Vong Mệnh Thiên Nhai

Hồi 22

Sắc trời bàng bạc, tiếng gà gáy sáng dồn vang.

Trong ngôi nhà nhỏ của Chu quả phụ cửa chỉ khép hờ.

Trong phòng ngủ, hai người nắm trên giừơng, chăn đắp kín người đến trán,

chỉ lộ hai đầu tóc ra ngoài.

Một bóng người lách nhanh vào trong nhà, tiện tay khóa kín cửa lại, rồi

bước thẳng vào trong phòng ngủ.

- Cục cưng của ta, ta trở lại rồi đây nàng còn để cửa chờ thật là… hi hi…

đáng yêu làm sao?

Chẳng có tiếng người đáp lại.

- Nương tử ạ, trời vẫn còn chưa sáng chúng ta đủ thời gian đưa nhau vào

cực lạc… hi hi…

Bóng người bước nhanh đến bên giừơng lại nói tiếp: - Hại nàng chờ suốt

đêm, ta thật có lỗi, khó chịu lắm nhỉ?

Thò tay vào trong chăn sờ soạng miệng lại cười lên sàm sỡ: - Hi hi…úi da,

đến áo quần cũng không cởi bỏ ra sao!

Vẫn không hề thấy một động tĩnh nào.

Hắn liền nắm chăn giở mạnh ra xem bất giác chấn động thất sắc, người

không tự chủ thoái dài mấy bước la lên tru tréo: - Hay gớm nhỉ! Vờ làm cao giá

thủ trinh tiết, thì ra… Hừ! Cũng là thứ đàn bà méo mả gà đồng, chớ giả vờ ngủ

nữa dậy đi nói chuyện!

Không nói cũng biết, người vừa vào này chính là tay chân bộ hạ của Uông

Vĩnh Thọ – tên đầu mục Tống Đại Sơn.

Bấy giờ hắn đã nhận ra Chu Tam Mị nằm trên giừơng với một kẻ khác thì

tức giận vô cùng, nhưng lúc này cả hai vẫn không thấy nhúc nhích. Hắn rút

kiếm bước tới kề ngang cổ gã đàn ông thét lên: - Ngươi cứ sung sướng đi ta cho

ngươi tiêu diêu cực lạc…

Tống Đại Sơn dùng lực định xuống kiếm, nhưng đúng lúc này hắn nhận ra

có điều gì khác thường liền ngưng tay lại, tay trái sờ lên người đối phương, bất

giác thất thanh la lên: - Người chết?

Đột nhiên chính lúc ấy hắn cũng nhận ra một mũi kiếm chỉa ngay sau lưng

hắn, toàn thân hắn như co rút lại, hơi thở đột nhiên cũng dồn dập khác thường.

Tống Đại Sơn cố trấn tĩnh hỏi: - Bằng hữu… cao nhân phương nào?

- Nói ra ngươi cũng không biết!

- Bằng hữu… định làm gì?

- Tống Đại Sơn, vận khí ngươi không may rồi, chuẩn bị lên đường đi.

Tống Đại Sơn vẫn chưa biết đối phương là ai, nhưng nghe giọng hắn thì

chừng như hắn biết rõ chuyện mình đến đây.

Quả thực, Tống Đại Sơn chỉ vì háo sắc mới quay lại đây, hắn nguyên nghe

theo lời bịa của Chu Tam Mị mà đến khu vườn hoang ngoài trấn năm dặm tìm

tung tích Âu Thiếu Bạch, chẳng ngờ lại bị Âu Thiếu Bạch dẫn tìm cách giữ chân

hắn cho đến gần sáng. Tống Đại Sơn thấy không tìm được Âu Thiếu Bạch, nhớ

đến miếng ăn thơm ngon mà Chu Tam Mị dọn sẵn cho hắn, mới quay trở về đây.

Bấy giờ Tống Đại Sơn nghe chưa hiểu gì liền hỏi lại: - Lời của bằng

hữu… thực ra có ý gì?

- Ngươi lưu lại đây làm bạn với hai kẻ trên giừơng kia.

Tống Đại Sơn thân thủ chẳng tầm thường, nhưng một khi đã bị đối phương

chỉa kiếm khống chế từ phía sau thì vô sách khả thi. Cho dù thân thủ hắn cao

cường nhanh đến đây nữa, thì cũng không nhanh hơn mũi kiếm đã nằm ngay sau

lưng hắn được, với một nhân vật từng trải giang hồ thì hắn thừa hiểu điều lợi hại.

