Editor: May
"... À."
Anh biết cô cảm mạo phát sốt, cũng không tự mình đến thăm cô sao?
Cô lại nghĩ, có thể là thật sự có chuyện gì rất quan trọng cần xử lý đi.
Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho cô, treo truyền thuốc hạ sốt, lại kê thuốc cảm mạo, dặn dò Ninh Du Nhiên đến lúc đó nhớ rõ rút thuốc truyền dịch của cô ra, lúc này mới rời đi.
Lúc truyền dịch, Trì Hoan lại mơ hồ ngủ đi.
Ninh Du Nhiên cơm nước xong ở bên giường canh chừng Trì Hoan chơi di động, chơi chơi cô cũng ngủ thϊế͙p͙ đi.
Đại khái hơn chín giờ, trong phòng ngủ đột ngột vang lên âm thanh di động chấn động.
Hai người đồng thời tỉnh lại.
Ninh Du Nhiên vừa đánh ngáp vừa cầm lấy di động tiếp nghe, "Làm sao vậy?"
Di động bên kia vang lên tiếng nói trầm thấp lạnh nhạt của người đàn ông, "Nên rút truyền dịch của Hoan Hoan."
Ninh Du Nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn bình treo, nước thuốc bên trong quả nhiên sắp hết sạch... Anh ta còn sợ cô không nhớ rõ, canh thời gian nhắc tỉnh cô a.
"À, tôi đã biết, rút ngay đây."
"Ừ, cô ấy ăn gì chưa?"
"Còn chưa đâu, tôi múc cho cô ấy chút cháo, truyền thuốc xong liền bưng cho cô ấy ăn." Yên tĩnh một lát, người đàn ông lại hỏi, "Thân thể cô ấy khá hơn chút nào chưa?"
"..."
Ninh Du Nhiên: Cho nên anh trực tiếp gọi điện thoại hỏi cô ấy là biết được rồi?