Editor: May
Lúc xe lái lên đường chính, cô gái nhắm mắt lại trầm thấp khàn khàn nói, "Đưa em về số mười Danh Đế, em phải đi về tắm rửa ngủ."
"Hoan Hoan..."
Không đợi anh nói cái gì, cô liền mệt mỏi cắt đứt anh, "Hiện tại em mệt chết đi, tin tức gì cũng không tiêu hóa được, chờ em nghỉ ngơi tốt, em lại nói với anh đi."
Cuối cùng Mặc Thời Khiêm vẫn là không nói gì.
Dọc theo đường đi, cô đều không nói một chữ, im lặng, như là thật sự đang ngủ.
Có lẽ là thật sự đang ngủ.
Anh ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn mệt mỏi của cô, trong lòng dâng lên một tầng một tầng đau lòng ngay cả chính anh cũng không phát hiện được.
......
Lúc xe dừng lại ở dưới lầu nhà trọ, Trì Hoan liền tỉnh lại.
Cô cúi đầu cởi bỏ đai an toàn, lúc vươn tay đi đẩy cửa xe đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với người đàn ông, "Anh muốn đi làm sao?"
Mặc Thời Khiêm nhìn cô, không nói chuyện.
Trì Hoan nhân tiện nói, "Nếu anh muốn đi làm, không cần đưa em lên đâu, em trực tiếp tắm rửa ngủ."
Anh vẫn là không nói chuyện.
Vì thế, cô đẩy cửa ra xuống xe.
Nhưng không đợi cô đi ra hai bước, đã bị người đàn ông động tác nhanh hơn cô kéo thắt lưng lui về sau từng bước, lưng bị bắt để ở trên cửa xe, bị người đàn ông vây ở trong lòng.
Trì Hoan ngẩng đầu nhìn anh, "Còn có việc sao?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, "Anh nói anh và cô ta chưa phát sinh chuyện gì, em không tin anh?"