Huống gì đối phương vừa mở miệng đã gọi đích danh hắn, thế mà hắn thì

chẳng mảy may biết đối phương là ai. Biết tên hắn lập tức biết lai lịch của hắn,

biết lai lịch của hắn mà còn dám ra mặt đối đầu với Tu La Cung thì quyết không

phải đơn giản.

Tống Đại Sơn cố trấn tĩnh lại nói: - Chẳng lẽ bằng hữu định lấy mạng

Tống mỗ?

- Khả năng là thế!

- Tại sao?

- Kẻ mọn vừa nói rồi, ngươi vận khí không may mới tự tìm đến đây.

Tống Đại Sơn nén hơi thở lạnh trong lòng, nói: - Giữa chúng ta có thù oán

gì chăng?

Người kia giọng hết sức lạnh lùng nói: - Tu La Cung trước giờ tác oai tác

phúc, khi hiếp đồn đạo, xem tướng ngươi háo sắc thì đủ biết từng làm nhiều

chuyện hay hớm, chết cũng chẳng oan lắm đâu.

Tống Đại Sơn cũng là một tay gian hùng, ban đầu còn sợ, nhưng lúc này

thấy cái chết lâm đầu thì cũng không còn thấy sợ nữa, hắn biết mình đã rơi vào

đường cùng, có chết cũng phải chết can trường chứ không khi nào chịu làm dê tế

trên điện.

“Quay lại phản kích, kế duy nhất khả thi mưu cầu một cơ hội sống trong tử

lộ!” Ý niệm này khởi nhanh trong đầu hắn, Tống Đại Sơn chẳng chút do dự liền

rút kiếm quay người…

Hai động tác gần như cùng lúc mà cực nhanh, nhưng…

Hắn vẫn không sao nhanh bằng tay kiếm sau lưng hắn, chính khi hắn vừa

quay được người một nữa thì một đường kiếm sắc lạnh chém ngang người hắn,

hông bụng hắn vỡ toát ra ruột đổ lòng thòng…

Tống Đại Sơn vẫn chưa đổ người xuống, tay kiếm của hắn giương nửa vời

thì khựng lại, đến lúc này hắn mới tròn mắt kinh ngạc. Hắn nằm mộng cũng

không ngờ đối phương lại chính là nhân vật bí ẩn đội nón trúc mà hắn phụng

mệnh truy lùng.

Tống Đại Sơn há miệng ra như định kêu lên, nhưng máu trong mồm hộc ra

cắt ngang lời hắn….

Hai mắt đứng tròng dần dần mất thần rồi trắng dã như một con cá chết…

“Bình” một tiếng, thân hình hắn đổ xuống trên vũng máu.

Lộ Vân Phi lau sạch máu trên kiếm rồi quay người bỏ đi đến nhìn cũng

không nhìn Tống Đại Sơn lấy một lần.

Chẳng mấy chốc bên ngoài trời sáng hẳn…

- Tam Mị!

Tiếng người gọi khẽ bên ngoài, Âu Thiếu Bạch lách người nhanh vào

trong nhà, ánh mắt quét nhìn quanh một vòng, bất giác “oái” lên một tiếng, mặt

khỉ của lão co rút lại trông thảm hại.

Lão ta vừa nhìn đã nhận ra thi thể Tống Đại Sơn nằm đổ ruột gan trên

vũng máu còn chưa kịp khô cứng, vì sao hắn bị giết?

Âu Thiếu Bạch lại nhìn thấy trên giừơng còn có một người đàn ông nằm

đắp chăn, chẳng thấy bóng Chu Tam Mị, chuyện gì đã xảy ra?

Âu Thiếu Bạch đầy kinh nghiệm giang hồ, vừa nhìn lão đã nhận ra ngay

người sống hay chết. Bước đến bên giường cúi mắt nhìn kỹ, bất giác “á” một

tiếng tròn mắt kinh ngạc, thì ra người nằm chết trên giừơng chính là người của

hắn – Hồng lão thất.

Hồng lão thất bên ngoài là nhị chưởng quầy của Lai Tân khách điếm,

nhưng thực hắn là một phó thủ đắc lực nhất của Mạc chưởng quầy, làm sao lại

nằm chết trên giừơng của Chu Tam Mị?

Âu Thiếu Bạch nghĩ nát óc chẳng ra vì lão còn chưa hay chuyện Chu Tam

Mị nữa đêm đến tìm Mạc Vũ.

Bấy giờ Âu Thiếu Bạch kiểm tra thi thể Hồng lão thất thấy không có một

dấu vết gì, quần áo thì chỉnh tề, nắm chết trên giừơng mà vẫn đắp chăn.

Tống Đại Sơn chết thảm ngay trước giừơng, thực là một chuyện bất khả tư

nghị.

