Editor: May
Tiếng nói người đàn ông trầm thấp dễ nghe, "Cô ấy tỉnh sao?"
"Hoan Hoan phát sốt."
Ngữ khí bên kia biến đổi, "Phát sốt?"
"Ừ, cô ấy vừa mới tỉnh lại, còn giống như mơ thấy ác mộng, sắc mặt và tinh thần đều không tốt lắm, cũng không có khẩu vị ăn cái gì... Anh muốn qua thăm cô ấy không?"
Lặng im vài giây, người đàn ông mới thản nhiên nói, "Mặc kệ là cái gì, cô đút cô ấy ăn chút gì đó, lát nữa tôi sẽ sắp xếp bác sĩ đi nhà trọ của cô ấy truyền nước biển."
"Hoan Hoan phát sốt, anh không tới sao?"
"Ừ, " Giọng nói Mặc Thời Khiêm rất chậm, "Hôm nay tôi không thể phân thân, phiền toái cô giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt."
Ninh Du Nhiên bĩu môi, "Anh có thể tới đây thì tới đi... Hoan Hoan nằm mơ đều kêu tên của anh đấy, loại thời điểm này con gái cần bạn trai bồi nhất."
"Tôi có thời gian sẽ tới."
Anh nói như vậy, Ninh Du Nhiên cũng không tiện nói cái gì nữa.
Sau khi cúp điện thoại, cô lại nấu chút cháo.
......
Lúc Trì Hoan tỉnh lại lần nữa, chính là bác sĩ đến.
Cô hỏi Ninh Du Nhiên đứng ở bên giường bệnh, "Du Nhiên, cậu tìm bác sĩ tới sao?"
Ninh Du Nhiên sẽ không nói dối, thành thành thật thật nói, "Không phải, tớ nói với bạn trai cậu là cậu cảm mạo phát sốt, sau đó anh ta tìm bác sĩ tới đây xem bệnh cho cậu."