, giờ thì có thể cho ngươi biết.
Âu Thiếu Bạch toàn thân run lên, chân cứ thoái dần về sau đến góc điện
thì không còn thoái được nữa.
- Thì ra ngươi là Kim Bài Sát Thủ Lộ Vân Phi, ngươi muốn gì?
- Túc Vỹ Đình đã ra đi rồi giờ đến lượt ngươi lên đường thôi.
Âu Thiếu Bạch chấn động cả người không thể nào tả nỗi, chẳng thể ngờ
được nổi lão đạo trưởng Túc quán chủ Tam Thanh quán chính bị chết dưới tay
Kim Bài Sát Thủ.
Âu Thiếu Bạch lắp bắp thốât lên: - Túc… Túc quán chủ… là do ngươi giết
người… đốt đạo quán?
- Không sai chút nào!
Âu Thiếu Bạch kinh hoảng không tưởng nổi, lão ta đương nhiên đã nghe
tiếng nhân vật thịnh danh giang hồ gần đây Kim Bài Sát Thủ Lộ Vân Phi kiếm
thuật cao cường, xem ra lời truyền ngôn giang hồ không sai chú nào. Nhân vật
hiện đang đứng ngay trước mặt lão mới đáng sợ làm sao.
Với công lực như Vũ Soái Túc Vỹ Đình còn cao hơn Âu Thiếu Bạch một
bực, vậy mà còn bỏ mạng trong tay Kim Bài Sát Thủ, thử hỏi bản thân hắn đáng
nói vào đâu?
Nhưng đã là người trong giang hồ, vô luận thế nào, tuyệt không bao giờ
chịu túc thủ chờ chết. Bấy giờ hắn liền ngầm vận công lực chuẩn bị trí mạng
một phen, hy vọng còn tìm được một sinh lộ trong đường cùng.
“Dá…!”
Âu Thiếu Bạch chẳng chờ đợi, liền xuất thủ chủ động tấn công trước định
mở đường máu thoát chạy.
- Lui!
Lộ Vân Phi nhanh như chớp cả kiếm lẫn vỏ quét một đường phong bế tất
cả lối ra.
“Á”! Âu Thiếu Bạch thất thanh la lên một tiếng đau đớn, tay trái chộp
nhanh tay phải vừa trúng một kiếm, nhảy lùi lại nguyên vị, mặt khỉ của lão giờ
co rúm lại trông càng thảm hại. May mà vừa rồi kiếm của Lộ Vân Phi còn chưa
xuất vỏ, nếu không thì cả cánh tay phải có lẽ đã phế bỏ chứ chẳng nghi.
Âu Thiếu Bạch ánh mắt run run lấm lét nhìn Lộ Vân Phi không chớp, tia
hy vọng thoát tân vừa nhen nhúm trong lòng hắn tắt ngấm, một bóng đen ghê
rợn bao tùm lấy trên đầu hắn.
- Họ Âu kia, chủ nhân của ngươi Bốc Đại Khánh đáo để rút thân chỗ nào?
Âu Thiếu Bạch cố trấn tĩnh hỏi: - Ngươi…muốn biết?
- Đương nhiên, chiếu theo danh đơn khách yến thì hắn là một trong những
quý khách!
- Ngươi nghĩ ta có thể nói cho ngươi biết sao?
- Tốt nhất ngươi nên nói ra.
- Hừ! Ngươi nằm mộng.
Lộ Vân Phi giọng trở nên lạnh lùng: - Âu Thiếu Bạch, ngươi tiềm phục
trong Tu La Cung, sát hại Hồng Hoa võ sĩ, dùng quỷ kế bắt nội vụ tổng quản
Uông Vĩnh Thọ, mà chủ nhân các ngươi còn có oán cừu với Tu La Cung. Nếu
như ta mang ngươi giao nộp cho Tu La Cung, vạch trần chân tướng của ngươi,
ngươi thử tưởng tượng xem thế nào?
Âu Thiếu Bạch khuôn mặt co rúm lại nhỏ đến nổi không còn có thể nhỏ
hơn nữa, toàn thân cơ nhục xương cốt cũng rút lại, khí lạnh chạy xuyên thấu
sống long.
Chết, chung quy cũng chỉ chết một lần, với nhân vật trong giang hồ mà nói
thì chỉ là chuyện thường tình không đáng kinh khủng. Nhưng điều khiến lão kinh
khủng nhất là bao nhiêu năm nay lão che đậy lai lịch thân thế, đồng thời xây
dựng một cơ sở vững chắc cho mình, vậy thì làm sao mà nhân vật thần bí đáng
sợ này lại biết được chân tướng của lão chứ?
Âu Thiếu Bạch càng nghĩ càng thấy hận hơn là sợ, nghiến răng rít lên: -
Họ Lộ kia, ngươi… biết hết bí mật của bổn môn sao?
Lộ Vân Phi giọng lạnh ngạo: - Đương nhiên rất rõ!
- Làm sao ngươi biết được?
- Hỏi điều này đối với ngươi chẳng ích gì, đừng hỏi thì hơn. Xem ra ngươi
đến chết cũng không chịu nói ra nơi ẩn thân của chủ nhân các ngươi?
Nói câu này, ánh mắt chàng sắc lạnh như đao chiếu thẳng vào mặt Âu
Thiếu Bạch.
- Ta có thể nói ra ư? Ha ha ha…
Âu Thiếu Bạch cất tiếng cười dài, thế nhưng không nói cũng biết trong
lòng hắn thì lại đang run.