Cứ nhìn vũng máu còn chưa đông kết lại thì biết được Tống Đại Sơn chết

còn chưa lâu, hung thủ là ai?

Âu Thiếu Bạch lặng người chìm trong suy nghĩ, lão cố vắt óc nghĩ cho ra

một đáp án…

Đầu tiên, lão biết Tống Đại Sơn lần mò đến đây là để tìm lạc thú với Chu

Tam Mị.

Chu Tam Mị ngược lại là tình nhân của nhân vật hóa thân thành Quán chủ

Tam Thanh Quán – Vũ Soái Túc Vỹ Đình. Người ngoài thì không nói, nhưng

người trong bang phái thì chẳng ai dám dòm ngó đến Chu Tam Mị, đó là quy

luật chủ nhân trong phái định ra.

Giả thiết Hồng lão vì dục vọng khởi lên mà bất chấp bang quy, mò đến

tòm tèm với Chu Tam Mị, chạm mặt với Tống Đại Sơn mà bị giết, thì ai là người

ra tay với Tống Đại Sơn?

Cứ nhìn Tống Đại Sơn chết cũng biết hắn chết dưới một thanh kiếm cực

sắc bén khả năng hắn chết dưới một thủ pháp đặc biệt, mà trong tay Tống Đại

Sơn vẫn còn nắm kiếm, chứng tỏ Hồng lão thất không phải chết bởi kiếm của

hắn.

Hồng lão thất là người dùng kiếm, mà kiếm của hắn thì giờ không thấy,

có một giả định khác là Chu Tam Mị chỉ vì có mặt Hồng lão thất mà ra tay giết

Tống Đại Sơn. Nhưng rồi lại sợ chuyện lộ ra phạm môn quy tất khó tránh khỏi

tội, cho nên có ý giết Hồng lão thất bịt miệng, nhân lúc Hồng lão thất sơ ý mà ra

tay điểm vào tử huyệt của hắn, cho nên trên thi thể Hồng lão thất mới không

thấy dấu vết nào.

Nhưng Chu Tam Mị đâu?

Hay là… chính đích thân Võ Soái Mạc Vũ ra tay, sau đó mang Chu Tam

Mị đi, cũng là một giả thiết có khả năng.

Âu Thiếu Bạch càng nghĩ bao nhiêu thì đầu óc càng mơ hồ bấy nhiêu, bất

cứ một giả thiết nào cũng đếu có chỗ bất ổn, đương nhiên có nằm mơ lão ta

cũng không thể ngờ được tất cả đều là kiệt tác của quáikhách vô danh!

Âu Thiếu Bạch vẫn còn tần ngần trong ngôi nhà của Chu Tam Mị chưa đi,

lão với giả định Chu Tam Mị đi bán từ sớm hơn thì cũng sẽ trở về, phải ở lại đây

chờ đợi xem sao.

Cuối cùng lắm vẫn không thấy Chu Tam Mị, thì đành đến trực tiếp gặp

Mạc chưởng quầy thỉnh thị.

x X x

Trời vừa sáng tỏ, trên lộ trấn đã thấy khách bộ hành qua lại.

Lộ Vân Phi rảo bước hòa trong đám hành nhân, đầu không hề đội nón,

chàng biết hiện tại có rất nhiều người đang muốn tìm kiếm mình, điều đó chỉ

tăng thêm mục tiêu của kẻ khác.

Khuôn mặt vàng bệch phù thủng này chỉ có Giang lão đầu mới là người

nhận ra được.

Chiếc áo ngoài bọc lấy thanh kiếm và chiếc nón thành một chiếc túi vải

mang bên vai, trên người chàng còn lại chiếc áo ngắn tay bình thường, mang

thêm khuôn mặt bệnh hoạn này, thực chẳng một ai thèm để ý đến chàng. Mà

cho dù có người nhìn chàng chăng nữa, đảm bảo chẳng thèm nhìn đến cái thứ

hai.

Bỗng tiếng rao bán rau vang lên: - Cải xanh, hành, tỏi, rau ớt tươi đây…

Lộ Vân Phi hơi ngước mắt nhìn đã nhận ra ngay chính là Chu Tam Mị, thị

đi ngược trở lại ghánh đôi quang ghánh trên vai đầy rau cải, đi ngang qua người

Lộ Vân Phi mà vẫn không nhận ra chàng là ai.

Đến lúc sắp ngang qua, thị ngước mắt nhìn thiếu niên đi ngược với mình,

thấy khuôn mặt vàng bủng khiến thị chau mày nhăn mặt, rồi rẽ nhanh vào một

con hẻm.

Lộ Vân Phi quay đầu nhìn bóng thị khuất trong con hẻm, trên khóe môi

hiện một nụ cười nhạt.

