“Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến ‘kiểm tra giờ làm’ của anh thế ?”
Người đàn ông cúi đầu cười, trong đôi mắt chan chứa tình yêu dịu dàng.
“Không phải đâu, người ta tới thăm đồng nghiệp! Không phải tới găpn anh đâu!” Kỳ Hinh nghiêng đầu, nũng nịu nói.
Ngón tay thon dài nắm chặt phần dưới mềm mại của Kỳ Hinh, đôi mắt sáng như sao lấp lánh, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia trêu chọc.
“Ồ? Đúng vậy không ?”
Anh buộc1cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, một bên mày rậm đen tối khiêu khích.
Khuôn mặt tuấn tú, tới gần cô một chút ——
Hơi thở nóng rực giống như lửa cháy dữ dội, nhuộm đỏ cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
“Cô bé nói dối!”
Anh khẽ nắm cái mũi thon của cô, thậm chí giọng nói cũng tràn ngập sự nuông chiều:
“Để anh nhìn xem cái mũi này có dài ra không?”
Động tác vừa rồi vô cùng ấm áp và thân thiết.
Kỳ Hinh8tươi cười khẽ dựa vào khuỷu tay anh, sau đó làm nũng đưa hai tay lên giống như cái móc quàng qua cổ anh:
“Được rồi ! Hôm nay chỉ là người ta đột nhiên rất nhớ anh, nhớ...quá nên muốn nhìn thấy anh thôi!”
Khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn tràn ngập tình yêu sâu đậm, ánh mắt như thủy tinh tỏa sáng lấp lánh, như khối băng trong suốt nhưng tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc.
Lăng Thiếu Đường hài lòng, nhẹ nhàng hôn2môi cô.
Câu trả lời này vẫn làm anh vừa lòng nhất!
Thật ra, lúc ở phòng họp khi nhìn thấy bóng lưng của Kỳ Hinh, anh đã ổn định lại trái tim đang rối loạn, cho nên mới phá lệ kết thúc hội nghị sớm hơn mọi khi, tưởng rằng cô có thể ngoan ngoãn ở phòng làm việc chờ mình, ai ngờ trở lại phòng làm việc lại không thấy bóng dáng cô đâu, sau đó anh thăm dò mới biết cô đã chạy4tới tổ cạnh tranh đấu thầu.
Trong lòng còn chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Kỳ Hinh thì trái tim của anh lại mềm nhũn——
“Đúng rồi, Đường, anh phải đồng ý với em một việc!”
Kỳ Hinh nghiêng đầu, mắt đẹp tràn đầy ý cười nói.
“Nói đi, chuyện gì?”
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường càng trở nên dịu dàng, tràn ngập sự cưng chiều nhìn cô chăm chú. Giống như khoan dung với một đứa trẻ bướng bỉnh.
“ Đừng ——” Đôi mắt to của Kỳ Hinh nhanh chóng đảo quanh, ranh mãnh nhưng rất xinh đẹp.
“Hôm nay sau khi tan việc, anh đến bệnh viện, em ở cửa bệnh viện đợi anh !”
Bất kể như thế nào, cô cũng quyết định bắt Lăng Thiếu Đường phải đối mặt với Lăng Diệu Hồng.
“Để làm gì?”
“Chúng ta cùng đi thăm bác Lăng, đến lúc đó chỉ sợ anh sẽ chạy trốn mất!”
“Cô bé, em dám chỉ huy anh sao ?”
Bất ngờ, giọng nói của Lăng Thiếu Đường lắng xuống nhưng nghe vẫn êm tai khiến Kỳ Hinh không quá lo lắng và cũng không hề nổi giận.
“Đúng, nếu anh không nghe lời của em, về sau em cũng không để ý tới anh nữa !” Kỳ Hinh ngây thơ nói.
“Cô bé. Xem anh trừng phạt em thế nào !”
Nói xong, môi mỏng gian tà của anh bắt đầu làm loạn ở cổ thơm ngát và vành tai trắng nõn của cô, dao động từ nơi này đến nơi khác, tạo nên từng đợt tê dại lạ lẫm —
Đột nhiên, anh ngậm vành tai trắng noãn của cô, hơi thở nóng rực. Khiêu khích nơi sâu nhất trong tâm hồn cô. Mang đến cảm giác như thoải mái lại như đau khổ tê dại.
“Đường, không cần, người ta rất ngứa!”
Kỳ Hinh cười duyên, run run lo nghĩ muốn chạy trốn, lại bị anh trói chặt.
Thời điểm anh hôn thêm một lần nữa, cô dùng bàn tay nhỏ bé chặn miệng anh lại.
Lăng Thiếu Đường hiện lên nụ cười tràn ngập tiếc nuối, nâng cổ tay nhỏ phiếm hồng của cô đến bên môi mình, in một nụ hôn lên đó.
“Đường, em sẽ luôn ở cửa bệnh viện chờ anh, còn nữa, chờ anh thăm bác Lăng xong, em sẽ nói cho anh biết một tin tốt !”
Trong lòng Kỳ Hinh run rẩy, tỏ ra vô tội, một ngón tay nhỏ bé khác của bàn tay vẫn nhẹ nhàng đặt lên ngực Lăng Thiếu Đường.
“Vẫn còn tức sao?”
Lăng Thiếu Đường thật sự không muốn thay đổi bộ dạng đáng yêu kia của Kỳ Hinh, trái tim, giống như được mở lối.
Kỳ Hinh hé miệng vui mừng: “Chờ anh thăm bác Lăng xong sẽ nói cho anh biết, anh không cần phải chơi xấu nữa !”
“Cô bé, học được cách uy hiếp anh từ bao giờ thế hả?”
Lăng Thiếu Đường cố ý thấp giọng, thương tiếc nhéo cái mũi nhỏ xinh đẹp của cô.
“Là người phụ nữ của anh đương nhiên phải học một chút thủ đoạn !” Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Cô biết Lăng Thiếu Đường đã gỡ bỏ được thành kiến với bác Lăng, đây là điều cô mong đợi nhất, cô đợi một cái kết cuối cùng, cô muốn một Lăng Thiếu Đường hoàn toàn mới, muốn một Lăng Thiếu Đường không có hận thù trong lòng!
Dưới tình huống như thế, cô sẽ nói cho anh biết tin anh đã làm cha, song hỷ lâm môn!
Lăng Thiếu Đường cười rất vui vẻ, bất tri bất giác ôm Kỳ Hinh vào trong lòng, ôm cô chặt một chút.
“Đúng rồi, Hinh Nhi, anh tặng em món quà này, em thích không ?”
Lập tức, bàn tay to của Lăng Thiếu Đường tìm đến vị trí ngăn kéo ở dưới bàn làm việc ——
Tâm tư Kỳ Hinh nhanh chóng nhảy dựng lên, anh muốn tặng mình ——
Cái nhẫn kia sao?
Trái tim bắt đầu đập loạn nhịp, Kỳ Hinh cắn chặt môi, hô hấp cũng dần dần trở nên hỗn loạn.
Đôi mắt cô không hề chớp nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ hành động của bàn tay to kia, mở to mắt nhìn anh lấy vật từ trong ngăn kéo ra, nhìn về phía thấp nhất——