- Âu Thiếu Bạch, chớ cười, ngươi không nói thì cũng có kẻ khác nói. Ta
giết ngươi, ngươi nên cảm kích ta mới phải, ta cho ngươi một cái chết nhanh
chóng nhẹ nhàng. Bên ngoài người Tu La Cung rất nhiều, nếu như ta mang
ngươi giao cho chúng thì ngươi muốn chết cũng không chết được.
Một câu tuy tàn khốc nhưng đó lại là sự thật.
Âu Thiếu Bạch ánh mắt rung động mạnh, chẳng hiểu lúc này lão nghĩ gì
trong đầu.
Nhưng Lộ Vân Phi tinh mắt, vừa nhìn đã nhìn ra tâm ý của Aâu Thiếu
Bạch, lạnh lùng nói: - Âu Thiếu Bạch, ngươi chớ nên tính sai chủ ý, hôm nay
ngươi đã cầm chắc cái chết…
Lộ Vân Phi nói chưa hết câu, Âu thiếu bạch đã thò nhanh hai tay vào
trong túi…
“Phập”
“Hự…!”
Máu tuôn thành vòi, tay Âu Thiếu Bạch còn chưa rút ra khỏi túi thì lưỡi
kiếm trong tay Lộ Vân Phi đã lướt nhanh như vệt sao băng cắm phập vào ngực
hắn xuyên thấu sau long.
Rút kiếm, xuất thủ nhnh không tưởng đến nghĩ cũng không kịp nghĩ.
Âu Thiếu Bạch hai tay thò vào trong túi định rút ám khí phóng ra, nhưng
hắn vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội rút ra được nữa.
Âu Thiếu Bạch hai mắt trợn tròn ngưng nhìn chăm chăm Lộ Vân Phi,
chừng như đến chết hắn vẫn không còn tin nổi trong thiên hạ lại có người thi thố
kiếm pháp thần tốc đến như thế.
Đương nhiên, nếu hắn hiểu rằng kiếm pháp Lộ Vân Phi thi triển chính là
Ma Âm kiếm thì hắn có lẽ không còn ngạc nhiên.
Lộ Vân Phi thâu kiếm lại, thân hình Âu Thiếu Bạch cũng đổ xuống, máu
túa ra thành vòi lan cả ra sàn điện.
Lộ Vân Phi đưa ánh mắt trầm lãnh nhìn xác Âu Thiếu Bạch, cất tiếng
lạnh lùng nói: - Thiếu nợ trả tiền, hành ác đền tội quy luật xưa tay. Ngươi là tên
thứ hai lên đường, tên thứ ba là ai còn chờ xem cơ hội.
Vừa lúc này bên ngoài nghe tiếng chân người đạp mạnh trên đá lao xao,
Lộ Vân Phi quay đầu nhìn nhanh phát hiện bốn năm người đang xông thẳng vào
miếu, chỉ bằng một cái tung người điêu luyện, cả thân hình chàng nhẹ nhàng ẩn
khuất ngay sau án thờ.
Đám người kia nhanh chóng vào trong miếu, chỉ nhìn cũng nhận ra ngay là
người của Tu La Cung, đi đầu chính là Ngoại vụ tổng quản Cung Thiên Tức,
theo sau là bốn tay Hồng Hoa võ sĩ.
Một tên võ sĩ đầu tiên nhận ra các xác chết Âu Thiếu Bạch nằm trên vũng
máu liền la lên: - Oái! Là Âu hương chủ…
Năm người lập tức vây quanh thi thể Âu Thiếu Bạch, Cung Thiên Tước
xem xét nhanh rồi nói: - Máu còn chảy, hung thủ chạy chưa xa, truyền lệnh ra
ngoài toàn nhân mã lục soát một vùng quanh đây, phải bắt cho được hung thủ.
Một tên võ sĩ ứng thanh đáp lớn một tiếng nhận lệnh, quay gót chạy đi
ngay.
Cung Thiên Tức giọng đầy kích động quay lại nói: - Bổn cung từ khai sáng
đến nay chưa từng có nhân vật nào trong giang hồ dám công nhiên đối địch, tên
này dám ra tay làm những chuyện này đủ thấy gan to bằng trời, hắn là nhân vật
nào chứ?
Một tên võ sĩ lên tiếng góp lời: - Tổng quản, Vô Danh Hoa nhất định phải
là đồng bọn với tên này.
Cung Thiên Tước gật đầu nói: - Đây là điều không còn hoài nghi Vô Danh
Hoa chỉ là một thiếu nữ, công nhiên hai lần nhập bổn Cung, lần thứ hai nó đắc
thủ trộm mất bảo vật. Nếu như không tìm lại được vật bị mất, thì có lẽ bổn cung
từ nay trừ danh trên giang hồ.
Nghe một câu đầy nghiêm trọng thế này, cũng biết được vật mà Lãnh
Thanh Nga trộm của Tu La Cung phải là một vật vô cùng quan trọng, nhưng thực
ra là vật gì chứ?
Một tên võ sĩ khác nói: - Còn có thêm một tên quái khách đội nón trúc…
Cung Thiên Tước nói: - Đương nhiên chính là người đồng bọn với nó,
chúng ta giờ nhanh lùng sục khắp miếu này xem.
- Dạ!
Ứng thanh đáp lớn, rồi cả bọn liền phân bổ nhanh chạy khắp nơi tìm kiếm.
o O o