Chính vừa lúc này từ trong hẻm một thiếu nữ thân vận thanh y cúi thấp

đầu đi nhanh ra, trong tay thiếu nữ ôm một tay nải cứ như đi làm việc buổi sáng,

dáng vẻ vội vã đi lướt ngang qua người Lộ Vân Phi.

Lộ Vân Phi đưa mắt nhìn cô ta một cách tự nhiên, nhưng chính cái nhìn đó

khiến chàng chấn động cả người, chút nữa thì buộc miệng la toáng lên.

Thì ra, thiếu nữ này chính là Vô Danh Hoa Lãnh Thanh Nga.

Lãnh Thanh Nga đi thẳng ra hướng ngoài trấn, Lộ Vân Phi chẳng chút suy

nghĩ gì liền cất bước đi theo cô ta.

Ra khỏi trấn là quan lộ lớn, đi được một lúc thì Lãnh Thanh Nga rẽ vào

một con đường nhỏ.

Lộ Vân Phi dừng chân lại do dự một lúc đầu con đường nhỏ, cuối cùng

chàng cũng bước theo cô ta.

Vừa rẽ vào đường nhỏ đi chưa được mấy bước, đột nhiên tiếng vó ngựa

vang lên trên quan lộ, tiếp liền mấy con tuấn mã ohi nhanh qua, chỉ nghe tiếng

một người la lên: - Chạy chưa xa đâu, nhanh đuổi theo, chớ để nó chạy…

Lộ Vân Phi trong lòng thoáng động quay đầu lại nhìn thì mấy con tuấn mã

đã phóng đi xa rồi, chỉ để lại phía sau một đám bui bay mờ mịt.

Đi thêm một hồi nữa, Lộ Vân Phi trong lòng bất giác tự vấn: - Ta làm gì

đây chứ? Vì sao lại đi theo cô ta? Ta đâu phải là hạng thấy sắc mê tâm, huống

gì…

Chỉ nghĩ thế tự nhiên bước chân chàng chậm lại.

Thật lạ, đúng lúc này thì Lãnh Thanh Nga cũng vừa dừng chân lại, đứng

ngay giữa con lộ nhỏ bất động.

Lộ Vân Phi hơi lúng túng, chẳng biết nên tiếp tục đi hay quay trở lại?

Trong lòng do dự, nhưng chân vẫn bước, chưa có chủ ý thì chàng đã đến sau

người Lãnh Thanh Nga chỉ cách chừng một trượng.

- Vì sao ngươi bám theo ta?

Lãnh Thanh Nga cất giọng hỏi lạnh lùng, đầu không hề quay lại.

Lộ Vân Phi trống ngực thình thịch vang lên nghe rõ, cả người ngớ ra

khựng chân đứng lại.

- Ngươi là ai?

Lãnh Thanh Nga lần nữa cất tiếng lạnh lùng hỏi.

- Chỉ là người đi đường.

Lộ Vân Phi đáp giọng không được tự nhiên.

- Chỉ e không phải thế

- Vậy thì… phải nói sao đây?

Lãnh Thanh Nga “ hừ” một tiếng nói: - Nói đi, ngươi theo ta từ trong trấn

cho đến đây, có ý đồ gì?

- Tại hạ là người chân chính giữa thanh thiên bạch nhật thế này thì có ý

đồ gì chứ?

- Ha ha… người chân chính ư? Ngươi bước đi không nghe tiếng động, đủ

thấy ngươi là người có công lực chẳng tầm thường, thế nhưng… nếu như ngươi

dám động đến bổn cô nương thì ngươi đã tính nhầm, xem như có mắt không

tròng đấy.

Lộ Vân Phi thực tình không muốn đấu khẩu với cô ta, tuy chàng đã cố ý

đổi giọng, nhưng nói nhiều có lúc đã bại lộ, nếu như để cô ta nhận ra thì chẳng

hay chút nào.

Nghĩ thế, chàng liền quay đầu bước đi không nói thêm một tiếng nào.

Nhưng bóng người loáng lên, Lãnh Thanh Nga đã ở ngay trước mặt chàng

chặn đường, chàng hơi thở cứ như nghẽn lại trong lồng ngực.

Lãnh Thanh Nga hoa dung cũng biến sắc, thì ra lúc này cô ta mới nhìn rõ

mặt đối phương, vàng bệt phù thủng, nhìn chẳng ra người ngợm khiến cổ họng

cô ta dợn nôn.

Lộ Vân Phi im lặng không nói, khuôn mặt vàng thủng cũng không lộ một

chút biểu hiện nào, duy nhất trong đôi mắt sáng lên uy hiếp nhân tâm ấy có nét

gì rất khác thường.

