Lập tức, trong văn phòng vang lên giọng nói khàn khàn của ——
Chỉ thấy Lăng Thiếu Đường mặc âu phục màu đen đứng khoanh tay nhìn vào bên trọng, phong thái kiêu ngạo, vô cùng nghiêm nghị.
Lăng tiên sinh!
Ngài ấy —— lại đi xuống tầng trệt - chỗ bọn họ làm việc!
Trời ạ!
Tất cả nhanh chóng trở về vị trí của mình, giả vờ bận rộn làm việc.
Chỉ riêng Kỳ Hình ngồi ở chỗ kia với bộ dạng ra vẻ vô tội .
“Đường ——”
Khi Kỳ Hinh thấy Lăng1Thiếu Đường xuất hiện ở nơi này thì kinh ngạc, nhanh chóng nhào vào trong lòng anh.
Hai mắt vốn đang lạnh lùng, tĩnh mịch của Lăng Thiếu Đường dần hiện lên tia dịu dàng, bàn tay to của anh duỗi ra, ôm cô vào trong ngực.
“Cô bé, nhìn em ăn này !”
Lăng Thiếu Đường vươn bàn tay to ra. Ngón tay dịu dàng chạm vào gò má trắng như tuyết và đôi môi anh đào của cô, lau nhẹ phần điểm tâm còn sót lại bên miệng cô.
Một8động tác rất đơn giản, nhưng tuyên bố quyền sở hữu của anh.
Toàn bộ người ở trong văn phòng mở to hai mắt, đây là tổng giám đốc lạnh lùng của bọn họ ư ?
Kỳ Hinh hơi thè cái lưỡi ra, ngượng ngùng cười.
“Nhanh chóng chào tạm biệt các đồng nghiệp, rồi đến phòng làm việc của anh, biết chưa?”
Lăng Thiếu Đường cúi đầu mỉm cười với cô bé ở trong ngực mình, giọng nói thể hiện sự cưng chiều, giống như một người chồng yêu chiều cô2vợ nhỏ của mình.
Lại là âm thanh hít thở vang lên trong văn phòng.
“Em biết rồi ! Em sẽ lập tức đi lên tìm anh!” Kỳ Hinh nở nụ cười quyến rũ nói.
Lăng Thiếu Đường cười nhẹ, ngay sau đó đôi mắt sắc bén lướt qua cấp dưới của mình đang giả vờ bận rộn nhưng thực chất lại đang xem “kịch hay” .
Những người kia, mỗi một người đều là những người giỏi giang hàng đầu trên thế giới, giờ đây lại giống như mấy đứa trẻ4vô cùng hiếu kỳ!
Thời điểm anh nhanh chóng rời đi, giọng nói lạnh lùng lại vang lên ở văn phòng:
“Mọi người đã vất vả vì công trình chấn động thế giới, cuối tháng mỗi người sẽ được nhận tiền thưởng gấp ba!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc sửng sốt, lúc bóng dáng Lăng Thiếu Đường dần biến mất ở văn phòng thì mọi người nhanh chóng có phản ứng , toàn bộ văn phòng vang vọng tiếng hò reo.
Bọn họ đều vây quanh Kỳ Hinh: “Kỳ Hinh, quả thật cô là thần tài của chúng tôi!”
Tiền thưởng gấp ba !
Tiền thưởng ở Lăng thị luôn hậu hĩnh , bây giờ là gấp ba!
Bọn họ nhớ tới điều này thì sung sướng như sắp bay lên .
“Kỳ Hinh, tôi rất hâm mộ cô, Lăng tiên sinh thật dịu dàng với cô!”
“Đúng rồi, Kỳ Hinh, chuyện tốt của hai người sắp tới rồi, ha ha!”
Lại lần nữa tiếng hò reo trở lại trong văn phòng này!
Khi khoảng cách bên trong càng ngày càng xa
Thường cảm thấy hơi mất mát
Tăng thêm một chút
Mặc kệ xoắn càng xoắn, thẩm thấu vào từng tế bào
Một góc kí ức, mỗi khi nhớ tới lại đẫm lệ
Cũng từ nơi nào truyền đến tiếng kêu tí tách.
Ánh mặt trời dừng lại trên người Lăng Thiếu Đường, khiến cơ thể anh càng ấm áp hơn rất nhiều.
Khi tiếng mở cửa vang lên cũng là lúc sự lạnh lẽo trong mắt anh dần dần tan biến.
“Hinh Nhi, lại đây!”
Sau khi Lăng Thiếu Đường nhìn thấy Kỳ Hinh đi vào phòng làm việc của mình, giọng nói khàn khàn, gợi cảm vang lên.
Trên khuôn mặt dịu dàng của Kỳ Hinh là nụ cười thật tươi, cô đi đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, sau đó bị bàn tay to của anh nhẹ nhàng kéo qua, ngồi trên đùi rắn chắc của anh.
“Đường, thả em ra, bị người khác nhìn thấy thì không tốt đâu!”
Động tác hết sức mờ ám của hai người làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh hơi phiếm hồng.
Đáy mắt Lăng Thiếu Đường ẩn chứa ý cười, cưng chiều khẽ chạm vào gáy trắng nõn mềm mại của cô. Sau đó cái mũi thẳng tắp đặt nhẹ trên mũi của cô:
“Không có sự cho phép của anh, ai dám bước vào!”
Sau đó, môi mỏng quyến rũ phủ lên cánh môi mềm mại của cô.
Hương thơm dịu mát của cô quanh quẩn, bao vây hai người, dần dần kích thích dục vọng mãnh liệt của Lăng Thiếu Đường, ban đầu dịu dàng, chỉ hôn lướt qua,nhưng tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, dần dần trở nên cuồng dã, ẩm ướt.
“Hinh Nhi. . . . . .”
Lúc anh ý thức được bụng dưới của mình bắt đầu rục rịch dựng thẳng, căng cứng và nóng rực thì anh buông cô ra. Ôm thân hình nhỏ nhắn vào trong ngực, cái cằm ngay thẳng khẽ đặt trên đỉnh đầu cô, cố gắng đè nén dục vọng của mình.
Kỳ Hinh thẹn thùng áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực Lăng Thiếu Đường, tim anh đập từng nhịp mạnh mẽ, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, làm rung màng nhĩ của cô.
Bởi vì đang trên ngồi đùi của anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng thứ nào đó trên cơ thể của anh đang ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, trái tim đập liên hồi, mặt đỏ ửng vẫn không thể tiêu tan hết.
Cô hơi vùng vẫy, muốn thoát khỏi người anh. . . . . .
“Hinh Nhi, không nên cử động. Cứ để anh lẳng lặng ôm em như vậy !”
Lăng Thiếu Đường cất tiếng nói khô khốc, nhưng lời nói như một mệnh lệnh dịu dàng.
Kỳ Hinh ngoan ngoãn ở trong ngực của anh, yên lặng cảm thụ sự vui sướng từ tình yêu mà anh mang đến.