Đương nhiên đôi mắt ấy mà ở trên khuôn mặt ấy thực chẳng hợp chút nào,

nếu như ở trên một khuôn mặt tú mĩ thì càng tăng thêm phần mụi lực hấp dẫn

người khác phái.

- Ngươi là ai?

Cuối cùng Lãnh Thanh Nga cất tiếng hỏi sau một lúc lặng người vì kinh

ngạc.

- Kẻ qua đường!

- Mục đích vì sao theo chân ta?

- Người thiên hạ đi đường thiên hạ cớ nào mà cô nương bảo tại hạ theo

chân cô nương?

Lãnh Thanh Nga ré giọng lên: - Á… thực chẳng ngờ ngươi cũng ngạo khí

đến thế!

- Không xứng sao?

- Ngươi rõ ràng là người trong giang hồ, không cần phải che dấu nhiều,

nếu như ngươi không chịu nói ra lai lịch…

Lộ Vân Phi lãnh đạm hỏi: - Thì sao?

Lãnh Thanh Nga lạnh giọng nói: - Ngươi sẽ hối hận.

- Chẳng lẽ cô nương giết người?

Lãnh Thanh Nga ánh mắt sắc lạnh quét nhìn đối phương, trong lòng thầm

nghĩ: - Hắn thuộc loại người nào chứ? Hắn đang có ý đồ gì? Cứ nhìn tướng mạo

hắn thì hẳn chẳng phải là phường lương thiện, hắn theo chân ra có mục đích gì

chứ?

Nghĩ rồi cô ta cất tiếng nói: - Giờ thì có thể nói ra mục đích của ngươi

được rồi đó!

Lộ Vân Phi im lặng đứng yên không nói tiếng nào.

Lãnh Thanh Nga lại hỏi: - Vì sao ngươi không nói?

Lộ Vân Phi đột nhiên cất tiếng nói một câu vô ý thức: - Ta muốn giết cô

nương!

Lãnh Thanh Nga ngớ người kêu lên: - Ngươi muốn giết ta?

Lộ Vân Phi gật đầu nặng nề đáp: - Không sai!

Lãnh Thanh Nga nói: - Vì sao?

Lộ Vân Phi vốn chẳng nghĩ gì mà nói ra một câu như thế, lúc này muốn

uôn lưỡi bẻ lời lại cũng không uốn được, đành cất giọng lạnh lùng nói: - Chẳng

vì sao cả, chỉ thích giết người!

- Hừ! Ngươi làm được sao?

Lộ Vân Phi giọng đầy ngạo khí: - Bổn nhân trước giờ chưa từng gặp

chuyện gì không làm được.

- Ha… thế thì hiện tại ngươi sẽ gặp, ta dám đánh cuộc ngươi không giết

nổi ta.

- Muốn thử chăng?

Lãnh Thanh Nga “hừ” một tiếng thét lên: - Muốn giết người thì cứ giết,

người ta chỉ chết một lần, có ai chết hai lần mà thử với không thử…

Nói đến đó, bỗng nhiên cô ta đổi giọng la lên: - A, ta biết rồi…

- Cô nương biết gì?

- Ngươi là tay sai của Tu La Cung.

Lộ Vân Phi còn chưa kịp nói, thì đúng lúc ấy tiếng vó câu vàng lên dồn

dập, chuyển đầu nhìn đã nhận ra bốn con tuấn mã phóng tới như bay…

Từ xa có thể nhìn thấy bọn người ngồi trên ngựa, trên ngực đều có giắt

một đóa hoa hồng đỏ tươi, Lộ Vân Phi chau mày thầm nghĩ nhanh: - Lại là bọn

Hồng Hoa võ sĩ của Tu La Cung, chuyện gì nữa đây?

Khi chàng quay đầu lại nhìn thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Lãnh

Thanh Nga đâu nữa. Trước mặt trống không, chỉ duy nhất bên tráimột gò đất

nhỏ có nhiều bụi rậm kín đáo, Lộ Vân Phi nhìn nhanh nhất định Lãnh Thanh

Nga nhảy nấp người trong đó.

Lúc này bốn con tuấn mã đã phi đến ngay sau lưng chàng, chúng tản ra rồi

phóng lướt qua.

Bọn chúng đưa mắt nhìn chàng rồi lại nhìn nhau, một tên trong bọn lên

tiếng: - Một tên bệnh mặt thủng… cách nhà lão lão không xa, nhanh thôi.

Lộ Vân Phi vẫn nhịn không lên tiếng.

Một tên võ sĩ khác nói: - Không đúng, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy hai bóng

người, mà người phía trước hình như là nữ nhân…

Tên ban đầu nói: - Hỏi tên bệnh quỷ này xem.

Lộ Vân Phi ánh mắt quắt lên sắc lạnh như đao quét nhìn bọn chúng.

Cả bọn lúc này vòng ngựa lại, cả bốn tên lập tức nhảy xuống ngựa vây

quanh Lộ Vân Phi, tên đầu tiên lên tiếng chừng như là thủ lĩnh liền hất hàm hỏi:

- Ê! Bằng hữu, ngươi đi đâu?

Lộ Vân Phi lãnh đạm đáp: - Đi đến con đường này.

Gã đầu lĩnh lạnh giọng nói: - Ngươi ăn nói cẩn thận, vừa rồi có phải có

một nha đầu ôm tay nải đi cùng ngươi hay không?

- Chẳng sai.

- Nó đâu?

Lộ Vân Phi thờ ơ hỏi lại: - Các người vì sao muốn tìm cô ta?

- Nó là tặc…

- Ha ha ha…. Ha ha ha…

Gã đầu lĩnh thấy chàng buông tiếng cười dài tức giận thét lên: - Chớ cười,

có gì đáng cười chớ?

Lộ Vân Phi nín bặt tiếng cười, lạnh giọng hỏi lại: - Cô ta trộm vật gì trong

Tu La Cung của các ngươi chăng?

- Chính đúng như thế. Nói đi nó đi đâu rồi?

- Muốn tìm cô ta không khó, nhưng trước tiên qua cửa ải của ta.

Gã đầu lĩnh cất tiếng cười hềnh hệch nói: - Tiểu tử, thú ị thật đấy, các

ngươi cùng bọn với nhau?

- Không sai chút nào!

Bốn tên Hồng Hoa võ sĩ căn bản không xem vào đâu một gã thiếu niên

bệnh hoạn như thế này.

Gã đầu lĩnh nghe một câu này liền quét mắt nhìn quanh một vòng, mấy

bụi cây rậm bên đường khiến hắn chú ý, lập tức nói: - Các ngươi nhanh vào lục

soát bên đường xem, tên tiểu tử này cứ để ta giải quyết.

Ba tên võ sĩ nghe lời liền phân nhau chạy vào các bụi cây lùng sục.

Lộ Vân Phi thát lên: - Không được động!

Tiếng thét của chàng đột ngột vang lên như sấm dậy bên tai nhức cả màng

nhỉ, đủ thấy công lực chàng thâm hậu đến trình độ nào rồi.

Ba tên võ sĩ nghe tiếng thét bất giác đều chấn động khựng người đứng lại.

Gã đầu lĩnh “hừ” một tiếng hỏi: - Tiểu tử, ngươi thét gì thế?

Lộ Vân Phi giọng lạnh như băng: - Ta đã nói phải thông qua cửa ải của ta.

- A, ngươi nhất định muốn chết?

- Cứ cho là thế.

- Rất tốt, ông cho ngươi hoàn thành sứ mệnh của một tên bệnh quỷ muốn

làm hộ hoa sứ giả.

Lộ Vân Phi rít lên: - Chỉ một câu ăn nói vô trạng này cũng đủ để ngươi là

tên đầu tiên gục xuống ngay đấy.

Gã đầu lĩnh cười lên “hắc hắc” mấy tiếng nói: - Tiểu tử, khẩu khí ngươi

chẳng nhỏ chút nào.

Lộ Vân Phi trong ánh mắt lộ rõ sát cơ, lấy thanh kiếm trong gói áo ra, rút

kiếm lăm lăm trong tay nói: - Động thủ đi, nếu không ngươi chẳng bao giờ còn

có cơ hội.

Hồng Hoa võ sĩ kiếm thuật tinh thông mà lại kỳ dị khác người, trong giang

hồ ai chạm phải bọn này cũng phải nể sợ đề phòng, chung quy người trong võ

lâm chẳng ai dám khinh thị kiếm thuật của bọn Hồng Hoa võ sĩ.

Một người cuồng ngạo như Lộ Vân Phi quả thật bọn Hồng Hoa võ sĩ trước

giờ ít gặp. Huống gì chàng là một kẻ chưa có tên tuổi, nói sao vẫn chưa đáng để

chúng coi vào đâu.

Gã đầu lĩnh khinh thị “hừ” một tiếng từ từ rút kiếm ra lạnh giọng nói: -

Mau báo ra tính danh, bổn nhân xưa nay chưa từng lấy mạng kẻ vô danh.

Lộ Vân Phi nói: - Bất tất, kẻ chết chẳng còn nhớ tên người sống làm gì,

ngươi đã nắm chắc cái chết rồi đó.

Tên đầu lĩnh nghe thì tức giận hỏa khai tam trượng thở phì phì, “hừ” một

tiếng xuất kiếm đâm tới, có thể nói đây là tuyệt chiêu sát thủ của hắn.

Nhưng với Lộ Vân Phi mà nói thì hạng nhị lưu kiếm sĩ này căn bản không

xứng là đối thủ của chàng.

Chỉ thấy chàng nhếch mép cười nhạt một tiếng, ánh kiếm loáng nhanh lên

rồi vụt tắt như một vệt sao băng.

Nhanh! Tuyệt nhanh!

Đến đám võ sĩ bên ngoài cũng không kịp nhìn thấy chàng ra tay như thế

nào, mà chỉ thấy ánh kiếm loáng lên rồi biến mất kèm theo tiếng rú thảm của

tên đồng bọn.

Gã đầu lĩnh kiếm ra nửa chừng thì khựng lại, hai mắt trợn tròn như lọt ra

ngoài hố mắt, chân thoái về sau ba bước theo bản năng rồi cả thân hình đổ

xuống như một thây chuối, cho đến chết hắn vẫn còn chưa biết chết thế nào.

Đúng như Lộ Vân Phi nói, hắn là yên đầu tiên ra đi.

Ba tên võ sĩ còn lại trong lòng chấn động vô cùng, nhưng cơn phẫn hận thì

càng cao hơn, đồng loạt rút kiếm ra liên thủ nhảy vào tấn công Lộ Vân Phi.

Có thể nói với bọn Hồng Hoa võ sĩ chuyện liên thủ công địch là chuyện ít

thấy xảy ra, huống gì đối phương chỉ là một tên thiếu niên bệnh hoạn nhìn

không xứng mắt?

Lộ Vân Phi thân hình bất động kiếm tà chếch xuống, máu của tên đầu

tiên dính trên lưỡi kiếm còn chưa kịp khô, thần thái chàng lãnh mạn đến khiếp

người.

Địch không động, ta không động, địch vừa động ta phải nhanh hơn, đó là

yết quyết tiên xuất thủ vi cường.

- Sát!

Trong tiếng thét dài, ba thanh kiếm đồng loạt chém thẳng vào người Lộ

Vân Phi.

Kiếm ảnh trùng trùng lớp lớp như một cơn cuồng phong bạo vũ, nhưng

màn kiếm ảnh nhanh chóng kết thúc bằng những tiếng rú thảm thiết, kiếm rơi

loảng xoảng, thân người đổ thình thịch, cả ba tên Hồng Hoa võ sĩ không kịp ra

hết chiêu kiếm.

Quả thực không sao nhìn thấy Lộ Vân Phi ra kiếm như thế nào, chung quy

chỉ nhận thấy thân hình chàng hơi di động nhẹ, và kiếm trong tay loáng lên cực

nhanh, rồi tất cả trở lại nguyên vị ban đầu.

Lộ Vân Phi đứng lặng người kiếm vẫn tà chếch như chưa hề động tới,

nhưng kỳ thực là một chiêu tuyệt sát nữa vừa được chàng thi triển.

Qua đi một lúc, khi tại trường không còn bất kỳ tiếng động nào nữa, Lộ

Vân Phi mới từ từ thâu kiếm lại, gói vào trong bao áo như củ.

Chàng mang xác từng tên võ sĩ đặt vắt ngang từng con ngựa rồi vỗ mạnh

vào mông chúng cho chúng chạy đi. Chàng làm việc này hết sức bình thản, cứ

như là một chuyện rất quen thuộc với chàng.

Hành động này ngược lại là một hành động đầy kinh nghiệm, đối phương

sẽ nhận được xác của đồng bọn mà không biết được hiện trường xảy ra án mạng

nơi nào.

Lãnh Thanh Nga đã xuất hiện trở lại lúc này bước đến gần chàng, ánh

mắt cô tự nhiên lộ thu ba cứ nhìn chăm chăm vào mặt Lộ Vân Phi, ánh mắt đầy

mê lực ấy đủ làm chấn động nhân tâm.

- Ngươi… xưng hô thế nào?

Lộ Vân Phi giọng lãnh ngạo đáp: - Không cần biết!

- Kiếm thuật của ngươi mới thật là kinh người…

- Khéo nói!

Lãnh Thanh Nga mắt chớp nhanh như cười hỏi: - Vừa rồi ngươi muốn giết

ta, vì sao lại ra tay trợ giúp ta?

Lộ Vân Phi giọng lạnh băng băng nói: - Thế thì cô nương nhầm rồi.

- Sao chứ…?

- Tại hạ chỉ làm chuyện tại hạ thích làm, chẳng hề trợ thủ cho cô nương.

- Ồ, tại vì sao ngươi không thừa nhận? Ngươi… theo chân ta vì mục đích

gì, không chịu nói thẳng ra sao?

Lộ Vân Phi chẳng đáp mà ngược lại nói: - Bọn chúng gọi cô nương là tặc?

Lãnh Thanh Nga giọng trở nên lãnh đạm: - Ta không phủ nhận.

Lộ Vân Phi trừng mắt nhìn chăm chăm Lãnh Thanh Nga thốt lên: - Cô…

nương đúng là tặc ư?

- Đối với ngươi ta không muốn nói dối.

- Ồ cô nương xinh đẹp thế này, sao lại đi làm tặc?

- Bởi vì ta nguyên lai đã là tặc.

Một câu này khiến Lộ Vân Phi không còn hứng để hỏi dồn, bấy giờ nhớ

lại một chyện liền nói: - Bọn chúng truy đuổi theo cô nương vì cô nương trộm

vật gì của chúng?

- Không sai!

Lãnh Thanh Nga đáp một cách thẳng thắn.

- Một tặc nhân xinh đẹp tuyệt trần như cô nương, vật đánh cắp hẳn nhất

định chẳng phải tầm thường đúng chứ?

- Là một món đồ cổ vô cùng quý giá.

Lộ Vân Phi bất ngờ “a” lên một tiếng, gật nẹ đầu nói: - Giờ thì tại hạ đã

biết, lần trước cũng chính là cô nương đi trộm…

Chàng nói đến đó chợt nhận ra lời không ổn, nên lập tức ngừng lại, nhưng

một nửa câu đầu đã thốt ra cũng không cách nào thâu lại được

Lãnh Thanh Nga hoa dung biến sắc, thoái liền mấy bước dài, hai mắt tròn

xoe ngưng nhìn Lộ Vân Phi không chớp. Qua một hồi lâu, cô ta mới thốt lên: -

Thì ra ngươi… ngươi là quái khách lần trước cứu mạng ta mang đến Nguyệt Lão

từ?

Lộ Vân Phi quanh nhanh người đi nơi khác, chẳng lên tiếng đáp lại.

Lãnh Thanh Nga nói: - Ta cuối cùng cũng đã nhìn thấy bản lai chân diện

của ngươi…

- Cô nương rất thất vọng đúng chứ?

- Thất vọng? Là thế nào?

- Trong tưởng tượng của cô nương tại hạ hẳn phải là một võ sĩ anh nhi

tuấn tú thế mà tại hạ lại là… ha ha ha ha…

Lộ Vân Phi buông tiếng cười dài, trong tiếng cười của chàng có thể nhận

ra được lòng chàng đang xao động mạnh.

Lãnh Thanh Nga ngưng mắt nhìn chàng vẻ kỳ lạ, một lúc nói: - Ta không

phủ nhận điểm này, đó là thường tình của con người, thế nhưng…

- Thế nhưng gì?

Lãnh Thanh Nga nét hoa lập tức ủ dột… giọng buồn buồn nói: - Ngươi

cứu mạng ta, thân thể của ta từng… bị ngươi ôm…

Lộ Vân Phi day mặt lại gấp giọng hỏi: - Thì sao chứ?

Lãnh Thanh Nga cắn môi im lặng, qua một lúc chừng như lấy hết cam

đảm mới nói: - Ngươi trước tiên có thể nói cho ta biết được ngươi mắc quái bệnh

gì chứ?

- Tại hạ mắc một quái chứng mà thần tiên cũng không cứu nổi…

Chàng thấy tình hình dễ bại lộ, nên nói chưa hết câu thì thân hình đả tung

lên không trung phóng chạy đi rất nhanh.

Lãnh Thanh Nga quá bất ngờ sững người một chút, rồi mới cất tiếng gọi

lên: - Ê, quái khách, ngươi…. Đừng đi!

Miệng gọi chân đã chạy theo hướng Lộ Vân Phi vừa chạy, nhưng chỉ được

một đoạn thì bóng Lộ Vân Phi đã không còn nhìn thấy đâu nữa.

Lãnh Thanh Nga đành dừng chân lại, làu bàu trong miệng: - Có phải ta

nói lỡ lời làm tổn thương lòng hắn? Hắn… có võ công cao cường như thế làm

sao lại mang trong người một quái chứng bất trị? À… nhất định bên trong có gì

rồi đây. Đúng rồi, sao ta không quay lại Nguyệt Lão từ tìm Giang lão đầu, lão

nhất định nói rõ cho ta biết.

Nói rồi Lãnh Thanh Nga liền cất bước đi.

o O o